Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 107: Lê Hoàng Việt, đồ Khốn




Toàn thân cô nổi hết da gà rùng mình một cái, lúc này tinh thần cô đang rất căng thẳng,một chuyện rất rất nhỏ cũng có thể làm cô khiếp vía.Nhưng cuối cùng cô phát hiện trên thực tế một chuyện nhỏ cũng có thể gây ra những ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng cô gần như chắc chắn rằng,từ hôm qua đến hôm nay, có người theo dõi cô.
Gần đây, tài năng của cô được chú ý quá nhiều,trước đây cô luôn cảm thấy đứng trên đỉnh cao không phải là một điều tốt, trèo cao ngã đau. Bây giờ khi đi trên đường, cô thường nhận được những sự chú ý khác lạ, ai cũng biết cô là vợ của chủ tịch tập đoàn Á Châu, bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện đa khoa… Cuộc sống, công việc, mọi thứ của cô đều bị công khai với tất cả mọi người.Rất dễ dẫn đến việc một số người có tư duy sai lệch có ý đồ xấu với cô.
Nghĩ đến đây, Trần Khả Như không khỏi tăng tốc, chỉ cần đi tới chỗ đông người hay khu mua sắm, chắc sẽ không sao đâu.
Nhưng cô phát hiện ra rằng người đàn ông này luôn theo sát cô không rời.
Trần Khả Như nghe thấy tiếng thở hổn hển của bản thân,và tiếng bước chân của người đằng sau, từng chút một kích thích thần kinh đại não. Đột nhiên,trước mắt sáng lên, đèn phía trước nhấp nháy,là một viên cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ.
"Đồng chí cảnh sát!"
Trần Khả Như chạy một mạch đến chỗ cảnh sát giao thông mặc đồng phục phía trước, trong lòng mới dần dần được thả lỏng, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nói rõ ràng, "Tôi đang bị người khác theo dõi!"
Cảnh sát giao thông nhìn cô kĩ hơn một chút,bộ dạng của người đẹp này nhìn rất quen.
"Nữ đồng chí, có phải cô nhầm rồi không, làm gì có ai!"
“Không thể nào.” Trần Khả Như nghe thấy phía đối cười nói, cô quay người lại, trên đường vắng chỉ lác đác vài chiếc ô tô đậu ở bãi đậu xe hai bên, còn có một đôi cô gái đang tán gẫu với bạn đi ngang qua,ngoài ra không còn gì khác.
Trần Khả Như có chút sững sờ, chẳng lẽ là cô bị hoa mắt sinh ra ảo giác của thính giác?
Không, không thể nào.
"Thành thật xin lỗi, đồng chí Cảnh sát."
Sau khi Trần Khả Như bày tỏ sự xin lỗi, cô từ chối lời đề nghị được bảo vệ và đưa cô về của đồng chí cảnh sát giao thông, một mình vội vã đi vào màn đêm.
Biệt thự Di Linh cách đó không xa, có thể yên tâm đi về.
Tuy nhiên, cảm giác nghi hoặc khi bước vào khu biệt thự vẫn chưa nguôi ngoai,lồng ngực Trần Khả Như trở nên ngột ngạt, thoáng thấy bóng người mờ ảo dưới ngọn đèn đường, so với bóng người cao lớn khi nãy,như hình với bóng.
Cô lạnh cả người, ngón tay khẽ luồn vào trong túi, ánh mắt ngưng lại, nắm chặt cây dao cạo lông mày.
"Cút đi!"
Cô hét lên một cách lạnh lùng, Trần Khả Như nhanh chóng quay người lại,liên tục khua tay ra.
Quả nhiên có người.
Đối phương thở hổn hển, phản ứng nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
Lúc đó,trạng thái cả người Trần Khả Như đều không ổn, cô nghĩ rằng đòn đánh bất ngờ dễ thành công nhất đó chính là dùng tay, ngay lúc cô kêu cứu mạng, một giọng nam trầm trầm, êm dịu và trìu mến, từ từ phát ra trong đêm..
"Là tôi."
Trần Khả Như hai mắt sững sờ, chỗ này vừa hay là góc chết của ngọn đèn đường, ánh sáng bị một chiếc lá cây Chi Mộc Tê chặn lại.
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của người đối diện, trái tim cô như được nổi lên sau khi bị chìm xuống.
Con dao cạo lông mày trong tay,một tiếng va chạm và từ giữa không trung rơi xuống.
“Lê Hoàng Việt, là anh.” Giọng cô trầm thấp và bình tĩnh làm rung động lòng người. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Chỉ có một đôi mắt, óng ánh, sáng long lanh, tươi mát, trong vắt, chợt hiện lên hai dòng lệ trong veo.
"Đương nhiên là tôi, nếu không cô tưởng là ai?"
Giọng nói trầm ấm của Lê Hoàng Việt xen lẫn một nụ cười khinh khỉnh, rồi kéo cô sát lại mặt mình, thần kinh của Trần Khả Như vốn đang lo sợ nguy hiểm, lúc này thuận ý ngã vào vòng tay ấm áp rắn chắc của anh.
Xông vào mũi, chính là mùi hương nam tính độc nhất vô nhị của Lê Hoàng Việt.
Có lẽ là mùi hương, ai quan tâm cơ chứ?
Khi Lê Hoàng Việt xuất hiện, Trần Khả Như liền tự động quên đi người đàn ông bám theo mình khi nãy,ném suy nghĩ về anh ta lên chín tầng mây.
Giờ phút này, cô không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn dựa vào anh.
"Làm sao vậy?"
Lê Hoàng Việt chú ý tới sự bất thường của cô, không chút do dự trêu chọc, "Trần Khả Như, một tuần không gặp, nhớ tôi sao?"
"Ừm, nhớ rồi."
Trần Khả Như vùi toàn bộ khuôn mặt của mình vào giữa ngực anh, mơ hồ trả lời. Không còn cách nào, vì đi giày bệt nên chỉ có thể làm đến mức này là cao nhất rồi.
"Cô đã nhiệt tình như vậy, phải làm sao đây, tôi lại không quen thân mật dưới gốc cây đâu..."
Lê Hoàng Việt tỏ vẻ đau khổ nói.
Trần Khả Như cảm thấy có chút thẹn thùng, ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sáng, đang cười rạng rỡ, quyến rũ hơn cả sao sáng trên trời.
Cô vô thức nuốt nước bọt, tránh ánh mắt anh một cách không được tự nhiên cho lắm, tức giận: "Ai muốn thân mật với anh ở dưới gốc cây..."
Nói xong, đang định gạt tay anh ra.
Từ bỏ dễ dàng như vậy? Lê Hoàng Việt làm sao có thể để chuyện này xảy ra được? Sức lực của cô quá yếu, anh ôm nhẹ một chút đã làm người cô không thoát ra được.
Trần Khả Như bị anh khóa trong vòng tay, nhất thời đỏ mặt, chỉ cảm nhận hơi ấm của làn da tiếp xúc với nhau nóng rực như lửa đốt.
Mơ hồ, tốc độ lan ra rất nhanh, không thể chờ đợi được nữa.
"Không muốn sao?"
Anh nghiêng đầu cố ý quan sát lông mày cô, và sự ngượng ngùng lộ ra trên lông mày, người phụ nữ này luôn che giấu rất tốt, nhưng có những lúc chịu dù không nổi nữa, vẫn sẽ thẹn thùng như một thiếu nữ vậy.
Anh còn nhớ,trước anh Trần Khả Như chưa từng qua lại với đàn ông nào.
Cô dù đã 27 tuổi rồi, có thể tính là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng về phương diện yêu đương,cô hoàn toàn kém xa so với những cô gái trưởng thành khác,chẳng có chút chiến lược gì để tấn công đối phương, thích hay không thích đều che giấu quá sâu. Nhưng lại khiến người khác vừa yêu vừa hận, không cách nào buông bỏ.
"Không muốn."
Trần Khả Như xấu hổ nói, nhưng phát hiện dưới chân vẫn còn một chiếc vali... Cho nên có thể nói,Lê Hoàng Việt vừa công tác về,liền đến biệt thự Di Linh?
Trong mắt anh có chút mệt mỏi, giọng điệu chế nhạo: "Cô là người phụ nữ không có lương tâm."
Giọng nói xen lẫn tiếng thở dài trầm thấp: người phụ nữ ngu ngốc.
"Quay về trước rồi nói sau."
Trái tim của Trần Khả Như liền ấm lên, người đằng sau không nói một lời khéo cô đi, trên đường từng bước đi vô cùng nhanh, bước chân cũng rất nặng nhọc.
"Đợi đã, Lê Hoàng Việt..."
Tốc độ của anh quá nhanh khiến cô không kịp trở tay, vừa đi được mấy bước đã thở hổn hển.
Người đàn ông có những lúc đã hăng lên, tất cả hành độc đều rất khó mà giải thích được.
Lê Hoàng Việt ánh mắt âm trầm, vừa mở cửa,Trần Khả Như còn chưa kịp thở lại bình thường,liền bị anh đẩy lưng vào cửa, những nụ hôn dài cuồng vọng dày đặc.
Người cô áp vào phía sau cánh cửa lạnh giá, sau lưng và đằng trước lạnh nóng như hai thế cực khác nhau,như một sự dày vò khó mà chịu được.
Vừa rồi sức lực của cô bị cạn kiệt quá nhiều, trong nụ hôn của anh,cô bị hạ gục hoàn toàn.
Đến khi anh tỏ ra hết sức mà thả lỏng ra,Trần Khả Như cả người huỵch một cái, từ cảnh cửa trơn ngã xuống.
“Tôi…” Không cẩn thận hôn đến nỗi mềm nhũn cả chân ra.
Khi cô nhận thức được một chút,cả mặt đều là nụ hôn của anh rồi, gương mặt thanh thoát như hoa đào, tự nhiên e ngại thẹn thùng.
"Ah……"
Lê Hoàng Việt cũng không thèm đến đỡ cô, anh đứng thẳng dậy, trong đèn ánh đèn mềm mại,cúi đầu bật cười, làm nếp nhăn hai bên hơi chơi thay đổi hằn sâu thấy rõ.
Chỉ nghe tiếng cười đó, đã vui thêm mười phần rồi,nhưng gây sự ấn tượng rất sâu đậm
Nụ cười của anh ấy quá tuyệt vời,chói lóa, Trần Khả Như nhất thời không thể chọc tức đối phương,cô đang bị anh mê hoặc, ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau, cả người cô mềm nhũn, ngồi dưới đất tê cứng.
"Dưới đất lạnh lắm, đứng dậy đi?"
Lê Hoàng Việt cười đủ rồi, đưa tay gần về phía trước mặt cô.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Trần thất lễ như vậy ở trước mặt anh,cô có ý định sẽ khóc lóc om sòm, cô vớt lại chút sĩ diện, "Mệt rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây một chút."
Giọng điệu đầy nghiêm túc,nhưng lại còn vài phần hờn dỗi.
"Vậy sao?"
Lê Hoàng Việt trầm giọng, giả vờ nghe không hiểu, "Vậy được, tôi lên lầu trước."
Nói xong, bóng dáng cao lớn của anh theo tiếng bước chân kéo những đường dài trên sàn nhà, dần dần rời khỏi tầm mắt của cô.
Trần Khả Như vốn đang rất tức giận, không ngờ Lê Hoàng Việt thực sự đi mất, không nhịn được mà cau mày, một chút cáu kỉnh dâng lên trong lồng ngực.
"Lê Hoàng Việt,anh đứng lại!"
Một tuần đi mất tăm mất tích,đến một cuộc điện thoại cũng không có.
Trần Khả Như thừa nhận rằng bản thân cô cũng không gọi một cuộc nào. Nhưng bản chất không giống, khác nhau hoàn toàn, cô không gọi vì sợ đối phương bận, càng sợ bản thân có suy nghĩ vượt quá giới hạn...
Lời Lê Hoàng Việt nói,cô đoán không ra.
Hoặc anh là kiểu người tách biệt hoàn toàn giữa công việc,cuộc sống với các mối quan hệ cá nhân.
"Sao vậy,nghỉ ngơi xong chưa?"
Lê Hoàng Việt chậm lại một bước, xoay người lại, nhìn kỹ mới thấy nụ cười xấu xa có vài phần thâm sâu, lại có vài phần quyến rũ, trêu chọc.
"Đồ khốn."
Cô hùng hổ nói.
Anh không biết, mấy ngày nay,đủ thứ cô lo lắng,suy nghĩ, càng không biết nỗi khiếp sợ vừa rồi, sự liều lĩnh tuyệt vọng khi cô dơ ra cây dao cạo.
Bác sĩ Trần điềm tĩnh và mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối sợ hãi.
"Được rồi,tôi là tên khốn."
Câu trả lời của Lê Hoàng Việt không có chút thành ý nào, làm qua loa lấy lệ.
Từ góc độ của nói mà nói,lúc Trần Khả Như ngồi trên mặt đất,dáng vẻ chẳng còn hình tượng gì nữa,đôi mắt nhìn thẳng câu dẫn,rất giống một con mèo nhỏ đang bị thương.
Khi bạn yêu chiều cô ấy,tự nhiên cô sẽ nũng nịu với bạn
Khi bạn dữ dằn với cô ấy, cô sẽ dựng hết tóc gáy cho anh xem.
Nhưng đáng thương giống như hôm nay, đây là lần đầu tiên
Anh vừa mềm lòng, bước thẳng tới,bế cô lên.
Lúc đầu, Trần Khả Như còn giãy giụa một chút, không phải lần đầu anh trêu cô, anh bị mắng thành quen rồi.
Nhưng trứng làm sao chọi được đá, động tác của Lê Hoàng Việt rất mạnh mẽ, thậm chí còn mang theo vài lời đe dọa đầy thích thú: Còn động đậy,thì tôi làm ở đây luôn đấy!"
"Lê Hoàng Việt, tôi nghĩ lần trước tôi nói sai rồi.Cái anh phải khám không phải khoa tiết niệu, mà là khoa thần kinh."
Rõ ràng giây đầu tiên là một giọng điệu đùa cợt, và giây tiếp theo cho thấy ý thức ngay lập tức về vị tổng thống độc đoán.
"Khoa thần kinh?"
Lê Hoàng Việt nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút thâm sâu.
Đột nhiên, cánh tay anh buông lỏng.
Trần Khả Như bất chợt cảm thấy trọng lượng của cơ thể, vô cùng hoảng sợ, hai tay vô thức ôm lấy cổ Lê Hoàng Việt.
"Bác sĩ Trần, tôi nghĩ vẫn là hệ tiết niệu có vấn đề. Hay là,cô cẩn thận kiểm tra cho tôi một chút đi?"
Lê Hoàng Việt lại chồm tới ngoạm lấy môi cô, cuồng bạo lên vùng đấy anh vừa chiếm được.
Trần Khả Như không kịp phản bác, anh đã như ngọn lửa rực trong đêm tối chiếm lĩnh hoàn toàn.
Cô ấy là bác sĩ khoa phụ sản! Về khoa tiết niệu,cô không hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.