Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 409:




Lời nói này khiến Chu Kiến hơi đỏ mặt, anh ta đương nhiên biết, lúc trước Chu Cường theo anh ra ngoài, cuối cùng vốn bù cũng không còn, là anh trai tiếp nhận nghề kho ruột heo của chị dâu, sau đó mang theo anh ta cùng kiếm số tiền đầu tiên.
Cũng là bởi vì khoản tiền đó, hai anh em bọn họ mới có sức lực đến phía Nam, từng bước đi tới vị trí hiện tại.
Thường Dũng bên cạnh cũng nghe ra vấn đề của hai anh em, vội khuyên Chu Kiến tỉnh táo chút: "Cậu mau kiềm chế, cũng đừng học theo tôi, cuộc sống đang tốt đẹp lại đi làm chuyện lung tung, thành ra dáng vẻ như hiện tại, bây giờ ông đây hối hận muốn chết, cậu nhìn thử cuộc sống hiện tại ông đây trải qua, hoàn toàn chính là tháng ngày chờ chết."
"Nhớ lúc đầu tôi có bao nhiêu tiền, mười mấy căn nhà, tiền trong thẻ cũng xài không hết, đi chỗ nào cũng có người nâng, quả thực trải qua cuộc sống thần tiên, cậu lại so sánh với hiện tại xem, ôi, không có lời nào để nói."
"Phải quý trọng cuộc sống bây giờ, vận may của cậu rất tốt, có một người anh ở bên cạnh trông chừng, đề phòng cậu bước sai một bước, trước đây tất cả mọi người nói tôi may mắn, tôi ước ao được may như cậu, lúc trước nếu có người đối xử với tôi như thế, tôi cũng không rơi xuống bước đường này."
"Những người phụ nữ bên ngoài kia, tiếp cận cậu đều có mục đích, không tin cậu nghĩ tới lúc trước, trước đây có phụ nữ tiếp cận cậu không? Cậu lại soi gương thử xem, cậu có gì đáng để người ta thích? Còn không phải muốn mò tiền từ trên người cậu à, có số tiền đó sao không cho vợ con cậu tiêu? Nhất định phải đợi đến khi cậu có chuyện không có tiền, không ai cần mới tin tưởng ai tốt với cậu sao? Khi đó đã muộn rồi…"
Cũng không biết có phải uống nhiều rượu không, có hơi say, Thường Dũng vừa nói vừa lau nước mắt, "Anh hối hận, lúc trước bà hai mà anh bao nói thích con người của anh, khen anh có bản lĩnh, anh tin, chờ anh vừa xảy ra chuyện, người xoay đầu chạy ngay, một phân tiền cũng không để cho anh, cậu cũng đừng ngốc giống anh."
Chu Kiến nghe xong không nói ra được lời nào, nhìn Thường Dũng lôi thôi lếch thếch, anh ta còn nhớ lúc trước vừa tới phía nam bên này lúc thấy Thường Dũng, rất hăng hái. Anh ta ở trước mặt Thường Dũng cũng phải cúi đầu, lại nhìn căn nhà hiện tại Thường Dũng ở, rất bẩn, không khác bãi rác của nhà xưởng là bao, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cầm ly rượu uống từng ngụm từng ngụm.
Chờ hai người rời căn phòng thuê của Thường Dũng, sau khi ngồi trên xe, Chu Kiến tựa ở ghế nhìn bên ngoài, đột nhiên nói: "Anh, em sai rồi." Sau đó âm thanh hạ thấp nói: "Từ nhỏ đến lớn gặp được con gái đều thích anh, chưa từng có người thích em, bây giờ có một cô gái đột nhiên tiếp cận em, vẻ ngoài xinh đẹp, trẻ trung, còn là sinh viên tài giỏi từ nước ngoài du học trở về, em biết không nên, nhưng không nhịn được mà rung động."
"Có điều anh yên tâm, trong lòng em nắm chắc, Uông Nhạn là vợ em, bọn em còn có hai đứa trẻ, em sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy, chỉ là, có lúc trong lòng không khống chế được, không nhìn thấy người kia sẽ nhớ, thấy rồi tim sẽ đập nhanh, anh, anh hiểu cảm giác này không?" Lê Tiêu khởi động xe, nghe nói như thế khẽ liếc mắt nhìn anh ta, "Có gì không hiểu? Anh không thấy chị dâu chú là sẽ nhớ đấy."
Cho tới tim đập nhanh hơn, mỗi buổi tối ngủ chung tim đập nhanh hơn có tính hay không?
Chu Kiến hâm mộ nói: "Thật tốt."
Lê Tiêu không tiếp tục nói nữa, ở trong hôn nhân anh quả thực may mắn hơn Chu Kiến rất nhiều, anh và Giang Nhu đánh bậy đánh bạ mà tới bên nhau, hai người cưới trước yêu sau.
Không giống Chu Kiến, ban đầu là điều kiện khó tìm được đối tượng, thêm vào cuộc sống Uông Nhạn không tốt, sau khi anh ta thấy sinh lòng thương cảm, thương tiếc người ta nhất thời kích động mà kết hôn. Nhưng nếu kết hôn rồi, Lê Tiêu cảm thấy anh ta nên phụ trách tới cùng với người ta, nếu không sau này hai đứa bé làm sao bây giờ?
Lê Tiêu trải qua thời thơ ấu không có cha mẹ, biết tháng ngày ấy đau khổ cỡ nào, anh không hy vọng Chu Kiến bởi vì lòng riêng làm thương tổn hai đứa bé.
Buổi trưa Chu Kiến uống nhiều rượu, ngủ một buổi trưa ở văn phòng, chạng vạng tan tầm cũng là Lê Tiêu chở anh ta trở về, xe đậu ở cửa biệt thự nhà bọn họ, Chu Kiến chỉnh đốn tâm tình xuống xe, khi đóng cửa nói với Lê Tiêu: "Anh, buổi chiều em sẽ thay người, anh đừng thất vọng với em."
Lê Tiêu gật đầu, "Được rồi, mau trở về đi, anh cũng trở về nhà."
"Ừ."
Chu Kiến nhìn theo người rời đi, sau đó xoay người nhìn về phía biệt thự, anh ta biết, trong biệt thự có người quan trọng nhất của anh ta, mẹ, hai đứa bé cùng với Uông Nhạn.
Kỳ thực trong lòng anh ta biết rõ, dù cho anh ta thích ai, cũng sẽ không ly hôn với Uông Nhạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.