Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 391:




Những việc này thím Vương đều nhìn thấy ở trong mắt, trước đây bà ấy không nhìn lọt mắt Lê Tiêu cỡ nào, hiện giờ thì yêu thích bấy nhiêu, theo bản năng so sánh con rể mình với Lê Tiêu, so sánh một hồi trong lòng lại khó chịu.
Đúng là như vậy, mấy ngày nay trở về, trong miệng thím Vương không biết khen ngợi Lê Tiêu có năng lực mấy lần, nói anh cái gì cũng biết, TV của nhà họ Vương chỉ có thể thu được hai đài, Lê Tiêu trở về cầm công cụ làm, sau đó sửa xong, thu được mười đài.
Lời khen trong miệng thím Vương giống như không cần tiền, khen ngợi Lê Tiêu đầu óc thông minh, còn bảo Giang Nhu xem chừng, "Thím nghe nói bên ngoài có con gái chuyên nhìn chằm chằm người giàu có, đứa nhỏ Tiểu Tiêu này lớn lên đẹp trai, lại biết kiếm tiền, rất dễ bị người ta để ý. Không nói cậu ấy, chỉ vẻ ngoài đó của con rể thím đã có người để ý rồi, lúc trước con gái của thím sinh đứa nhỏ xong trong lúc ở cữ, trong trường bọn nó có một giáo viên hướng dẫn luôn tìm con rể, nếu không phải ánh mắt thím nhạy bén, kêu người đến mắng cho một trận, nó còn tưởng rằng người ta thật sự có khó khăn chạy theo cố gắng giúp đỡ."
Giang Nhu bình tĩnh, "Không có gì, anh ấy có người yêu, cháu cũng có người thích."
Lúc trước khi cô thực tập, ngoại trừ được mấy bác sĩ trẻ tuổi trong bệnh viện bắt lời, còn có mấy bệnh nhân hỏi số điện thoại của cô.
Sau khi Lê Tiêu biết việc này, hờn dỗi chừng mấy ngày, còn bảo cô ra ngoài đừng trang điểm, Giang Nhu không chỉ không nghe, còn sửa soạn mình càng đẹp, trực tiếp nói cho anh biết, vì để ngừa anh ở bên ngoài coi trọng người khác, cô lúc nào cũng phải duy trì sức hút, như vậy sau này ly hôn cô cũng có thể lập tức tìm nhà tiếp theo.
Khiến anh tức giận đến mức từ sau ngày đó luôn kiểm tra điện thoại của cô.
"…"
Thím Vương liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn của Giang Nhu, còn có mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, đi ra ngoài, nói là mười bảy mười tám tuổi cũng có người tin.
Bỗng chốc trầm mặc một chút, cảm thấy Giang Nhu nói cũng có lý, Lê Tiêu lớn lên đẹp trai giàu có, Giang Nhu cũng không kém, ngược lại còn rất lợi hại, thi đậu đại học không hề kém con gái mình, đặc biệt là Giang Nhu còn thôi học một năm, sau này đều là tự học.
Năm nay còn thi nghiên cứu sinh, quan trọng là vẻ ngoài xuất sắc, càng nhìn càng đẹp. Trong lòng không nhịn được cảm khái, trước đây bà ấy cho rằng Giang Nhu quá yêu Lê Tiêu, vì Lê Tiêu tình nguyện thôi học sinh con, nhưng bây giờ xem ra, Giang Nhu dường như cũng không sợ mất Lê Tiêu, đây cũng là bởi vì bản thân có niềm tin?
Nào giống con gái bà ấy, đần độn bị người ta lừa, cho rằng sinh con gái không ngóc đầu lên nổi ở trước mặt mẹ chồng, nhường nhịn khắp nơi.
Vương Mẫn Quân sinh con gái, tên Tiếu Tiếu, còn chưa biết nói, chỉ nhả ra từng chữ từng chữ, An An chơi với cô nhóc một lúc, biết em gái không thể ăn cái này không thể ăn cái kia, chạy cũng không được, thế nên không chơi với cô nhóc nữa, xoay người đi ra ngoài tìm anh trai chị gái hàng xóm ở sau nhà chơi.
Tiếu Tiếu tha thiết mong chờ nhìn bóng lưng của chị, vẫy tay a a a gọi, muốn chị, thấy chị không về lập tức há mồm khóc.
Vương Mẫn Quân đau đầu, nhẹ giọng dỗ đứa nhỏ, dỗ nửa ngày cũng không dỗ được, thế nhưng An An đã chạy không thấy được bóng người, vẫn là Giang Nhu nhận lấy đứa nhỏ trong lòng cô ấy.
Giang Nhu từng sinh con nuôi con, chăm sóc đứa nhỏ rất nhuần nhuyễn, ôm đứa nhỏ vào trong n.g.ự.c vỗ nhè nhẹ, sau đó cầm một chiếc khăn trên tay giống như ảo thuật, quăng đến ném đi.
Tiếng khóc của Tiếu Tiếu dần dần giảm đi, con mắt xoay tròn nhìn chằm chằm chiếc khăn trên tay Giang Nhu.
Vương Mẫn Quân thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn, đứa nhỏ này rất thích khóc, tôi có lúc thật muốn ném nó đi."
Giang Nhu an ủi một câu, "Con nít đều như vậy."
Có điều trong lòng lại nghĩ, An An khi còn bé rất ngoan.
Buổi tối hai gia đình lại cùng nhau ăn cơm, chồng Vương Mẫn Quân tên Lưu Gia Tiến, tính tình mang theo sự thanh cao của người đọc sách, ban đầu còn có hơi không ưa Lê Tiêu, chỉ hỏi tình huống thi nghiên cứu sinh của Giang Nhu, sau đó giọng điệu như người từng trải chỉ điểm Giang Nhu vài câu, Giang Nhu không tiện nói gì với thím Vương, chỉ gật đầu, tỏ vẻ thụ giáo.
Lê Tiêu nói chuyện với anh ta, Lưu Gia Tiến cũng không đáp lại anh, sắc mặt Lê Tiêu không hề thay đổi, bình thường trên sàn làm ăn gặp đủ loại người, điệu bộ Lưu Gia Tiến như thế ngược lại không ảnh hưởng quá lớn với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.