Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 452:




Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại nhìn thấy toàn bộ trong phòng, trong giấy lát vẫn chưa phản ứng lại.
Mãi đến tận nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của thím và một cô bé, cô mới hậu tri hậu giác nhớ tới hình như mình xuyên qua rồi.
Trong lòng tiếc nuối một trận.
Thì ra thật sự không phải nằm mơ.
Giang Nhu từ trong phòng đi ra ngoài, thím Vương đang ngồi ở cửa chọn đồ ăn, bên cạnh có một bé gái vô cùng xinh đẹp ngồi xổm, cô bé khoảng hai ba tuổi, thắt hai b.í.m tóc, cầm bánh trứng gà màu vàng trong tay ăn.
Ngẩng lên nhìn thấy Giang Nhu, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, vui mừng kêu: "Mẹ ——"
"…"
Thím Vương nghe thấy tiếng nhìn ra sau, nhìn thấy dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ của Giang Nhu, vội hỏi: "Thím thấy cháu cứ ngủ mãi, nên đón Tiểu Phượng về giúp cháu."
Cô bé được gọi là Tiểu Phượng chạy về phía cô, sau đó cầm bánh trứng gà trong tay nâng lên cao, "Mẹ ăn."
Thím Vương thấy vậy cười, "Đứa nhỏ này thật hiếu thảo, thím nói mà một cái bánh trứng gà sao ăn lâu như vậy cũng không xong, hóa ra là muốn chừa lại cho mẹ."
Tiểu Phượng thấy mẹ không có nhận lấy, còn nhón chân lên.
Giang Nhu nhìn khuôn mặt nhỏ bé đẹp đẽ của cô bé, phát hiện đứa nhỏ này đẹp thì đẹp, chỉ là quá gầy, tóc vàng, có hơi suy dinh dưỡng, lại nhìn bánh trứng gà trong tay cô bé, không biết tại sao, đột nhiên chóp mũi đau xót.
Cũng không biết là tình cảm mà thân thể này lưu lại, hay là sự đau lòng xuất phát từ bản thân cô đối với đứa nhỏ này.
Ngay sáng hôm nay, mẹ của cô bé còn định bỏ lại cô bé chạy theo người ta.
Giang Nhu đưa tay sờ đầu cô bé, "Mẹ không đói bụng, tự con ăn đi."
Tiểu Phượng thấy mẹ sờ đầu cô bé, cười càng vui vẻ, thu cái tay giơ lên cao về, sau đó bẻ bánh trứng gà ra, lại giơ phần to lên, "Mẹ ăn cái này."
Trong lòng Giang Nhu ấm áp, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, "Được." Sau đó quay đầu hỏi thím, "Thím biết chỗ nào có mở khóa không? Cháu đi tìm người ta thay khóa."
Thím Vương cho rằng cô làm mất chiếc chìa khóa rồi, nói thẳng: "Nào cần phiền phức như vậy? Thím đi gọi điện thoại cho cháu, đợi lát nữa người ta đến ngay."
"Các cháu cũng đừng đi, buổi tối ăn ở nhà thím."
Nói rồi lập tức đứng dậy trở về nhà gọi điện thoại.
Giang Nhu không từ chối, trực tiếp đáp một tiếng, "Vậy thì làm phiền thím rồi."
Thấy người vào phòng, cô bèn ngồi xuống lột đậu giúp.
Buổi tối Giang Nhu làm trợ thủ cho người ta, nấu hai món một canh, lúc ăn cơm không nói lời nào, Giang Nhu có thể thấy, nguyên thân cũng không thân quen lắm với người thím họ Vương này.
Hai người cũng không phải người nói nhiều, có điều bầu không khí vẫn rất tốt.
Đặc biệt là đứa nhỏ tên Tiểu Phượng, tuy rằng chỉ lớn khoảng hai ba tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, biết tự ăn, giỏi hơn hơn cháu trai nhỏ của cô nhiều.
Cơm nước xong xuôi, người mở khóa đã tới, Giang Nhu bảo ông ấy đổi hết khóa cổng sẩn và cửa chính, sau đó dẫn đứa nhỏ trở về "nhà".
Căn nhà này bố cục gần giống nhà bên cạnh, có điều dơ hơn rất nhiều, trong sân đều là cọc gỗ và một vài vụn gỗ, lung ta lung tung, cũng không có bao nhiêu chỗ đặt chân.
Giang Nhu thấy trời sắp tối rồi, tạm thời không quản những việc này, mà bảo đứa nhỏ trở về phòng, cô tới nhà bếp nấu ít nước nóng rửa mặt.
Nhưng cô nhóc không nghe, vẫn đi theo phía sau cô.
Sau đó Giang Nhu nấu nước nóng, tắm rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ.
Cô nhóc ngồi ở trong bồn tắm, hai cái tay nhỏ đỡ mép chậu gỗ, ngoan ngoãn tùy ý Giang Nhu chà phía sau lưng cho cô bé, Giang Nhu thấy tóc cô bé hơi dầu, thuận tiện cũng gội sạch đầu.
Tắm xong một lần, còn lấy một chậu nước sạch xối toàn thân cho cô bé một lượt.
Sau khi tắm sạch sẽ, lau khô cho cô bé ôm thẳng tới trên giường trong phòng.
Bảo cô bé ngồi ngoan, mình cũng đi tắm rửa sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.