Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 462:




Chờ thật lâu, vợ chồng trung niên bên trong cuối cùng cũng ly hôn xong.
Vừa ra tới, người phụ nữ trung niên lập tức nhìn thấy hai người, thấy bọn họ muốn ly hôn, định cười nhạo, sau đó lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lê Tiêu, lập tức ngậm miệng lại.
Bà ta nghiêng đầu qua chỗ khác, xả cơn giận lên người đàn ông phía sau, há mồm mắng ông ta vô dụng, vậy mà người đàn ông từ trước đến giờ không lên tiếng trực tiếp đẩy người ra rời đi.
Người phụ nữ trung niên sửng sốt một chút, nghĩ cũng không nghĩ đã đuổi theo phía sau người kia chửi ầm lên, "Lưu Trường Căn, ông là cái đồ nhát gan…"
Giang Nhu và Lê Tiêu đi vào, nhân viên làm thủ tục bên trong bất ngờ nhìn hai người một chút, có lẽ không nghĩ tới còn trẻ như vậy đã đến ly hôn.
Giang Nhu và Lê Tiêu đưa giấy kết hôn và các giấy tờ liên quan ra.
Nhân viên đăng ký tiếp nhận, nhìn giấy tờ một chút, sau đó nói điều kiện đăng ký ly hôn với bọn họ, cuối cùng hỏi bọn họ có phải hai bên tự nguyện hay không.
Giang Nhu gật đầu nói phải, Lê Tiêu ở bên cạnh dừng một chút, cũng đáp lại một tiếng phải.
Nhân viên đăng ký lại hỏi một vài vấn đề con cái và tài sản, sau khi xác nhận bọn họ xử lý thỏa đáng lấy ra《 Đơn thẩm tra xử lý đăng ký xin ly hôn》, bảo bọn họ ký xuống tên từng người.
Sau đó Giang Nhu và Lê Tiêu lại điền《Đơn thẩm tra xử lý đăng ký xin ly hôn》và giấy ly hôn.
Cuối cùng giấy hôn thú của bọn họ đóng dấu gạch bỏ màu đỏ lên trên.
Lấy được giấy ly hôn, Giang Nhu và Lê Tiêu lập tức đi ra ngoài. Giang Nhu vừa đi vừa tò mò cầm xem, cảm thấy rất thú vị.
Đi tới cửa, Giang Nhu đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Đúng rồi, anh có thể giúp tôi một chuyện hay không?"
Lê Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì. Giang Nhu cũng không biết anh có ý gì, mặt dày nói: "Vợ cũ của anh hình như có một em gái, anh có thể tìm thử giúp tôi không?"
Nói tới đây, Giang Nhu nhíu mày, chủ yếu là giấc mộng kia để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, bên trong có mấy người đến bây giờ cô vẫn nhớ, như là thực sự đã xảy ra như thế.
Trong mơ cô cứu em gái ruột của mình, em gái hình như ban đầu trải qua rất khốn khổ, có điều sau đó bởi vì có cô trợ giúp, thi đậu đại học danh tiếng, còn gả cho người mình thích.
Người kia cô cũng biết, chỉ có điều bây giờ Giang Nhu nghĩ thế nào cũng không nhớ ra cậu ta là ai.
Lý do nhắc tới yêu cầu này, ngoại trừ Giang Nhu tò mò giấc mộng kia có phải thật hay không, cô còn có muốn giúp đỡ cô em gái đó, lỡ như là thật thì sao.
Lê Tiêu không biết sao cô đột nhiên muốn tìm em gái của "Giang Nhu", nếu như anh nhớ không lầm, "Giang Nhu" có một em gái, chỉ là từ nhỏ cô em gái đó đã được đưa cho người ta.
Sau đó em gái của "Giang Nhu" đời trước bị cha mẹ nuôi bán cho một tên lưu manh, lý do Lê Tiêu nhớ rõ ràng như thế là bởi vì chị cả cô ta lại đây chúc tết từng nói về việc này, lúc đó "Giang Nhu" cũng không có để ở trong lòng, thậm chí còn bảo chị cả cô ta chớ xen vào việc của người khác, nói cũng đã tặng người ta rồi, không phải là em gái các cô.
Khi đó Lê Tiêu cũng rất khó hiểu, anh và "Giang Nhu" đều là người lạnh lùng, làm sao lại sinh ra đứa trẻ thiện lương như Tiểu Phượng được?
Anh nhìn về phía Giang Nhu, phát hiện cô nhíu mày rất chặt, giống như rất lo lắng cho cô em gái không có quan hệ gì với cô kia.
Trong lòng anh hơi xúc động, biết ý của cô, bèn thuận theo nói: "Bây giờ tôi đi xem thử."
Giang Nhu quả nhiên vui mừng, vội nói: "Vậy thì quá tốt rồi."
Buổi chiều, ba giờ rưỡi Giang Nhu tới trường mẫu giáo đón đứa nhỏ. Sau khi đón con về, cô vào nhà bếp nấu cơm, cô nhóc ngồi yên ở trên bàn học mới cạnh cửa sổ mà vẽ.
Nhìn thấy cha trở về, cô nhóc vui vẻ gọi một tiếng, "Cha --"
Sau đó không thể chờ được nữa nói: "Ngày hôm nay con có hoa hồng nhỏ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.