Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 389:




Chữ thư pháp của Lê Tiêu bình thường, có điều cũng có thể nhìn được, trước đây lúc anh học tiểu học có học môn thư pháp, giáo viên lên lớp dạy bọn họ viết chữ như thế nào, không giống Giang Nhu, lúc đi học trường học không có yêu cầu, vì thế người viết chữ đẹp trong lớp không có mấy người.
An An nhìn thấy cha viết chữ bằng bút lông, cũng ồn ào đòi viết, vẽ bùa vẽ quỷ viết mấy chữ phúc, sau đó bị cha cô bé dán ở trên cửa nhà vệ sinh.
Buổi tối thím Vương làm mười món ăn, ngụ ý thập toàn thập mỹ.
Trong nhà có người cùng đón tết đúng là khác, thím Vương cười híp mắt nói: "Đã lâu rồi cũng chưa từng náo nhiệt như thế, từ khi Mẫn Quân kết hôn, đều là hai ông bà già chú thím cùng ăn tết, quạnh quẽ vô cùng, tùy tiện làm hai món ăn cho qua, trong nhà không có chút hơi người nào."
Giang Nhu cười an ủi: "Đừng nóng vội, hai ngày nữa chị Mẫn Quân sẽ trở lại."
"Trở về làm gì?"
Thím Vương hừ một tiếng, "Thím thấy đã tức." . Đam Mỹ Hiện Đại
Chú Vương bên cạnh tức giận nói: "Bà nói bà thiệt là, cuối năm nói những lời này, con gái không trở về thì bà tức giận, trở về bà lại ghét bỏ, tôi thấy bà tới thời kỳ mãn kinh như con gái nói rồi đấy."
Thím Vương nghe xong tức giận với ông ấy, "Tôi lại không nói ông, ông phản bác cái gì? Ông chỉ biết thiên vị người nhà họ Vương mấy ông…"
Mắt thấy sắp cãi nhau, An An sốt ruột nói: "Đừng cãi nhau ạ, ngày hôm nay là tết,
phải cười."
Nghe nói như thế, thím Vương và chú Vương đều nở nụ cười, thím Vương phản ứng lại, "Đúng đúng đúng, phải cười, không cãi nữa."
Nói rồi gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén An An, "Nào, An An ăn thịt."
Vẻ mặt An An thành thật nói: "Hai người ngoan chút."
Chú Vương vui vẻ phụ họa, "Ngoan, đều ngoan."
Lúc này An An mới hài lòng.
Lê Tiêu cười nâng ly lên, "Nào, mọi người uống một ly, chúc mọi người cuộc sống sau này càng ngày càng tốt, sức khỏe khỏe mạnh, sự nghiệp thành công, cuộc sống thuận lợi, cũng chúc sự nghiệp học hành sau này của vợ cháu và Lê Hân tiến thêm một bước."
Mọi người đều đứng lên giơ ly cụng.
"Đúng đúng đúng, quan trọng nhất là sức khỏe khỏe mạnh."
"Chúc mọi người mỗi năm có hôm nay, mỗi năm có hôm nay." …
Bữa cơm này ăn cực kỳ náo nhiệt, bởi vì ăn tương đối sớm, ăn bữa cơm giao thừa xong cũng mới chưa tới tám giờ, Lê Tiêu và Giang Nhu không có ở lại xem chương trình cuối năm mà dẫn An An và Lê Hân rời đi.
Thím Vương biết bọn họ định đi chùa trong thị trấn đốt nén hương đầu, suy nghĩ một chút nói: "Hai năm qua nhiều chuyện không tốt lắm, bái lạy cũng tốt, có điều các cháu mặc nhiều một chút, bên ngoài rất lạnh, đừng để lạnh rồi bệnh."
Giang Nhu gật đầu, "Mặc hai cái áo lông rồi ạ."
"Vậy thì tốt."
Lê Tiêu chở các cô đi ra ngoài, đầu tiên là đi tới tiệm sửa xe ở ngã tư phố Nam, tiệm sửa xe bày rất nhiều xe, khi Lê Tiêu gọi người, người ta đang ăn cơm giao thừa, nghe thấy động tĩnh cầm chìa khóa đi ra, đưa chìa khóa cho Lê Tiêu, sau đó chỉ vào một chiếc xe van màu đỏ ở cửa.
Giang Nhu và Lê Hân đứng khá xa, chỉ nhìn thấy ông chủ tiệm xe vỗ vai Lê Tiêu, sau đó xoay người trở về nhà.
Lê Tiêu đi về phía các cô, nói: "Chiếc xe này."
Sau đó một nhà bốn người lên chiếc xe van màu đỏ.
Lần đầu tiên An An ra ngoài vào tối tết, cảm thấy rất mới mẻ, không nhịn được hỏi: "Mẹ, chúng ta muốn làm gì vậy?"
Giang Nhu ôm cô bé ngồi trên đùi, "Chúng ta đi lên núi thắp hương, để Phật tổ Bồ Tát phù hộ gia đình chúng ta bình an."
"À."
Cô bé dường như không hiểu, ngoan ngoãn tựa vào trong n.g.ự.c mẹ.
Lê Tiêu lái một đường chở các cô đi tới khu phong cảnh ngoài thị trấn, chùa ở trên ngọn núi trong khu đó, người ngoài đi phải trả tiền, nhưng người địa phương không cần, chỉ cần nói một câu địa phương là có thể đi vào thẳng.
Cuối năm, Giang Nhu và Lê Tiêu vốn tưởng rằng không có người nào, không nghĩ tới sau khi đến phát hiện rất nhiều người, ở lối vào còn xếp một hàng dài, trông có vẻ đều muốn lại đây thắp nén hương.
An An hiếu kỳ xoay đầu nhìn xung quanh.
Sau khi tiến vào khu phong cảnh, Lê Tiêu ngồi xổm xuống để An An bò lên, An An còn hơi không muốn, Giang Nhu không để ý cô bé, trực tiếp ôm cô bé lên lưng Lê Tiêu.
Lê Tiêu đứng dậy, vác con gái lên chạy về phía trước.
Giang Nhu kéo Lê Hân theo sát ở phía sau, An An còn tưởng rằng là đang đùa, cười rất lớn tiếng, ôm cổ cha kêu: "Cha, cố lên ——"
Lê Tiêu nâng cô bé lên phía trước, tiếp tục chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.