Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 472:




Lê Tiêu nhìn cô một cái, nói: "Tôi đi giặt quần áo, khăn mặt nguội nhớ gọi tôi."
Giang Nhu nghe lời đáp một tiếng, sau đó nhìn thấy anh lấy ra quần áo dơ mình thay ra và ga giường, cô đột nhiên nhớ, trong đống quần áo còn có quần lót của cô.
Muốn ngăn cản người, nhưng lại không muốn tự mình giặt, dứt khoát giả c.h.ế.t nhắm mắt lại.
Lê Tiêu ra ngoài giặt quần áo cho Giang Nhu, thím Vương ở bên ngoài đang ngồi ở bên giếng nước nhặt rau, thấy vậy không nhịn được cười, "Không nhìn ra Tiểu Tiêu còn là người thương vợ, lúc thím còn trẻ, chú cháu còn ghét bỏ đấy."
Trong tay Lê Tiêu đang chà quần lót của Giang Nhu, nghe nói như thế, mặt hơi đỏ lên, có hơi mất tự nhiên dời tầm mắt.
Giang Nhu đau cả buổi sáng, Lê Tiêu giặt quần áo xong đi ra ngoài một chuyến, trở về trên tay xách theo hai con gà mẹ và một rổ trứng gà.
Xử lý một con gà xong, sau đó tới nhà bếp dùng nồi đất hầm, bên trong còn bỏ cẩu kỷ táo đỏ. Buổi trưa Giang Nhu thức dậy đúng lúc được ăn, rất thơm rất tươi, còn ngon hơn gà mà trước đây Giang Nhu ăn.
Buổi trưa cơm nước xong, Lê Tiêu nói với Giang Nhu chuyện anh nghe ngóng được, người không ở trấn Trúc Điền, ngược lại trấn Hương Lĩnh cạnh trấn Trúc Điền có một đôi vợ chồng họ Lưu kết hôn mấy năm không có con, quãng thời gian trước, nhà bọn họ có thêm một đứa bé trai, "Tình huống của gia đình này khá tương thích với lời cô nói, có người nghe thấy hai vợ chồng gọi đứa bé kia là Nhạc Nhạc, tôi định liên hệ với cha mẹ của đứa nhỏ đó, để cho bọn họ tới xem thử."
Giang Nhu nghe xong cau mày, "Lỡ như không phải có thể khiến bọn họ rất thất vọng không?"
Lê Tiêu lấy điện thoại ra hỏi thăm số điện thoại liên lạc của cha mẹ cậu bé, nghe nói như thế, nói thẳng: "Dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng gì."
Nói xong lại nói với Giang Nhu: "Ngày mai tôi lái xe chở cô tới trấn Hương Lĩnh xem thử, đến lúc đó cha mẹ cậu bé tới, chúng ta cũng có một cái cớ tốt."
Giang Nhu gật đầu, "Tất cả nghe theo anh."
Lê Tiêu bị lời này làm cho sung sướng, mặt mày ôn hòa, nhìn cô một cái, không nhịn được hỏi: "Bụng còn đau không?"
Giang Nhu xoa cái bụng, "Tốt lắm rồi, không phải chuyện gì lớn, rất nhiều con gái đều như vậy, đừng lo lắng."
Ngày hôm sau, Lê Tiêu lái xe chở Giang Nhu đi tới trấn Hương Lĩnh, vừa vặn trấn Hương Lĩnh bên kia có một lão Trung y rất nổi tiếng, hai người thẳng thắn nói rằng là bệnh nhân nghe danh mà đến, tới nhà lão Trung y khám bệnh.
Không nghĩ tới bệnh nhân tìm lão Trung y rất nhiều, Giang Nhu bọn họ chờ thật lâu, cuối cùng lão Trung y chẩn mạch cho Giang Nhu, nói thân thể cô may mà vẫn khá tốt, kê mấy gói thuốc, bảo Giang Nhu đun nước uống mỗi ngày, uống xong tới khám lần nữa. Giang Nhu cũng cảm thấy thân thể bây giờ không tốt, không có khỏe mạnh như trước đây.
Sau khi hai người đi ra khỏi nhà lão Trung y thì lái xe đi dạo trên đường một chút, tìm được địa chỉ của gia đình họ Lưu. Lê Tiêu đậu xe ở đối diện, bước từ trên xe xuống cùng Giang Nhu, ăn một tô mì ở quán mì đối diện.
Lê Tiêu ăn mì rất nhanh, ăn xong thì làm bộ đi dạo nhìn xung quanh một chút, còn trò chuyện với ông chủ hai câu.
Anh quan sát nhạy bén, trở về lại nói với Giang Nhu rằng không sai, "Tôi từng thấy đứa trẻ kia, trong miệng nói một vài tiếng của tỉnh G, có điều đôi vợ chồng kia rất cảnh giác, lập tức ôm đứa bé kia trở về."
Giang Nhu còn chưa ăn mì ăn xong, có điều cô cũng không ăn hết, đang bưng tô uống nước mì, nghe nói như thế, vội đặt tô xuống, "Có cần báo cảnh sát trước không?"
"Chờ cha mẹ cậu bé lại đây sẽ tốt hơn."
Giang Nhu không rõ có ý gì, có điều cô rất tin tưởng Lê Tiêu, bởi vì đây là người thông minh mà ngay cả sư phụ cô cũng khen.
Sư phụ cô chưa từng khen cô thông minh, còn thường mắng cô tay chân vụng về, không có đầu óc.
Lê Tiêu thấy Giang Nhu không ăn, cầm lấy tô của cô nhanh chóng gắp mấy gắp, cuối cùng ngửa đầu uống hết nước canh trong tô.
Uống xong anh theo bản năng móc khăn lau thành tô và đũa một lần, không lưu lại dấu vết gì.
Giang Nhu nhìn thấy.
Lê Tiêu đối diện với tầm mắt của cô, động tác dừng lại một chút, nhưng vẫn bình tĩnh cầm khăn tay bỏ vào trong túi quần.
Sau khi lên xe, Giang Nhu nhịn không được trêu chọc anh, "Chẳng trách đời trước lực lượng cảnh sát làm sao cũng không tìm được anh."
Lê Tiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, phát hiện trong mắt cô chỉ có ý cười, không có ý khác, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh không muốn nhắc lại chuyện này, không chút biến sắc nói sang chuyện khác, "Tôi đã lấy được số điện thoại của cha mẹ cậu bé, về trước lại nói."
Giang Nhu quả nhiên theo lời nói của anh mà nghiêm mặt, gật đầu đáp: "Được." Sau đó không nhịn được hỏi: "Phải bao lâu mới có thể lại đây?"
"Nhanh nhất là buổi tối ngày mai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.