Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 393:




Lê Hân ở bên cạnh cũng gật đầu, "Giáo viên chúng em cũng nói nhà trong nước sắp tăng rồi."
Thím Vương lập tức nói: "Hân Hân là sinh viên đại học thủ đô, giáo viên bọn họ nói chắc chắn đáng tin."
Sắc mặt Lưu Gia Tiến càng ngày càng không tự nhiên.
Ngược lại tâm trạng Lê Tiêu không tệ, vẻ mặt bình tĩnh ăn đồ ăn, còn gắp một đũa cho Giang Nhu.
Giang Nhu nghiêng đầu buồn cười liếc mắt nhìn anh.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Lưu Gia Tiến cũng không nói nữa.
Lúc Lê Tiêu và Giang Nhu rời đi, Vương Mẫn Quân ôm đứa nhỏ tiễn bọn họ ra ngoài. Vương Mẫn Quân và Giang Nhu đi song song ở phía sau, nét mặt hơi có lỗi, "Mới nãy chồng tôi nói cô đừng quá để ý, tính tình anh ấy chính là như vậy, không có ý gì xấu, bình thường có lẽ giảng cho học sinh nhiều, hình thành thói quen, kỳ thực con người vẫn rất tốt."
Vương Mẫn Quân đã nói như vậy rồi, Giang Nhu đương nhiên sẽ không nói thêm gì, dưới cái nhìn của cô, Vương Mẫn Quân cái gì cũng tốt, chỉ là bị hai vợ chồng thím Vương bảo vệ quá tốt, từ nhỏ đến lớn cũng không cần bận tâm cái gì, hơn nữa vẫn ở trong hoàn cảnh sạch sẽ như trường học, đều gặp người rất tốt. Là một cô gái ngoan ngoãn, học sinh tốt điển hình.
Mà chồng cô ấy lại là kiểu giáo viên khá tự tin lại thích giảng bài, học sinh tốt gặp phải giáo viên, đương nhiên giáo viên sẽ dữ hơn một chút ít.
Giang Nhu bắt chước lời cô ấy, trả lời một câu: "Cô cũng nói một tiếng với chồng cô, đừng quá để ý, Lê Tiêu nói chuyện tương đối thẳng thắng, có lúc đắc tội với người ta chính anh ấy cũng không biết, nhưng tâm thì tốt đẹp."
Vương Mẫn Quân không nghe ra, gật đầu, bảo bọn họ chú ý dưới chân.
Nhưng Lê Tiêu đi ở phía trước nghe thấy vậy, biết Giang Nhu đang che chở mình.
Cong môi, đứng ở cửa đợi một lúc.
Chờ lúc Giang Nhu lên tới, anh thành thục đưa tay ra ôm eo cô, sau đó nghiêng đầu, hơi nghiêng người nhỏ giọng nói: "Vừa nãy biểu hiện của anh có được hay không?"
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, "Anh lợi hại nhất, được chưa?"
Lê Tiêu khẽ cười thành tiếng. Từ góc độ của Vương Mẫn Quân, chỉ nhìn thấy hai bóng lưng một cao một thấp, tư thế cực kỳ thân mật đi chung với nhau, chỉ nhìn như thế cũng làm cho người ta cảm thấy vui mừng.
Không nhịn được sững sờ, đột nhiên phát hiện cô ấy và chồng chưa từng thân mật như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Giang Nhu và Lê Tiêu về đến nhà, An An đã lén lút bò lên giường bọn họ, cô nhóc như tên trộm gà, biết cha mẹ không muốn ngủ với cô bé, cô bé chạy lên giường trước, còn trốn ở trong chăn.
Giang Nhu và Lê Tiêu tắm xong một trước một sau trở về phòng, Giang Nhu tắm trước, cô tắm xong không có lên thẳng giường mà đứng trước bàn dưỡng da, chờ Lê Tiêu tắm xong cô còn chưa dưỡng da xong.
Hai người cho rằng trong phòng không có ai, Lê Tiêu đóng cửa lại, sau đó ôm Giang Nhu từ phía sau, hôn cổ cô một cái, còn cởi áo khoác giúp cô.
Giang Nhu cũng không ngăn cản, theo động tác của anh cởi áo khoác ra, chờ cô thoa kem xong, Lê Tiêu ôm ngang người lên.
Hai người chồng lên giường, giường phát ra tiếng kẽo kẹt.
Hai tay Giang Nhu bám trên vai anh, nhỏ giọng nói: "Nhỏ tiếng chút."
Lê Tiêu tỏ vẻ không sao, "Không sao đâu, đóng cửa rồi không nghe thấy đâu."
Không nghe thấy mới là lạ?
Đừng tưởng rằng cô không biết, mỗi buổi tối An An đều tưởng có chuột phá.
Đang muốn nói cái gì nữa, Lê Tiêu cởi áo lông trên người mình, ném thẳng vào trong, sau đó cởi quần áo mùa thu ở bên trong.
Vóc người của anh rất tốt, không hề phát tướng, bụng sáu múi hoàn mỹ, tuyến nhân ngư xinh đẹp, anh vứt quần áo mùa thu đi sau đó cúi người hôn Giang Nhu, hai tay hơi không thành thật.
Giang Nhu thở hồng hộc, nhắm mắt lại, đang định nhắc nhở anh tắt đèn.
Tấm chăn bên cạnh lại đột nhiên giật giật, sau đó một cái đầu nhỏ ló ra từ bên trong, cô nhóc mơ hồ dụi con mắt, thấy cha mẹ còn chưa phát hiện mình, không nhịn được hiếu kỳ hỏi một câu, "Cha mẹ, hai người đang làm gì thế?”
"…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.