Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 465:




Cô nhóc không hiểu, hỏi mẹ làm sao vậy?
Giang Nhu sờ đầu nhỏ của cô bé, "Mẹ chỉ quá hâm mộ con, bây giờ con thật là hạnh phúc, phải quý trọng tháng ngày ở trường mẫu giáo nhé."
Cô nhóc không nghe hiểu, nhưng cô bé thích mẹ sờ đầu mình, cong con mắt cười.
Giang Nhu đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi Lê Tiêu, "Tôi có thể đổi tên cho đứa nhỏ không?"
Lê Tiêu không hiểu sao đầu óc cô chuyển nhanh như vậy? Mới vừa rồi còn đau đầu chuyện thi đại học, bây giờ đột nhiên chuyển tới tên đứa nhỏ, theo bản năng hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
Giang Nhu nhổ nước bọt, "Anh không cảm thấy cái tên này quá quê mùa hả? Ban đầu tôi nghe thành Tiểu Phong, Phong trong con diều, hoặc là Phong trong lá phong, cái này cũng vẫn ổn, nhưng Phượng trong Phượng Hoàng, đây chẳng phải tên người thời đại sáu mươi, bảy mươi sao? Khiến tôi rất khó không nghĩ đến Thúy Hoa Xuân Hà… Ha ha ha…"
Nói rồi tự mình nở nụ cười.
Cô nhóc cũng không hiểu gì, thấy mẹ cười, mình cũng nở nụ cười.
Giang Nhu còn hỏi: "Cái tên này sẽ không phải do anh đặt đấy chứ?"
Thấy anh không lên tiếng, cô nỗ lực mím môi nhịn cười, không để ý an ủi: "Thực ra cũng vẫn được, ha ha ha…"
Nói xong, không nhịn được lại cười lên.
Lê Tiêu nhìn cô một cái, tự mình ăn cơm của mình.
Giang Nhu còn muốn tiến thêm một thước, dùng tay nhúng nước trong chén trà viết xuống một cái tên trên bàn, cô nhớ tới cô bé trong giấc mộng tên "Lê Thanh Thù".
Viết xong cô cố ý hỏi: "Cái tên này thế nào? Tôi nghĩ đó."
Lê Tiêu liếc mắt một cái, sau đó lạnh nhạt nói: "Có chắc là không phải lấy hai cái chữ dễ nghe cố ghép lại đấy chứ?"
Giang Nhu sửng sốt một chút, cảm thấy lời này dường như hơi quen tai.
Có điều, còn không đợi cô ngẫm nghĩ, phía ngoài cửa đã có người gọi Lê Tiêu. Lúc Chu Cường lại đây, cũng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện náo nhiệt, anh ta rất bất ngờ, không nhịn được đi vào sân xem, sau đó nhìn thấy cảnh gia đình ngồi quây quần cùng nhau ăn cơm, ánh đèn trên đỉnh đầu tối tăm, nhưng bầu không khí vô cùng ấm áp.
Anh ta đứng ở trong sân nửa ngày không lên tiếng, bởi vì anh ta phát hiện, anh ta vẫn tưởng hôn nhân của anh chị không hạnh phúc, nhưng thật ra là sai, anh ta chỉ tới mấy phút, đã thấy anh trai nhìn chị dâu mấy lần.
Khi chị dâu cười nói, trong mắt anh trai cũng mang theo ý cười.
Cảnh tượng ấm áp này, dù cho gia đình anh ta cũng không có. Người khác đều cho là cuộc sống của Chu Cường anh ta dễ chịu, cậu là bếp trưởng khách sạn, anh ta cũng chuyển chính thức, vợ là lãnh đạo nhỏ của khách sạn… Kỳ thực đều là vẻ bề ngoài, gia đình anh ta chỉ có cãi vã.
Thấy bọn họ nói chuyện nhỏ lại, Chu Cường mới dám lên tiếng.
Lê Tiêu đứng dậy đón người, vừa nãy nói chuyện với Giang Nhu, anh không chú ý Chu Cường tới lúc nào.
Chu Cường đến đưa ít thức ăn, anh ta mới tan làm từ khách sạn, xách theo mấy món ăn. Anh ta cũng nghe người ta nói chị dâu không biết nấu cơm, nghĩ anh trai trở về một chuyến không dễ dàng, bèn xách theo vài món ăn đến thêm ít thức ăn cho anh trai.
Vậy mà vào cửa nhìn một cái, phát hiện đồ ăn trên bàn rất ngon, món ăn cũng đều đã ăn được hơn phân nửa.
Đột nhiên cảm thấy mẹ của anh ta nói không sai, Mai Tử có lẽ không đơn giản như anh ta nghĩ, luôn nói với anh ta vài chuyện xấu về chị dâu, nói chị dâu cấu kết làm bậy với người có tiền, nói chị dâu lười chảy thây không biết nấu cơm… Ở trước mặt anh ta đã nói như vậy, ở trước mặt những người khác còn không biết đồn thế nào.
Lê Tiêu giữ anh ta lại ăn cơm.
Chu Cường gọi một tiếng chị dâu, sau đó cười từ chối: "Nhà em cũng đã nấu cơm rồi, sau này ăn, đi trước đây."
Lê Tiêu tiễn anh ta.
Đi tới cửa nhà chính, Chu Cường bảo anh đừng tiễn nữa, Lê Tiêu cũng không tiễn, đừng ở cửa vài giây, rồi quay lại trong phòng ngồi xuống tiếp tục ăn.
Đến cổng sân, Chu Cường nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn, một nhà vui vẻ lấy đồ ăn anh ta mang đến, chị dâu còn nói: "Bạn bè như thế nếu có thêm mấy người nữa thì tốt rồi."
Nghe vậy trên mặt anh trai lộ ra ý cười.
Tình cảnh vui vẻ hòa thuận.
Khiến anh ta không nhịn được sinh ra một chút ước ao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.