Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 457:




Lần này Giang Nhu thật sự kinh ngạc, không chỉ có vì anh chấp nhận suy đoán của cô, mà còn vì anh lại biết mình.
Nghĩ như thế, cô trực tiếp hỏi ra nghi hoặc, "Anh nhận ra tôi?"
Người đàn ông trong bóng tối kéo khóe miệng.
Sao không nhận ra? Khi cô ghi chép khẩu cung cho anh, con mắt chăm chú theo dõi anh, chỉ lo buông tha bất kỳ manh mối, chi tiết nhỏ nào trên người anh.
Một đôi mắt còn sáng hơn ánh đèn trên đỉnh đầu.
Ngày đó anh đi qua hành lang, nghe có người gọi tên cô, lập tức nhớ kỹ, nghĩ thầm thì ra cô cũng tên là Giang Nhu.
Tuy rằng cùng tên với vợ cũ của anh, nhưng hai người không hề giống nhau, anh đã rất lâu không nhớ tới người kia, thậm chí anh cũng không nhớ ra nổi tướng mạo của người phụ nữ kia.
Chỉ biết là người phụ nữ kia rất sợ anh, hai người sống chung một chỗ, ít nói chuyện.
Mà Giang Nhu này, nụ cười long lanh tự tin, còn có vẻ non nớt và ngốc nghếch của người mới ra xã hội, như một đóa hoa trong nhà kính, nuông chiều mà ra.
Khi đó anh đã suy nghĩ, cũng không biết là gia đình nào nuôi dưỡng ra người như cô?
Thật tốt.
Nếu như Tiểu Phượng của anh còn sống, hẳn cũng lớn như vậy.
Vì vậy anh vừa tới thì lập tức về nhà, lần này anh muốn che chở con gái thật tốt. Chỉ là làm sao anh cũng không nghĩ đến, Giang Nhu vậy mà đã ở đây.
Mà bây giờ, Giang Nhu đã biến thành "Giang Nhu".
Cho dù là Lê Tiêu từng trải quá mưa gió, cũng không nhịn được kinh ngạc.
Anh ừ một tiếng, không có giải thích quá nhiều.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Giang Nhu cũng không nói nữa.
Cô không dám nói nữa, lại nói cô sợ gốc gác của mình đều bị xốc lên, tuy rằng cô không có gốc gác gì.
Chỉ là vẫn còn hơi sợ, người này tâm tư quá sâu, nếu như cô không chủ động mở miệng, e rằng đối phương cũng sẽ không tiết lộ những việc kia.
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ ngày sau, chuẩn bị cho dự tính xấu nhất, nếu như cô không thể quay về, dù sao cũng phải kế hoạch con đường tương lai cho mình…
Chỉ là càng nghĩ, mí mắt lại càng nặng nề. Lê Tiêu nằm ở bên cạnh còn đang chờ cô nói tiếp.
Mặc dù anh chưa từng qua lại với cảnh sát thực tập này, nhưng hai người cũng coi như đã gặp nhiều lần, biết lão cảnh sát hình sự hỏi chuyện anh là sự phụ dẫn dắt cô.
Trí nhớ anh tốt, cuộc sống mười năm trốn tránh để anh nuôi thành thói quen tốc ký tỉ mỉ, dù cho chỉ từng thấy mặt mấy lần, chỉ cần nghĩ một lúc, trong đầu đã có ấn tượng rõ ràng, cô gái kia rất trẻ trung, da dẻ trắng nõn, con mắt trong trẻo, lúc cười lên, khóe môi có hai lúm đồng tiền nhỏ, chiều cao không cao lắm, nhưng thân thể ưỡn lên rất thẳng tắp.
Nhưng lúc đó anh cũng không có để một người mới ra đời ở trong mắt, tất cả cảm xúc của cô đều biểu hiện ở trên mặt, cũng không biết có phải sư phụ cô từng nói với cô cái gì hay không mà mỗi lần cô nhìn thấy mình, trong mắt mang theo hiếu kỳ và cảnh giác.
Có thể là chưa từng trải qua xã hội mài dũa, trên người cô còn có một khí chất kiêu ngạo, tự cho mình siêu phàm, khiến người ta muốn không chú ý cũng khó.
Chỉ là Lê Tiêu đợi một hồi lâu, bên cạnh cũng không lên tiếng nữa, sau đó anh lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.
"…"
Cái cô cảnh sát thực tập sinh này còn vô tư hơn anh nghĩ, lúc này vậy mà có thể ngủ được.
Lê Tiêu trầm mặc một chút, sau đó cũng nhắm hai mắt lại, có điều không định ngủ.
Anh rất ít khi ngủ dưới tình huống có người, dự định trước tiên qua đêm nay lại nói.
Chỉ là, không biết là mấy ngày nay trằn trọc đi xe lửa quá mệt mỏi hay là người bên cạnh ngủ quá ngon ảnh hưởng tới anh, bất tri bất giác anh cũng mơ màng thiếp đi.
Chờ anh tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Anh tỉnh lại không tính sớm, bên ngoài trời đã sáng, anh nhíu mày, rất bất ngờ vì mình ngủ sâu như vậy, anh cũng không biết mình đã bao lâu không ngủ an ổn như thế.
Con mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc trong phòng, hậu tri hậu giác phản ứng lại bây giờ mình đã về lúc trước, tất cả ác mộng cũng vẫn chưa xảy ra.
Nghĩ tới đây, anh vội vàng nghiêng đầu qua nhìn về phía bên cạnh, giống như là muốn xác định cái gì đó.
Sau đó anh lại nhìn thấy Giang Nhu vốn ngủ ở trong cùng, lúc này đang bá đạo nằm ở giữa giường, cả người còn giang rộng ra, Tiểu Phượng thì bị chen tựa trên cánh tay anh.
Hai cái chăn trên giường, cũng đều quấn ở trên người ai đó, mà Tiểu Phượng chỉ có thể co tay co chân dán vào anh.
Lê Tiêu dừng một chút, sau đó đứng dậy xuống giường, dịch cô nhóc ra bên ngoài một chút, tuy rằng động tác rất nhẹ, nhưng Tiểu Phượng vẫn tỉnh dậy.
Cô nhóc dụi con mắt, thấy là cha, nở nụ cười ngọt ngào.
Nhưng cô bé cũng không cảm kích với động tác của cha, xoay người sượt qua Giang Nhu nằm giữa, ỷ lại dán vào người.
Ánh mắt Lê Tiêu rơi vào trên người hai người, hơi sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.