Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 468:




Cũng may Phó Tiểu Nguyệt đồng ý đi với bọn họ. Giang Nhu sợ Phó Tiểu Nguyệt chống cự mình, lúc lên xe để cô ấy ngồi ở đằng sau, mình ngồi vào ghế phụ.
Giang Nhu quay đầu lại nhỏ giọng nói chuyện với cô ấy, "Anh chị là chị ba và anh rể của em, anh rể em đã chuyển hộ khẩu dưới tên anh chị giúp em, sau này em sống với anh chị. Trong nhà không lớn, không ở được quá nhiều người, anh rể em sắp xếp cho em ở trong nhà bạn anh ấy, bây giờ bạn anh ấy học đại học ở bên ngoài, trong nhà chỉ có một bà nội đã có tuổi."
"Em nghỉ ngơi một quãng thời gian trước đã, nửa cuối năm đi học trung học."
Mặc kệ Giang Nhu nói cái gì, Phó Tiểu Nguyệt cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc cúi đầu.
Cuối cùng Lê Tiêu dừng xe ở đường dành riêng cho người đi bộ, tìm một tiệm cơm vào ăn. Khi chờ đồ ăn, Giang Nhu dẫn Phó Tiểu Nguyệt đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo và hai đôi giày.
Lúc họ trở lại đồ ăn đã được đưa lên, ngồi xuống ăn bữa cơm.
Ăn xong, Phó Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Giang Nhu, trên mặt không có biểu lộ bất kỳ cái gì, dùng âm điệu khó chịu nói: "Tại sao các người phải đối tốt với tôi như vậy? Tôi sẽ không cảm kích các người."
Có thể là quá lâu không mở miệng, cô ấy đã trở nên không biết nói chuyện.
Giang Nhu đau lòng nhìn cô ấy một cái, lắc đầu, "Không cần em cảm kích, em đi học thật tốt là được, tranh thủ sau này thi đậu đại học tốt."
Cơm nước xong, Giang Nhu lại dẫn cô ấy cắt tóc kiểu đầu học sinh.
Có lẽ bởi vì quá gầy yếu, nhìn càng nhỏ hơn.
Làm xong những việc này ba người lại trở về, Lê Tiêu trực tiếp lái xe chở người đi tới nhà bạn anh Kim Đại Hữu, hẳn là đã sớm chào hỏi, bà nội Đại Hữu dành ra phòng Đại Hữu.
Lúc đi, Giang Nhu lấy ra 100 đồng tiền cho Tiểu Nguyệt.
Phó Tiểu Nguyệt do dự một chút, đưa tay nhận lấy, "Sau này tôi sẽ trả cho chị."
Giang Nhu không có từ chối, "Được."
Sau khi rời khỏi đây, lúc Giang Nhu đi tới bên xe không nhịn được nghiêng đầu nhìn, Phó Tiểu Nguyệt cứ đứng ở cửa trầm mặc nhìn bọn họ, Giang Nhu vẫy tay, "Trở về đi."
Lê Tiêu lái xe tới tiệm sửa xe, trả lại xe. Giang Nhu thấy thời gian còn sớm, bèn nói muốn đi chợ mua thức ăn, bảo Lê Tiêu đi về trước.
Lê Tiêu không lên tiếng nhưng đi theo phía sau cô.
Giang Nhu cũng không quản.
Khi hai người mua thức ăn, Giang Nhu phụ trách chọn, Lê Tiêu phụ trách xách. Ban đầu Giang Nhu còn hỏi anh cái này có ăn không, cái kia có ăn không?
Lê Tiêu đều nói ăn.
Cuối cùng Giang Nhu thẳng thắn hỏi: "Vậy anh có thứ không ăn được không?"
Lê Tiêu: "Hẳn là không."
Giang Nhu gật đây, đùa giỡn nói một câu, "Còn rất dễ nuôi."
Lê Tiêu không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Về đến nhà, Giang Nhu nấu nước gội đầu, sau đó ngồi ở cửa lau tóc, trong nhà không có máy sấy tóc, cô chỉ có thể dựa vào mặt trời mà hong khô.
Lê Tiêu làm mộc ở trong sân, như là làm đồ gia dụng gì đó.
Giang Nhu cảm thấy hai người cũng không nói chuyện rất lúng túng, bèn chủ động mở miệng hỏi: "Anh đang làm cái gì thế?"
Động tác trên tay Lê Tiêu vẫn liên tục, "Cũng làm cái bàn học cho cô."
Giang Nhu kinh ngạc một hồi, không nghĩ tới là làm cho cô, con mắt nhìn về phía người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, đột nhiên trong lòng ấm áp.
Không biết làm sao, quỷ thần xui khiến hỏi một câu, "Này, đời trước anh từng thích cô gái khác chưa?"
Động tác Lê Tiêu ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô.
Giang Nhu cũng không biết dây thần kinh nào của mình hỏng rồi, lại hỏi kiểu câu hỏi này, lúng túng cười, "Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy mặt mũi của anh rất ưa nhìn, năng lực cũng không tệ, nghĩ hẳn có rất nhiều người thích anh."
"Không có."
Anh nhàn nhạt nói một câu, nói xong dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Chưa từng thích người khác."
Sau đó quay đầu lại, làm mộc một lần nữa.
Có điều, chỉ có chính anh biết, trong lòng hơi không yên.
"Ồ."
Giang Nhu vô vị gật đầu.
Hai người lại rơi vào im lặng, Giang Nhu cảm thấy còn lúng túng hơn vừa nãy, càng nghĩ càng thấy câu hỏi lúc nãy thiếu não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.