Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 434:




Hôm qua cha mẹ bảo ngày mai về nhà, cho nên cô bé đi ngủ rất sớm, nào biết buổi tối lại mơ thấy ác mộng.
Trong mơ cô bé không có mẹ, cha quanh năm không ở nhà, từ nhỏ cô bé bị người ta bắt nạt, không có ai làm chỗ dựa cho cô bé, các bạn học nói mẹ cô chạy theo người ta, cha cũng không cần cô bé.
Trong trường mẫu giáo có một bé trai mỗi ngày bấm cánh tay cô bé, còn phun nước miếng về phía cô bé, cô bé khóc lóc nói với cô giáo, cô giáo gọi một người phụ nữ xa lạ tới, người phụ nữ kia có diện mạo rất giống bà nội ở quê nhà, nhưng trẻ hơn rất nhiều.
Người phụ nữ kia vừa đến đã cô bé là hàng lỗ tiền, nói nhất định là cô bé đã làm sai điều gì, nếu không sao người ta chỉ bắt nạt cô bé mà không bắt nạt người khác? Mắng cô bé đáng ghét giống cha cô bé, còn đánh m.ô.n.g cô bé mấy lần, cuối cùng vặn lỗ tai kéo cô bé đi.
Sau khi bị mang về nhà, còn có một ông cụ luôn dùng một ánh mắt quái dị nhìn cô bé, còn thừa dịp người khác không chú ý đưa tay véo m.ô.n.g cô bé, cô bé rất sợ, buổi tối trốn ở trong căn phòng nhỏ đen nhẻm không dám ngủ, vừa khóc vừa nhỏ giọng gọi cha…
Sau đó cha trở về, mang cô bé rời khỏi căn nhà kia, cha mua một căn nhà to rất sáng sủa, còn thuê bảo mẫu nấu cơm giặt giũ cho cô bé, nhưng vẫn không nhìn thấy mẹ.
Không dễ gì trải qua cuộc sống yên tĩnh, nhưng năm chín tuổi lại bị phá vỡ, năm ấy chín tuổi trường tiểu học và trung học ở thị trấn sáp nhập, trong trường học có một đứa con trai lớp lớn muốn cô bé làm bạn gái của anh ta, trong mơ cô bé không đồng ý, sau đó bị cô bé đó đi đầu bắt nạt.
Cặp sách của cô bé bị người ta ném xuống đất giẫm dơ, có lúc còn xuất hiện trong thùng rác, bài tập bị người ta xé nát, tất cả mọi người trong trường biết mẹ cô bé chạy theo người ta, cha cũng không cần cô bé, nói cô bé là con gái của ả điếm, là một con điếm nhỏ.
Nhưng những việc này cô bé chưa từng nói với cha, cha đã rất cực khổ, cô bé không muốn để cho cha lo lắng.
Mỗi lần cha gọi điện thoại hỏi cô bé, cô bé đều cười nói các bạn học rất tốt, giáo viên cũng rất tốt.
Mãi đến tận mùa đông năm mười tuổi, sau khi "cô bé" tan học bị một đám người kéo tới nhà xưởng bỏ hoang phía sau trường học, những nam sinh kia giam cô bé ở bên trong, kéo áo bông của cô bé, bạn gái của nam sinh còn đổ mấy bình nước lên người cô bé, cô bé lạnh đến mức run cầm cập.
Đợi người đi rồi, cô bé liên tục nhìn ra phía ngoài, hi vọng có người phát hiện cô bé, sau đó quả thật có người tới, nhưng cô bé rốt cuộc không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa…
Nước sông lạnh lẽo bao vây lấy thân thể cô bé, lạnh đến mức xương cũng run rẩy, một giây trước khi nhắm mắt lại, cô bé khẽ gọi một tiếng "cha".
Giấc mơ này với cô bé mà nói thật sự đáng sợ, cô gái trong mơ kia giống cô bé như đúc, giống như đó chính là cô bé. Chỉ là cô bé kia từ ba tuổi đến mười tuổi, hoàn toàn khác mình.
Giang Nhu và Lê Tiêu nghe thấy động tĩnh chạy tới xem, Giang Nhu thấy An An khóc đến đau lòng, vội ôm người vào trong n.g.ự.c vỗ nhè nhẹ, còn nghiêng đầu qua bảo Lê Tiêu lấy ly sữa bò lại đây.
An An ôm chặt lấy mẹ, khóc lóc kể với cô về giấc mơ của mình, "Mẹ, con rất sợ, con muốn tỉnh lại, nhưng làm sao cũng không tỉnh lại được, cô ấy thật đáng thương."
Giang Nhu nghe nói như thế, trong lòng giật mình, càng dùng sức ôm lấy cô bé, dỗ dành: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, đều là mơ, không phải thật, cha mẹ đều ở đây."
An An nghẹn ngào vâng một tiếng, còn chưa bình tĩnh lại từ trong giấc mơ.
Tâm trạng tuyệt vọng của cô gái trong mơ ấy, cô bé không nói ra được, nhưng cô bé có thể cảm nhận được, đối phương thực ra đã sớm không muốn sống, chỉ là cô ấy biết cha rất yêu cô ấy, nếu như cô ấy mất, cha sẽ rất đau lòng, cô ấy là người thân duy nhất của cha ở trên thế giới.
"Mẹ, mẹ sẽ luôn ở đây có đúng không?"
Giang Nhu hôn trán cô bé, nghiêm túc nói: "Đúng, mẹ sẽ vẫn luôn bên con."
Nghe nói như thế, cảm xúc của An An mới dần dần giảm xuống.
Lê Tiêu cầm một ly sữa bò vào cửa, đến gần sau đó đưa cho cô bé, không có đùa giỡn giống bình thường, mà sờ đầu cô bé, "Cha mẹ đều ở đây, đừng sợ."
An An nhận lấy ly sữa chậm rãi uống từng miếng từng miếng, con mắt nhìn cha một cái, lại nhìn mẹ một cái.
Uống xong sữa bò, cô bé lại nằm xuống lần nữa, trời còn chưa sáng, Giang Nhu bảo cô bé ngủ tiếp một lúc, "Không vội xuất phát, chúng ta có thể đi chậm một chút."
An An khịt khịt mũi, đỏ mắt lên hỏi: "Mẹ, trước đây mẹ nói với con, thế giới này có thể có không gian song song, mẹ nói xem cô gái kia có thể chính là con hay không?"
Giang Nhu sửng sốt một chút, cô đột nhiên không đáp lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.