Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 440:




Có lẽ không có mẹ Quý Vũ, hai người bọn họ cũng rất khó đi tới cuối cùng.
Chỉ là Lê Hân làm sao cũng không nghĩ đến, về đến nhà không tới mấy ngày Kim Đại Hữu đã biết cô chia tay, còn triển khai nhiệt liệt theo đuổi cô.
Lê Hân từ chối anh, không muốn lại cho người khác cơ hội tổn thương mình.
Lê Hân theo chị gái anh rể về nhà, không nghĩ tới chỉ mấy ngày, Kim Đại Hữu cũng theo tới.
Lê Hân đã mấy năm không trở về, đối với thị trấn thay đổi quá nhiều, cảm thấy rất xa lạ.
Phần lớn bạn học trước đây đều kết hôn, cho dù không kết hôn, cũng gần như đều ở thành phố lớn dốc sức làm việc.
Bạn học vẫn nhiệt tình như trước đây, biết cô trở về, ngay lập tức tổ chức bữa tiệc.
Mọi người ăn bữa cơm ở nhà hàng, nhưng không có náo nhiệt như trong tưởng tượng của Lê Hân, trong miệng mọi người toàn bàn về công việc con cái kiếm tiền, cô không chen miệng vào được.
Trước kia chia tách ra, bạn cùng bạn hồi cấp hai của cô đột nhiên nói với cô, ảnh tốt nghiệp cấp hai và tất cả bài thi của cô đều bị người ta lấy đi.
Bạn cùng bàn bây giờ dạy học ở Tứ Trung, Lê Hân lại là bạn tốt của cô ấy, vì thế bèn nói chuyện này với cô.
Lê Hân nghe xong sững sờ, theo bản năng hỏi: "Ai vậy?"
"Kim Đại Hữu, chính là người số một trong miệng lớp trưởng trước đây, hai người các cậu có biết không?"
Lê Hân nghe xong không nói lời nào.
Ngày hôm sau, cô bèn sắp xếp thời gian tới Tứ Trung nhìn thử.
Trong kỳ nghỉ hè Tứ Trung rất yên tĩnh, Lê Hân đi dạo trường học xa lạ lại quen thuộc, tâm tình rất phức tạp, cuối cùng đi tới trước bảng thông báo gần lớp học, bảng thông báo học sinh giỏi xuất hiện nhiều học sinh hơn, có điều người trên cao nhất vẫn là Kim Đại Hữu, mà cô ở bên cạnh Kim Đại Hữu, hai người đặt song song nhau.
Một cợt nhả, một ngồi nghiêm chỉnh.
Lê Hân thấy vậy trực tiếp nở nụ cười.
Không chỉ cô thấy mắc cười, phía sau cũng truyền đến tiếng cười.
Cô quay đầu lại xem, thì đối diện với tầm mắt của Kim Đại Hữu.
Kim Đại Hữu sờ mũi, "Xem có được không? Anh làm đó."
Lê Hân nghi hoặc liếc mắt nhìn anh, lại xem hình của mình, sau đó mới phát hiện, tên và giới thiệu phía dưới hình cô như là bị cắt, sau đó dán lên đó. Kim Đại Hữu còn không biết xấu hổ nói: "Xem như thế có phải rất xứng không?"
"…"
Lê Hân không để ý tới anh, xem xong trực tiếp rời đi.
Kim Đại Hữu đuổi theo sát, trong miệng còn nói, "Lần này em ở lại tỉnh G không đi nữa chứ? Sang năm anh cũng trở về nước, lại quấy rầy giáo viên hướng dẫn thì có thể tốt nghiệp, đến lúc đó anh cũng đến tỉnh G, đi học nhiều năm như vậy, bản thân anh cũng tích được không ít tiền, hẳn là có thể mua căn nhà…"
Bước chân của Lê Hân dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn anh, "Hình như tôi chưa đồng ý ở bên anh nhỉ?"
Kim Đại Hữu cười cười, "Không sao, chỉ là anh nói tình hình của anh trước cho em biết, hiểu nhau một chút."
Lê Hân không thèm để ý anh, tiếp tục đi về phía trước.
Kim Đại Hữu theo bên cạnh, vẫn nói liên miên không ngừng.
Sau khi trở lại tỉnh G, Lê Hân tìm công việc, nhậm chức luật sư sở hành chính khá nổi tiếng ở tỉnh G.
Vừa bắt đầu là thực tập, một tháng sau sẽ chuyển chính thức.
Kim Đại Hữu cũng quay về, sau khi trở lại, mỗi buổi trưa nấu đồ ăn ngon đưa tới cho Lê Hân, không chỉ đưa cho cô, còn đưa cho đồng nghiệp của cô, cuối cùng cũng không biết anh làm sao làm được, lăn lộn còn thân quen hơn Lê Hân.
Sếp và đồng nghiệp mỗi người một tiếng Đại Hữu, gọi vô cùng thân thiết.
Cái tên này không cần mặt mũi lắm, Lê Hân đuổi anh cũng không đi, mỗi ngày ngẩn ngơ cả buổi chiều, sau đó đưa cô về nhà.
Có lúc còn làm phiền mời Lê Hân đi xem phim.
Mãi đến tận khi anh sắp khai giảng rời đi, Lê Hân cũng không đồng ý, anh dường như có hơi cuống lên, hỏi cô: "Nếu như bạn trai cũ của em đột nhiên tới tìm em hợp lại, em sẽ không đồng ý chứ?"
Khi đó anh ở nước ngoài, muốn quản cũng không quản được, lại giống trước đây, bỏ lỡ là bỏ lỡ thật.
Lê Hân bình tĩnh nói: "Không biết, vì thế anh đừng theo đuổi tôi, chúng ta không thể."
Cô vẫn lựa chọn từ chối anh, so với cuối cùng thành công dã tràng, cô cảm thấy vẫn là một mình tốt hơn.
Kim Đại Hữu nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, "Sao lại không thể chứ? Em đừng quên, lúc trước em đã thấy hết của anh, chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm à?"
"…"
Nghe nói như thế, Lê Hân vốn còn chuẩn bị nói thêm gì, đột nhiên nói không ra lời, mặt trở nên đỏ chót.
Vội vàng phủ nhận, "Tôi không có."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.