Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 459:




Lúc anh đi ngang qua bên cạnh hai người, do dự rồi vẫn nói một câu, "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn anh một cái, suy nghĩ một chút, nói một tiếng "Được".
Buổi sáng Tiểu Phượng làm bài tập, hôm nay là thứ bảy được nghỉ, giáo viên cho bài tập vẽ, Giang Nhu chuyển ghế tựa và ghế nhỏ đặt ở cửa nhà chính, khi Tiểu Phượng vẽ, Giang Nhu cầm một tờ giấy viết ở bên cạnh.
Tuy rằng cô xuyên thành vợ cũ của Lê Tiêu, nhưng lại không phải vợ thật của anh, không thể sống hết đời với người này.
Vì thế hai người phải ly hôn.
Đứa nhỏ có thể cùng nuôi nấng, có điều những ngày qua cô muốn tạm thời ở nơi này, đợi khi tìm được nơi thích hợp lại chuyển đi.
Nếu anh bận, cô có thể dẫn đứa nhỏ đi trước, có điều trong lúc nuôi đứa nhỏ, toàn bộ chi tiêu anh bỏ ra, cô tự phụ trách.
Còn có trước khi cô rời khỏi nơi này, hai bên tự do, không cần lo trói buộc đối phương, không cần có tiếp xúc thân thể, việc nhà mỗi người một nửa, cùng với lúc ly hôn tài sản của ai thuộc về người đó…
Buổi trưa thím Vương hàng xóm lại đây hỏi Giang Nhu làm tương ớt thế nào? Bà ấy cảm thấy ngon, muốn gửi một ít cho con gái.
Từ hai năm trước chồng bà ấy đã chết, bà ấy và con gái cũng bắt đầu sống tiết kiệm, con gái bà ấy rất hiểu chuyện, ở bên ngoài học đại học, hồi tết năm ngoái trở về người gầy đi một vòng.
Giang Nhu bèn bảo Tiểu Phượng ngoan ngoãn vẽ vời, cô tới nhà bên cạnh.
Khi từ nhà hàng xóm về, Lê Tiêu đã về nhà, đang làm mộc ở trong sân.
Anh mua thịt và sữa bò về, Tiểu Phượng vừa uống sữa tươi vừa chăm chú vẽ.
Nhìn thấy mẹ trở về, Tiểu Phượng ngẩng đầu lên vui vẻ kêu, "Mẹ ——"
Sau đó chỉ vào sữa bò trong nhà nói: "Cha mua rất nhiều sữa bò, mẹ cũng uống đi."
Giang Nhu theo tay cô bé nhìn sang, sau đó cười nói: "Sữa bò là cho con nít uống, lớn lên thật cao, mẹ là người lớn không cần."
Xong bổ sung một câu, "Con tiếp tục vẽ đi, mẹ đi làm cơm."
Tiểu Phượng ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Giang Nhu đi tới nhà bếp, sau khi đi mấy bước, ra ám hiệu với Lê Tiêu ở bên ngoài, "Hí hí ——" Lê Tiêu nghe thấy tiếng, động tác trên tay dừng một chút, nghiêng đầu qua nhìn cô, sau đó lại thấy dáng vẻ đầu trộm đuôi cướp của cô.
Khẽ nhíu lông mày.
Tiểu Phượng cũng nghe thấy, theo bản năng nghiêng đầu qua hiếu kỳ nhìn.
Trên mặt Giang Nhu lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, còn nở nụ cười với cô bé, "Vẽ ngoan nha."
Tiểu Phượng nghe nói vậy xoay đầu về.
Lê Tiêu nhìn thấy Giang Nhu nháy mắt ra dấu với anh, sau khi trầm mặc, thả đồ trong tay xuống, đi theo vào nhà bếp.
Chờ sau khi anh tiến vào nhà bếp, Giang Nhu lập tức lấy ra mấy hiệp ước mình viết hồi sáng, "Anh xem một chút."
Lê Tiêu nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy cúi đầu xem.
Giang Nhu ở một bên hỏi: "Tôi tạm thời chỉ nghĩ được bấy nhiêu, anh có muốn bổ sung gì không?"
Sợ anh không đồng ý, không nhịn được giải thích hai câu, "Chúng ta dù sao không phải vợ chồng thật, giữa chúng ta cũng không có cảm tình, tôi hi vọng anh có thể hiểu được."
Lê Tiêu cũng không ngoài ý muốn với hành động của cô, chỉ là anh không nghĩ tới cô sẽ chủ động gánh trách nhiệm nuôi nấng Tiểu Phượng.
Điểm ấy cho dù là mẹ ruột của Tiểu Phượng - "Giang Nhu" cũng không làm được, mà cô chỉ là người xa lạ.
Lê Tiêu nhìn về phía cô, muốn nhận biết thật giả, sau đó lại đối diện với một đôi mắt sáng trong.
Giang Nhu nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, bây giờ nếu tôi đã biến thành cô ấy, vậy chính là mẹ Tiểu Phượng, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm của tôi, sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Phượng."
Chẳng biết vì sao, rõ ràng hai người ở chung không nhiều, nhưng Lê Tiêu lại tin lời này của cô, dừng một chút, vẫn bổ sung một câu, "Tôi đều đồng ý, đồng thời, cô có thể vẫn ở nơi này, phí sinh hoạt của đứa nhỏ, bao gồm cả cô, đều do tôi chi, cô muốn ly hôn lúc nào cũng được, nhưng chỉ có một điều, tôi hi vọng chuyện ly hôn này tạm thời đừng nói cho Tiểu Phượng."
Giang Nhu cảm thấy yêu cầu này không quá đáng, lập tức thoải mái gật đầu, "Có thể, thứ hai có rảnh không?"
"Có."
"Được thôi, vậy anh đi bận việc đi."
Lê Tiêu lập tức rời đi.
Giữa hai người không có nói thêm gì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.