Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 62:




Có lẽ là ngại Giang Nhu hỏi tới hỏi lui phiền phức, dứt khoát nói hết chuyện nhà của Kim Đại Hữu, "Phía trên nó vốn còn có một người anh trai, thông minh hơn nó một chút, cùng tuổi với anh, nhưng sau đi bị lạc mất, cha mẹ nó vì việc này mà oán giận nhau rồi chia tay, trước đó vẫn luôn tìm, hai năm trước cha nó từ bỏ, một lần nữa cưới một người vợ ở bên ngoài, mẹ nó thì không rõ lắm, nhưng cũng chưa từng trở về."
Khi đó Lâm Mỹ Như còn đi làm ở nhà xưởng, trong xưởng xây một khu trường tiểu học, Lê Tiêu đã quen anh Kim Đại Hữu ở đó, lúc trước cha mẹ Kim Đại Hữu là công nhân tạm thời trong nhà xưởng.
Khi đó, Lê Tiêu và Kim Đại Bằng còn chưa đủ tuổi nhưng thành tích cũng tốt nhất.
Cụ thể bị bắt cóc như thế nào Lê Tiêu không rõ lắm, hình như là hai vợ chồng trên đường trở về từ nhà cha mẹ vợ thì cãi nhau, trong một chốc không quan tâm tới đứa nhỏ nên lạc mất, buổi sáng ngày đó Kim Đại Hữu ăn hỏng bụng không đi theo, nếu không thực sự có thể bị mất tích hết.
Giang Nhu nghe xong trong lòng khó chịu, cô biết, thời đại tám mươi, chín mươi là thời điểm bọn buôn người càn rỡ nhất.
Cô còn nhớ rõ lúc trước khi cô mới vừa đi thực tập, cùng ăn cơm với đồng nghiệp trong đội, nghe bọn họ nói chuyện một tuần trước, bọn họ bắt được một tội phạm hồi nhỏ bị lừa bán, sau đó cha mẹ ruột của anh ta trở nên giàu có thành tỷ phú, đáng tiếc mấy năm trước gặp tai nạn xe cộ qua đời ngoài ý muốn, c.h.ế.t ở trên đường tìm kiếm anh ta, tất cả gia sản đều để lại cho đứa con nuôi tốt nghiệp đại học danh tiếng.
Mà cha mẹ nuôi của anh ta, sau khi mua anh ta được hai năm thì sinh một đứa con, từ đó về sau không thương anh ta nữa, trong nhà lại rất nghèo, học xong tiểu học bắt anh ta đi ra ngoài làm công, hút m.á.u anh ta, sau khi cung cấp xong học phí của em trai lại đến người cha nuôi bị bệnh, cuối cùng anh ta lầm đường lạc lối đi cướp bóc bên đường, không cẩn thận đụng người ta.
Mãi cho đến khi vào trong đồn công an cũng không biết mình không phải con ruột.
Vẫn là một người anh trong đội phát hiện bộ dạng của anh ta giống với bức ảnh của một đứa trẻ bị bắt cóc mấy chục năm trước, mới chú ý tới.
Nghe nói sau khi tên tội phạm đó biết chân tướng, một người hơn ba mươi tuổi như anh ta khóc rống giống nư một đứa nhỏ, vừa khóc vừa nói "Bọn họ hủy hoại anh ta", "Cuộc đời của anh ta không nên như vậy".
Mà đây chỉ là một phần nhỏ của vô số đứa trẻ bị bắt cóc, thậm chí người hãm hại hơn cũng có.
Cũng ở trong giây phút đó, Giang Nhu ý thức rõ, xã hội tàn khốc hơn trường học rất nhiều, cô rất may mắn bình an lớn lên, bên cạnh cũng yên bình. Giang Nhu sờ bụng mình, âm thầm thề trong lòng, chỉ cần một ngày chưa xuyên về, cô sẽ chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, không chỉ phải đề phòng sau này cô bé bị bạo lực học đường, bị xâm phạm, còn phải cảnh giác những bất ngờ đến từ nơi khác.
Thấy người bên cạnh không nói lời nào, Lê Tiêu nghĩ cô bị mình dọa rồi, thanh giọng, sau đó nghiêng người qua cũng vươn tay sờ bụng cô.
Bàn tay to không cẩn thận khoát lên trên mu bàn tay Giang Nhu, nhiệt độ có hơi nóng, còn có chút thô ráp, Giang Nhu không được tự nhiên muốn rút ra.
Nhưng Lê Tiêu không cho, còn cầm chặt, "Mấy ngày nay đứa nhỏ có ngoan không?"
Thanh âm của anh có chút trầm thấp, như là đang nói ở bên tai cô, làm cho Giang Nhu càng thêm không được tự nhiên, cô lay người, muốn cách anh xa một chút, miệng qua loa nói: "Vẫn ổn."
Người đàn ông không cảm thấy không đúng chỗ nào, miệng khẽ ừ, "Ngủ đi."
Mấy ngày kế tiếp, Lê Tiêu ở trong nhà làm nôi và xe đẩy, làm xong cũng không nghỉ ngơi, mà cầm thước đo đo căn phòng đối diện, phòng đó vốn là của ông nội Lê Tiêu ở, sau khi ông nội anh mất thì phòng vẫn luôn trống.
Giang Nhu bình thường ở nhà, gần như chưa từng bước vào.
Sau khi anh đo xong lại đi ra ngoài mấy lượt, đẩy về một ít xi măng, thép và một ít gạch men sứ từ bên ngoài.
Giang Nhu vừa hỏi, mới biết được anh chuẩn bị cải tạo căn phòng này thành phòng tắm.
Cô nghe xong còn có chút lo lắng, "Một mình anh được không? Có cần mời vài người hay không."
Anh không phản ứng cô, trong miệng ngậm một cây bút, một tay cầm vở, vừa dùng thước đo vừa vẽ bản kế hoạch gì đó.
Vì thế Giang Nhu cũng không quấy rầy anh, để anh tự lăn qua lăn lại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.