Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 439:




Vào trường như vậy, cô rất ít khi đi tìm Kim Đại Hữu, mỗi lần có việc đều điện thoại liên lạc với người nọ, ngày đó gọi điện thoại cô nghe thấy tiếng anh ồm ồm, như là ngã bệnh, bèn hiếm thấy chủ động đi tìm anh, cô biết ký túc xá của Kim Đại Hữu ở đâu, chỉ là không nghĩ tới sau khi đến, lại nhìn thấy anh đứng dưới ký túc xá vừa nói vừa cười với một cô gái tươi cười vui vẻ.
Hai người đứng chung một chỗ, từ xa nhìn lại vô cùng xứng đôi.
Sau đó Kim Đại Hữu cũng thấy cô, không biết nói gì với người kia, cô gái rất nhanh đã xoay người rời đi.
Sau đó anh đi về phía cô, chỉ là trên mặt đã không còn nụ cười.
Khi đó Lê Hân không biết trong lòng có cảm giác gì, có lẽ có một chút ưu sầu.
Sau đó ngày quốc khánh anh rể tìm Kim Đại Hữu có việc, nhưng điện thoại không gọi được, nhờ cô đi tìm người.
Lúc Lê Hân tìm thấy anh, anh đang trò chuyện với người trong phòng khám ở bệnh viện gần đó, cô ở cửa vừa vặn bắt gặp cô gái kia, cô gái đó cũng mặc áo blouse trắng, vào cửa trước cô một bước.
Lê Hân đứng ở cửa vừa vặn nghe thấy đồng nghiệp của anh ở bên trong cười nói: "Kim Đại Hữu, nữ thần của cậu đến tìm cậu này."
Lê Hân đứng ở cửa một lúc mới gõ cửa đi vào, cô vốn muốn chờ bọn họ nói xong lại đi vào, nhưng một mình đứng ở cửa rất lúng túng, cô bèn nhắm mắt gõ cửa.
Sau khi tiến vào, trong phòng khám quả nhiên yên tĩnh lại, Lê Hân như là không hề phát hiện điều gì, nói với Kim Đại Hữu anh rể tìm anh có việc.
Kim Đại Hữu lấy điện thoại di động ra, lúc này mới nhớ tới điện thoại di động vẫn tắt máy không mở.
Lê Hân không muốn ở lại nơi này bị người ta nhìn chằm chằm, bèn lên tiếng chào hỏi rồi vội vã rời đi.
Đi tới cửa, cô lại nghe thấy cô gái bên trong hỏi cô là ai?
Sau đó đồng nghiệp và bạn cùng phòng của Kim Đại Hữu bèn trả lời giúp, "Em gái của Đại Hữu, đừng lo lắng."
Lê Hân dừng lại bước chân, sau đó như là không nghe thấy gì, bước nhanh rời đi. Cho tới bảo cô gái kia đừng lo lắng cái gì, Lê Hân cũng không có suy nghĩ, ngược lại không có liên quan gì tới cô.
Vì thế tết Nguyên Đán, tối hôm ấy Quý Vũ đội tuyết đến tìm cô, tỏ tình với cô, Lê Hân nhìn thấy sự thành thật và yêu thích trong mắt anh ta, cô đột nhiên mềm lòng, cho rằng đây chính là tình yêu.
Lê Hân là người tích cực, cô vẫn không có yêu bằng Quý Vũ yêu mình, nhưng nếu cô đồng ý, sẽ rất nghiêm túc với đoạn tình cảm này.
Sau khi Kim Đại Hữu biết cô có bạn trai, còn cố ý chạy tới tìm cô, khi đó cô cũng không có suy nghĩ nhiều nên trực tiếp thừa nhận.
Đối phương trầm mặc một hồi, sau đó nở nụ cười, nói chúc mừng, còn nói vốn là chuẩn bị giới thiệu người yêu cho cô, có người hỏi anh về cô.
Lê Hân cũng cười, nói: "Không cần, bạn trai em rất tốt."
Kim Đại Hữu vẫy tay tới cô, "Vậy thì tốt."
Lê Hân chỉ nhìn một lát, sau đó cúi đầu lại đọc sách lần nữa, chuẩn bị cho năm tư ra nước ngoài học.
Sau đó cô và Kim Đại Hữu đều rất bận, cơ hội hai người gặp mặt càng ngày càng ít.
Cuối cùng vẫn là anh biết cô sắp ra nước ngoài du học, năm ấy nghỉ hè, anh đột nhiên đến tỉnh G, còn hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, có điều Lê Hân từ chối, cô cảm thấy không cần thiết, hơn nữa Quý Vũ sẽ sớm tới đón cô.
Bây giờ, tình cảm bốn năm trôi theo dòng nước, Lê Hân có tiếc nuối cũng có thoải mái, nhưng nếu nói quá khổ sở thì không có, có thể là trong đoạn tình cảm này cô cũng không có thua thiệt đối phương.
Quý Vũ rất tốt, nhưng cô vì phần tình cảm này, cũng bỏ ra rất nhiều.
Cô thậm chí cũng không định tìm người yêu nữa, yêu đương với cô mà nói, là thống khổ nhiều hơn ngọt ngào.
Nói với anh rể nhờ chú ý những thanh niên tuấn kiệt khác, cũng là không muốn bọn họ lo lắng, để cho bọn họ biết mình cũng không quá đau khổ.
Nhưng chỉ có bản thân cô biết, thực ra cô rất mệt mỏi.
Dịu dàng và săn sóc là hình tượng của Quý Vũ, ngược lại anh ta không phải người có cảm giác an toàn, vì thế anh ta luôn muốn biết cô đang làm gì, cô không hề có sự riêng tư nào, anh ta còn là một người có nhân cách hay lấy lòng, rất quan tâm cái nhìn và ánh mắt của người chung quanh, tâm tư rất nhạy cảm, cô cần thường xuyên thỏa hiệp vì anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.