Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 94:




Một lát sau, trong sân truyền đến tiếng nói chuyện, nghe giọng điệu hình như đã xảy ra chuyện lớn gì.
Giang Nhu xuống giường ôm đứa nhỏ dỗ, dỗ ngủ rồi sau đó đặt cô bé vào trong nôi, bản thân cũng khoác áo khoác đi ra ngoài xem.
Cửa viện, vẻ mặt thím Vương sợ hãi lo lắng nói: "Hôm nay buổi trưa lúc chú Vương đi còn đồng ý với thím, nói ăn tiệc xong sẽ trở lại, nhưng thím chờ đến bây giờ cũng không nhìn thấy người, từ trước đến nay ông ấy nói chuyện giữ lời, cho dù buổi tối không trở về, cũng chắc chắn tìm người chuyển lời, thím càng nghĩ càng sốt ruột, buổi tối mí mắt giật không ngừng, cháu nói xem có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Xong rồi giữ chặt cánh tay Lê Tiêu một phen, "Tiểu Tiêu, cháu có thể cùng thím đi tìm hay không, thím không biết có thể tìm ai nữa? Chỉ có thể tới tìm cháu."
Hiện tại bà ấy thật sự không có ý nghĩa gì, nếu không phải trong lòng có dự cảm không tốt, cũng sẽ không hơn nửa đêm chạy tới quấy rầy vợ chồng son, bà ấy lớn tuổi, con mắt không tốt, thể lực cũng không theo kịp, một mình đi tìm không được thật.
Lê Tiêu nhíu mày nghe xong, lúc này nhân tiện nói: "Đừng lo lắng, cháu với Chu Kiến đạp xe đi tìm có thể nhanh hơn một chút, thím về nhà trước chờ tin của cháu."
"Cái này…" Thím Vương do dự.
Lê Tiêu trực tiếp hỏi chú Vương ăn tiệc ở thôn nào.
Thím Vương vội nói: "Thôn Xuân Dương, chính là trấn Mục Song.”
Lê Tiêu gật đầu, "Biết đường, hồi nhỏ từng qua chơi."
Thím Vương vừa nói, anh đã biết ở đâu, "Cháu quay về phòng thay quần áo, lập tức đi ngay."
Không nói gì nhiều, xoay người nhanh chóng vào phòng, trở về phòng thay một chiếc áo khoác dày và mang giày ra ngoài, Giang Nhu lấy ra khăn quàng cổ và một ít tiền từ trong tủ quần áo cho anh, hiện tại nhiệt độ buổi tối rất thấp.
Lê Tiêu nhận lấy khăn quàng cổ đeo lên, dặn dò nói: "Một mình ở nhà trông cửa cẩn thận."
Giang Nhu gật đầu, "Anh cũng phải chú ý an toàn."
Lê Tiêu ừ một tiếng, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Thím Vương còn chưa đi, ở cửa sân nhìn theo Lê Tiêu rời đi, nhìn thấy Giang Nhu lại đây, không nhịn được oán giận, "Thím bảo ông ấy đừng đi, ông ấy nhất định không nghe, cháu nói xem đây là chuyện gì đây? Con trai em họ ông ấy kết hôn ông ấy xem náo nhiệt cái gì, lúc còn trẻ không ít lần ức h.i.ế.p vợ chồng thím, thằng nhãi đó hồi trước còn muốn đánh con gái thím tới rách miệng, thiếu chút nữa mặt mày hốc hác, giờ hay rồi, xảy ra chuyện luôn sao?" Giang Nhu biết bà ấy lo lắng mới nói những lời này, vội an ủi nói: "Thím đừng
nghĩ nhiều, có lẽ chú chỉ uống quá nhiều ngủ ở nhà người ta thôi."
Thím Vương miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, tửu lượng của chồng bà ấy tốt trút cả thùng cũng không say, làm sao uống rượu say ngủ ở nhà người ta được?
Thế nhưng vẫn nói với Giang Nhu: "Cháu nhanh đóng cửa lại đi ngủ đi, đêm nay thím cũng hết cách rồi mới tìm đứa nhỏ Lê Tiêu này, đừng làm cháu mệt."
Giang Nhu lắc đầu, "Chúng ta là hàng xóm, phiền phức cái gì? Thím cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ."
Thím Vương mất hồn mất vía trở về.
Giang Nhu đóng cửa xong cũng trở về trong phòng, vào phòng, đi nhìn đứa nhỏ trong nôi trước, thấy cô bé ngủ ngon lành, nhẹ nhàng cười, bản thân cũng lên giường ngủ.
Ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, buổi sáng Giang Nhu tỉnh lại sau đó phát hiện trong nhà rất im lặng, mới nhớ tới tối hôm qua Lê Tiêu đi ra ngoài, vì thế đứng lên nhìn đứa nhỏ.
Cô nhóc không biết đã tỉnh bao lâu, đang mở cặp mắt to tròn nhìn trần nhà, thấy cô lại đây, đá chân, tựa như có chút hưng phấn.
Giang Nhu đành phải ôm cô bé cho b.ú trước, cho b.ú xong mới vừa kéo áo xuống, Giang Nhu chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, còn tưởng rằng là Lê Tiêu, lập tức ôm đứa nhỏ ra ngoài mở cửa, nào biết cửa vừa mở lại nhìn thấy thím Vương.
Sắc mặt thím Vương tiều tụy, bà ấy cố gắng nặn ra một nụ cười, "Thím nghĩ buổi sáng cháu có thể còn chưa ăn nên nấu một ít mang lại đây."
Giang Nhu cũng không biết nên nói cái gì, Lê Tiêu cả đêm không trở về, có thể thật sự đã xảy ra chuyện.
Thím Vương lo quấy rầy đến Giang Nhu nghỉ ngơi, đưa đồ rồi rời khỏi nhà.
Sản phụ và đứa nhỏ ngủ nhiều, bà ấy vẫn nên về nhà chờ thì tốt hơn.
Giang Nhu ăn bữa sáng thím Vương đưa tới, sau đó ôm đứa nhỏ đi dạo trong nhà, trong lòng cô có chút lo lắng, nghĩ Lê Tiêu có thể cũng gặp nguy hiểm hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.