Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 406:




Kỳ thực điều này cũng rất dễ hiểu, đừng nói là Chu Kiến, ngay cả những người đàn ông có năng lực có kiến thức sau khi đứng ở độ cao nhất định cũng dễ dàng lung lay, nếu không phải làm sao có cách nói "giàu đổi bạn, sang đổi vợ"?
Chu Kiến không giống Lê Tiêu. Lê Tiêu là người từng ăn đắng nuốt cay thật, anh từng gặp những kẻ độc ác, vì thế lúc đối mặt dục vọng, anh có thể hành xử một cách lý tính, cũng vô cùng quý trọng tất cả ở hiện tại. Nhưng Chu Kiến không phải, khi còn bé anh ta có nghèo đi nữa, phía trên còn có mẹ Chu nuôi, còn có một đám anh em tốt, sau khi lớn lên lại có Lê Tiêu che chở, giúp anh ta lên kế hoạch hết tất cả, cái khổ của anh ta đều là thứ Lê Tiêu trải qua trước.
Bởi vì chưa từng thật sự chịu khổ, vì vậy tâm tính của anh ta không kiên định giống Lê Tiêu.
Lại như năm nay về nhà thăm Chu Cường, Chu Cường đã từng là người có gia cảnh tốt nhất trong mấy anh em, có người cha có năng lực, có người cậu quý nhân, vì thế anh ta rất tùy hứng, không để ý người khác khuyên can vẫn cứ muốn ở bên người vợ trước - Mai Tử, mãi đến tận cuối cùng bị thiệt lớn chịu nhiều đau khổ, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, có Chu Cường quý trọng hiện tại trước mắt, sinh sống một cách chân thật.
Giang Nhu trầm mặc sau đó nói: "Thật ra nguyên nhân cũng không ở trên người Uông Nhạn, quan trọng nhất vẫn là tâm lý của Chu Kiến thay đổi, chuyện làm ăn của các anh càng làm càng lớn, tiền cũng kiếm được càng ngày càng nhiều, sau này sẽ gặp phải nhiều cám dỗ hơn, trước đây em cũng đã nói điều này với anh, không chỉ là phụ nữ, còn có rất nhiều thứ khác, anh cũng không thể luôn giúp Chu Kiến xử lý những thứ này được."
"Lấy sự kiện sữa bột Đại Đầu xảy ra gần đây, mục đích ban đầu của ngành sữa bột là vì để cho trẻ con có dinh dưỡng, điểm xuất phát là tốt, nhưng vì sao biến thành tình cảnh như bây giờ? Xuất hiện nhiều sữa bột có độc như vậy? Còn không phải tâm lý thay đổi vì thúc đẩy lợi ích sao, vì kiếm nhiều tiền hơn bắt đầu không chừa thủ đoạn nào."
"Bất kể là ngành nghề nào, quan trọng nhất khó khăn nhất chính là giữ vững mục đích ban đầu."
Cuối cùng Giang Nhu nói: "Thứ Bảy này em sẽ dẫn Uông Nhạn đi ra ngoài mua chút quần áo, nói chuyện rõ ràng với cô ấy, nhưng anh cũng phải nói chuyện nghiêm túc với Chu Kiến, đừng để anh ta bước trên con đường của Thường Dũng."
Lê Tiêu nghiêng người sang, dùng sức ôm Giang Nhu vào trong lồng ngực, không biết tại sao, mỗi lần sau khi trò chuyện với Giang Nhu, anh cảm giác cả người, đầu óc đều tỉnh táo hơn rất nhiều. Trong lòng có chút hổ thẹn, cảm thấy đều là lấy chuyện của mình làm phiền Giang Nhu, cúi đầu hôn gò má cô một cái, "Thằng nhóc kia chính là bị váng đầu, nó không dám ở bên ngoài xằng bậy đâu, nhiều nhất chỉ là hơi đa tình, qua mấy ngày anh sắp xếp thời gian mắng nó một trận."
Giang Nhu nói được là làm được, thứ bảy này thừa dịp Uông Nhạn rảnh rỗi ở nhà, cô cố ý mời người cùng đi ra ngoài dạo phố, đến An An cũng không dẫn theo, để ở nhà họ Chu chơi với mấy anh em.
Lúc ở quê nhà, Giang Nhu và Uông Nhạn còn thường xuyên qua lại trò chuyện, nhưng sau khi đến bên này thì ít đi. Giang Nhu lên đại học sau đó quen rất nhiều bạn học, chơi với Uông Nhạn cũng biến thành hai nhà bình thường đưa đồ ăn cho nhau, hoặc là đón tết đón lễ cùng ăn bữa cơm.
Uông Nhạn làm việc ở căn tin nhà xưởng, cũng quen bạn mới.
Giang Nhu gọi cô ấy ra ngoài cùng đi dạo phố, Uông Nhạn còn có chút vui vẻ, mẹ Chu bảo Uông Nhạn mang thêm một ít tiền, cũng tiện mua hai bộ quần áo mới.
Uông Nhạn ngoan ngoãn cầm theo không ít tiền, nhưng không nghĩ tới mua cho mình, cô ấy cảm thấy quần áo của mình rất nhiều, ngược lại nghĩ bình thường Giang Nhu nhiều lần làm đồ ăn ngon đưa tới, buổi trưa hôm nay cô ấy muốn mời khách.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới, Giang Nhu dẫn cô ấy tới thẳng trung tâm mua sắm mua quần áo, cô ấy không muốn, Giang Nhu bèn tự mình bỏ tiền mua cho cô ấy, những bộ quần áo kia đắt tiền muốn chết, còn bó chặt.
Uông Nhạn không thích chiếm lợi của người ta, vừa thấy Giang Nhu muốn trả tiền, nhanh chóng tự mình cầm tiền thanh toán, sau đó không thể không đi thử quần áo mặc vào.
Vốn dĩ nhân viên trong cửa hàng thấy cô ấy còn tỏ vẻ khinh thường, nhìn người bằng mũi, nhưng khi thấy cô ấy có tiền, lập tức lại thay đổi một thái độ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.