Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 488:




Kỳ thật trước đó cứu đứa bé kia cũng là bởi vì Giang Nhu, đổi lại là anh, cho dù biết chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không quản nhiều, con người anh độc lai độc vãng đã quen, cũng đã quen hờ hững tất cả, có đôi khi xen vào việc của người khác với anh mà nói chính là tự tìm phiền phức.
Giang Nhu ở cửa hàng lựa cho Nhạc Nhạc một chút đồ chơi, lại mua cho mình và cô bé hai bộ quần áo, chuẩn bị ngày mốt tham gia tiệc sinh nhật mặc.
Đến hôm sinh nhật, sáng sớm tinh mơ Giang Nhu đã dậy sửa soạn, cô quấn tóc lại, thái dương để hai sợi tóc, đeo một món trang sức trang nhã, sau đó mặc bộ váy liền màu trắng hôm trước vừa mới mua, cổ cao, tay áo sa tanh bồng bềnh, thắt lưng, dài đến đầu gối, chỉ là có chút hở lưng, hết sức xinh đẹp, bên dưới phối với giày cao gót màu trắng.
Giang Nhu cũng sửa soạn cho cô nhóc thật xinh đẹp, mặc váy nhỏ màu hồng cùng giày da nhỏ màu trắng, tóc buộc thành hai b.í.m nhỏ nhắn.
Cô dẫn cô bé bước ra khỏi phòng tắm, Lê Tiêu nhìn thoáng qua không nói gì, nhưng mà lúc một nhà ba người thu thập xong ra ngoài, Giang Nhu quay người đi ở phía trước, Lê Tiêu liền thấy sau lưng cô lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Lông mày trực tiếp nhíu lại, không thưởng thức loại quần áo kiểu này, uyển chuyển nói: "Làm sao mua bộ váy này? Cũng không sợ cảm lạnh."
Giang Nhu quay đầu mắt nhìn phía sau lưng mình, sau đó dùng ánh mắt đồ nhà quê nhìn anh, "Anh không hiểu được ha? Chính là kiểu dáng thế này mới đẹp."
Lê Tiêu không có cảm thấy bộ váy này đẹp ở chỗ nào, ngược lại cảm thấy phía sau lưng cô thật đẹp mắt, trắng khiến cho người ta không dời nổi mắt.
Anh không nói gì nữa, chỉ có điều lúc ra cửa nhịn không được dùng tay đưa kéo vải hai bên lưng chỗ bị khoét phía sau lưng cho sát lại với nhau.
Giang Nhu nhìn mà bật cười, "Anh đừng có kéo hỏng quần áo của em."
Lê Tiêu có chút hối hận, hôm qua anh không có nhìn kỹ cô mua quần áo thế nào, lúc ấy anh chỉ nhìn phía trước, sau đó liền bị một cuộc điện thoại rời đi.
Tiệc sinh nhật của ông chủ Du tổ chức tại khách sạn, đám người Giang Nhu và Lê Tiêu đến tương đối trễ, lúc lên lầu người đã tới rất nhiều, sau khi Lê Tiêu đi vào, liền cởi áo khoác âu phục mặc trên người khoác lên trên người Giang Nhu, "Có điều hòa, đừng để bị cảm."
Giang Nhu ý vị thâm trường nhìn anh một cái, cũng làm khó anh nhịn lâu như vậy.
Tiến đến bên tai anh cười, "Anh nói thật, có phải rất đẹp hay không? Hôm qua em còn mua một chiếc váy xẻ tà đến bắp đùi, trở về mặc cho anh nhìn." Lê Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Nhu, lúc đầu muốn khuyên còn quần áo xinh đẹp hơn, lần này cũng không nói ra được, nhìn cô một cái, dẫn người đi vào.
Giang Nhu mím môi cười trộm.
Cô nhóc ở dưới nhìn thấy cha và mẹ cười cũng ngốc nghếch ngẩng đầu lên cười.
Lê Tiêu dẫn theo Giang Nhu đi chào ông chủ Du trước, hai vợ chồng ông chủ Du bề bộn nhiều việc, chung quanh vây quanh tầm vài vòng người, hai người liền không có đi lên tiếp cận, cầm đĩa chọn vài món ăn trước.
Chờ ăn xong nhìn thấy vợ chồng ông chủ Du rảnh hơn rồi mới thừa cơ đi qua nói chuyện.
Hai vợ chồng ông chủ Du nhìn thấy cả nhà bọn họ thì rất vui, bà Tống còn kêu Nhạc Nhạc đến chơi với cô bé.
Nhạc Nhạc được bảo mẫu ôm tới, tựa hồ có chút sợ người, nhưng mà sau khi nhìn thấy Tiểu Phượng giống như là nhận ra người, còn đưa sô cô la trong tay cho Tiểu Phượng.
Tiểu Phượng nghiêng đầu sang chỗ khác mắt nhìn Giang Nhu, Giang Nhu sờ sờ nàng đầu, "Nói cho ca ca cảm ơn."
Tiểu Phượng ngại ngùng cười nói: "Cảm ơn anh."
Sau đó thẹn thùng vươn tay nhận kẹo, sau khi cô bé nhận kẹo cũng không ăn một mình, mà là giơ lên cho mẹ ăn trước.
Giang Nhu lột giấy gói kẹo ra đút cho cô bé ăn, "Tự con ăn đi, mẹ không đói bụng."
Tiểu Phượng lúc này mới ăn.
Bà Tống trìu mến sờ đầu con trai, đau lòng nói: "Từ lần trước trở về, Nhạc Nhạc có chút không muốn nói chuyện cho lắm, tôi còn tìm cho nó một bác sĩ tâm lý, nhưng hiệu quả không lớn."
Giang Nhu nghĩ đến chuyện đời trước, biết người không có chuyện gì, "Hẳn là bị dọa, có thể tạo cho đứa bé không gian thoải mái, chơi với nó nhiều một chút, trước đó Tiểu Phượng bị trẻ con ở trường bắt nạt, nó không dám nói với chúng tôi, trở nên rất nhát gan, về sau tôi liền dẫn nó đi chơi nhiều, từ từ lại tốt, hiện tại mặc dù còn có chút nhát gan, nhưng tốt hơn trước nhiều."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.