Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 479:




Hai mươi tám tết Lê Tiêu đã trở về, người gầy đi không ít, anh cũng không biết vài ngày chưa nghỉ ngơi cho tốt, dưới mắt có quầng thâm rất đậm, còn râu ria xồm xoàm, chưa từng sửa soạn lại.
Anh ở nhà ngủ một giấc thật đã, ngày hôm sau cùng Giang Nhu đi mua đồ ăn.
Đi dạo ở trên đường trước, mua một cái áo khoác và một đôi giày cho Lê Tiêu, cũng mua một cái mũ cho Giang Nhu và con gái, sau đó thì đến chợ bán thức ăn.
Trên đường còn gặp được Chu Kiến, Chu Kiến cũng đi mua thức ăn, nghe Lê Tiêu nói thân thể mẹ anh ta không tốt, rất ít khi đi ra ngoài. Chu Kiến không biết mua cái gì, biết đám Lê Tiêu cũng phải đi chợ bán thức ăn nên dứt khoát đi cùng.
Đến chợ bán thức ăn rồi, Giang Nhu lại mua một ít rau dưa tươi, còn kéo Lê Tiêu đến sạp bán cá, cá phải ăn tươi nên mấy ngày hôm trước Giang Nhu không mua cá. . 𝐓rang gì mà hay hay thế { 𝐓r ùm𝐓r𝒖yện.VN }
Chỗ vài sạp cá đó đều đầy người vây quanh, cá trắm cá trích tươi hầu như đều bán sạch rồi, Giang Nhu xem một lúc, cuối cùng dẫn người đi ra trước sạp phía sau mà bình thường cô hay mua cá, trên đường giải thích: “Hai vợ chồng bọn họ là người thôn dưới, trong nhà nhận thầu một ngư trường, con người rất phúc hậu, bán cá cũng ngon.”
Đến chỗ sạp đó, Giang Nhu mua hai con cá vược tươi.
Cá vược hơi đắt, còn lại mấy con to.
Lúc đi, phía sau truyền đến một tiếng: “Uông Nhạn…”
Chu Kiến đi theo phía sau vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó chỉ thấy cặp vợ chồng bán cá đó nhanh nhẹn mổ cá lấy tiền, hình như tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, còn nhìn nhau nở nụ cười. Không biết vì sao, chứng kiến cảnh tượng ấy trong lòng anh ta hơi khó chịu, nhíu mày.
Lê Tiêu ở phía trước gọi anh ta: “Tự nhiên đờ ra làm gì? Chị dâu cậu hỏi cậu tết có tới nhà ăn cơm hay không?”
Chu Kiến hoàn hồn, trả lời một câu “Được” chậm nửa nhịp, sau đó khách sáo nói: “Vậy làm phiền chị dâu rồi.”
Lê Tiêu ở phía trước nhận lấy đồ ăn trong tay Giang Nhu, còn nói với Giang Nhu: “Vậy mua thêm một ít thịt, cậu ta thích ăn.”
Giang Nhu nghe xong cười: “Nói nghiêm túc cứ như anh không thích ăn ấy?”
Lê Tiêu cũng cười, khẽ cong môi lên, ánh mắt nhìn người phụ nữ đều đầy nụ cười.
Chu Kiến đi ở phía sau nhìn hình ảnh hai người ở bên nhau, đột nhiên có phần ước ao.
Ba mươi tết ăn cơm tất niên, ngoại trừ mẹ con Chu Kiến, còn có mẹ con thím Vương cách vách, ngồi đầy một bàn. Mọi người ăn đều rất vui vẻ, đây có thể nói là một bữa cơm tất niên náo nhiệt nhất mà họ từng ăn.
Buổi tối, Lê Tiêu đợi con ngủ rồi lặng lẽ dời đến giữa ôm Giang Nhu vào trong ngực, Giang Nhu mím môi cười trộm, cô càng chủ động hơn anh, hai cánh tay thuần thục ôm eo anh, còn ngửa mặt lên muốn hôn.
Tay thì không đứng đắn sờ loạn vào trong từ dưới vạt áo.
Lê Tiêu hơi mất tự nhiên, có điều vẫn cúi đầu hôn lên cánh môi cô, không biết hôn bao lâu, hôn xong có phần thở dốc nói: “Năm sau chúng ta đăng ký kết hôn một lần nữa.”
Giang Nhu còn thở dốc mạnh hơn anh, nghe nói như thế, không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối: “Đừng.”
Lê Tiêu cúi đầu nhìn cô.
Giang Nhu nói một cách hùng hồn: “Chờ về sau anh có tiền, anh phải mua nhẫn cầu hôn em, còn có hôn lễ, em mới đăng ký kết hôn với anh, bây giờ chúng ta đang yêu đương, biết cái gì là yêu đương không? Anh không đối xử tốt với em thì em có thể đá anh.”
Cô còn lâu mới không ngốc, nào có chuyện mới vừa yêu đương đã đăng ký kết hôn?
Lê Tiêu nghe thế thì cười: “Được.”
Thấy vẻ mặt kiêu ngạo “Anh dám bắt nạt em thử xem” của cô, không nhịn được mà cúi đầu nhẹ nhàng ấn lên trên môi cô một cái, cảm thấy bất kể cô nói cái gì, anh đều thích nghe.
Giang Nhu một giây phá công, vùi khuôn mặt ở cổ anh cười, còn tiến đến bên tai anh nói mấy chuyện xấu: “Nhưng, chúng ta có thể làm một vài thứ xúc tiến chuyện tình cảm.”
Dứt lời, tay Lê Tiêu ôm cô bất giác căng lên.
Giang Nhu lại cười.
Nghe thấy tiếng cười, Lê Tiêu không biết cô cố ý hay là anh hiểu sai.
Trong lòng đành chịu, còn có một chút ngọt ngào khó có thể nói nên lời.
Loại cảm giác này là thứ mà anh chưa từng trải qua, anh cũng có một đoạn thời gian niên thiếu nhưng thời gian niên thiếu của anh chỉ muốn ăn no và không có lý tưởng, không đợi anh thông suốt đã vô duyên vô cớ thành cha của một đứa bé, sau đó không thể không gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.
Có đôi khi hồi tưởng lại, anh cũng cảm thấy tiếc nuối, cuộc đời của anh dường như luôn là các loại bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.