Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 111: Cút ra




“Cái gì?”
Trần Khả Như cảm nhận được hơi thở trong cổ họng mình đang rung lên, da thịt căng cứng.
Trần Khả Ngân sẽ không lấy chuyện này ra để đùa.
“Đứng im đừng động đậy!”
Trần Khả Như thấp giọng nhắc nhở, Trần Khả Ngân trong điện thoại khóc lóc liên tục nói, nhất định không được báo cảnh sát, nhất định không được nói cho Trần Thế Phong, nếu không cô ta nhất định sẽ chết.
Trần Khả Như cười lạnh, nếu vốn muốn giết người hắn đã giết chết cô cho xong rồi! Cô mặc một cái áo khoác ngoài, lại một lần nữa đi đến hội trường của dạ hội thường niên, vào căn phòng mà Trần Khả Ngân chỉ định, quả nhiên nhìn thấy một cảnh đầy máu me.
Trần Khả Ngân bán khoả thân,trong tay cầm điện thoại, khuôn mặt mày trắng bệch ngồi bất động trên đất, ở trên sàn cách đó không xa là một người đàn ông cũng đang bán khoả thân như vậy, cơ bụng rất lớn, mặc một chiếc quần lót màu hoa, nhưng trên trán anh ta có một vết thương đỏ sẫm, máu vẫn đang chảy không ngừng, làm người khác kinh hãi, chiếc gạt tàn trong suốt bên cạnh nhuốm đậm rất nhiều máu tươi.
Khi nhìn thấy Trần Khả Như, Trần Khả Ngân oà lên khóc, “ Em không phải cố ý, em không có giết anh ta…”
Trần Khả Như nheo mày, cảm giác âm thanh ồn oà vô nghĩa, cô lạnh lùng quát: “Im mồm!”
Trần Khả Ngân nhất thời không cầm lòng được khóc nức nở, Trần Khả Như xem kỹ nhịp tim và hơi thở của người đàn ông, thở dài. Sau đó, cô gọi một cuộc điện thoại: “Alo, Là 120 đúng không? Đây là…”
“Trần Khả Như, cô điên rồi!”
Lời còn chưa nói xong, Trần Khả Ngân lảo đảo nhào người đến, trong ánh mắt là mười phần mãnh liệt, cô ta giật lại điện thoại của Trần Khả Như, phẫn nộ: “Em giết người rồi chị vẫn còn gọi xe cứu thương tới, chị có phải muốn hại chết em không?”
Trần Khả Như nheo mắt, ý tứ sâu xa: “Tôi chỉ biết,nếu cô còn không gọi xe cứu thương, người này thực sự không cứu được nữa đâu, cô chuẩn bị ngồi tù cả đời đi”
“Người chưa chết?”
Trần Khả Ngân đang hoảng loạn tìm được chút hi vọng, hậm hực đưa điện thoại ra, nôn nóng nhìn Trần Khả như gọi điện thoại xong.
Khi Trần Khả Như đang băng bó vết thương cầm máu cho người này, ngoài cửa đột nhiên nhiều nhà báo ập vào, máy ảnh nhấp nháy không ngừng.
“Đừng chụp nữa, các người là ai? Mau dừng tay cho tôi, đừng chụp nữa!”
Trần Khả Ngân tức giận quát mắng, nhưng trên người cô ấy không mảnh vải che thân, ngăn cản không ích gì, liều mạng lấy tay che ngực một cách tuyệt vọng, vừa xấu hổ vừa tức giận, không thể làm gì được.
Trần Khả Như quỳ xuống, vừa thành thục vừa cẩn thận nhẹ nhàng băng bó vết thương, không để tâm những việc xung quanh, chuyên tâm hết sức.
Ngoài cửa nhộn nhạo.
“Tình hình gì vậy? Ở trong không phải là Lê phu nhân Trần Khả Như sao? Nằm trên đất không phải là đạo diễn Khoa sao? vậy người phụ nữ nằm trên giường là ai?” “Anh không cần quan tâm cô ta là ai, đạo diễn Khoa ở trong ngành tiếng là chuyên dụ dỗ các diễn viên nữ, người phụ nữ này chắc chắn là một bông hoa không tồi! Vừa làm gái điếm, vừa muốn được tung hô lập miếu thờ!”
“...”
Gặp phải tình cảnh này, những tên nhà báo đó không dám tiến lại gần, tránh phạm tội làm cản trở hiện trường, một bên là đám lí luận khoa môi múa mép,một bên là đám nhiếp ảnh đang tìm góc chụp, tranh nhau đứng trước đứng sau.
“Lê Hoàng Việt là anh rể của tôi, các người biết thức thời thì mau cút đi cho tôi!” Trần Khả Ngân hổn hển hét lớn.
Nhà báo vừa nghe thấy, thì ra là em dâu của Lê Hoàng Việt, em gái Trần Khả Như, chụp ảnh chụp càng dữ dội hơn. Bao gồm cả nhân viên khách sạn, nhân viên dưới tầng dạ hội thường niên…
Trần Khả Như thật muốn tát chết Trần Khả Ngân,tại sao chỉ số IQ của bản thân và Trần Thế Phong đều không thấp, đến Trần Khả Ngân đột nhiên hoàn toàn bị đột biến, trở nên ngu ngốc!
Loại chuyện như thế này, tất nhiên là càng đơn giản càng tốt, lại còn tự mình bôi đen thêm. Dựa vào cái IQ này của Trần Khả Ngân,vẫn còn muốn vào được 123 Entertainment, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
“Này, tôi nhớ ra vị đạo diễn Khoa này rồi, không phải có nữ diễn viên bóc phốt anh ta mắc bệnh gì ấy nhỉ, điên? AIDS?”
“Em dâu tổng giám đốc Lê nhìn rất quen, trước đây không phải bị bắt gặp cặp bồ với Tổng giám đốc Lê sao, vẫn còn chuyện kinh thiên động địa gì đây…”
“Không phải là thật đấy chứ? Phu nhân tổng giám đốc làm sao có thể nuốt được cục tức này? Có lẽ hai người họ đang ngoại tình sau lưng cô ấy?”
“Ây ya, đột nhiên cảm thấy hoang mang quá! Đàn ông mà, ai không vụng trộm chứ, nói không chừng tổng giám đốc Lê hiện tại đang che giấu bí mật thông dâm, đời tư không biết còn đang hẹn hò với bao nhiêu em gái nữa.”
“Đúng đúng, nói không chừng vẫn đang làm chuyện đó đấy! Hai vợ chồng ai làm chuyện người nấy!”
“...”
Tất cả đều là những bình luận ác ý đầy sức sát thương,Trần Khả Như da đầu tầng tầng căng lên, thính giác của cô rất tốt, thậm chí có khi mỗi tin tức liên quan cô đều nghe được rất rõ ràng.
Não cô ùn ùn chất đống, cho đến khi hoàn toàn không thể nghĩ gì được nữa, tại sao những nhà báo hôm nay đều tỏ ra vô cùng tự tin như có chỗ dựa đằng sau, lẽ nào chỉ là do Lê Hoàng Việt không ở đây, bọn họ mới suồng sã như vậy?”
“Các vụ tráng ra!”
“Lê Hoàng Việt tới rồi”
“Tổng giám đốc Lê tới rồi!”
Theo đó mà bầu không khí xung quanh càng được đẩy lên, Trần Khả Như trong đống hỗn đã độn tìm được một trọng điểm, cô đang quỳ dưới sàn liền quây đầu lại, nhà báo hai bên chủ động dãn ra thành một đường. Hình ảnh Lê Hoàng Việt oanh phong lẫm liệt,dường như chen lẫn với xương lạnh ngoài cửa sổ, khô nóng của điều hòa trong cả phòng, đột nhiên hơi thở trở nên buốt giá.
Trần Khả Ngân rùng mình, cô nhìn thấy Lê Hoàng Việt khác một chiếc áo khác đen rất ngầu, gió bụi đường xa, tóc ở trước trán vì đi quá nhanh,bị thổi rối tung,nhìn ra được anh ấy vội vã đến đây, có biết bao lo lắng.
Lê Hoàng Việt vừa đến, tiếng bình luận xung quanh cũng nhỏ đi rất nhiều, đại đa số đều là thích ăn cứng không ăn mềm.
Anh lạnh lùng nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc áo khoác rộng nhưng dày dặn của Trần Khả Như, và đôi bàn tay dính đầy máu tươi của cô.
Ánh mắt ngưng đọng tối sầm lại, đôi môi mỏng mím chặt, không biết anh đang nghĩ ngợi điều gì.
“Anh rể, anh phải làm chủ cho em, tên đạo diễn lưu manh này thấy lễ với em,...huhu…” không đợi hai người phản ứng lại, Trần Khả Ngân chủ động lấy khăn trải giường quấn quanh người bước xuống, đôi mắt long lanh, khóc như hoa lê tắm trong mưa, ai nhìn cũng buồn thương,
Nếu là người đàn ông khác, sớm đã bế trọn cơ thể mềm mại ấm áp này lên rồi.
Người xung quanh đang có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy hai người này quả nhiên có gì đó mập mờ, một giây sau, tiết tất của câu chuyện không theo lẽ thường.
“Tay!”
Lê Hoàng Việt lạnh lùng một ánh mắt lướt qua, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén,đâm thẳng vào trái tim của Trần Khả Ngân.
Trần Khả Ngân cả người cứng đơ tại chỗ, tay như bị điện giật, nước mắt như bị cô đọng lại, rõ ràng càng thêm ấm ức: “Anh rể, em…”
“Cút ra!” Lê Hoàng Việt lướt nhanh qua cô ta, đến trước mặt Trần Khả Như.
Lập tức, bối rối,xấu hổ, căm ghét, quét qua gương mặt của Trần Khả Ngân, Lê Hoàng Việt quá nhẫn tâm, thật sự không thể tưởng tượng được,Trần Khả Ngân cô lẽ nào thật sự không thể sánh bằng Trần Khả Như sao?
Trần Khả Ngân cắn chặt môi, hạ thấp lông mày im lặng.
Lúc này, Lê Chí Cường và các vệ sĩ bao vây tất cả đuổi ra ngoài, xung quanh chình trong yên tĩnh
Không khí, căng thẳng, kỳ lạ.
Hình dáng cao to của anh khôi ngô tuấn tú như tượng tạc, lạnh lùng,mặt không cảm xúc,Trần Khả Như không ngờ rằng bản thân lại phải tiếp đón anh trong bộ dạng nhếch nhác như vậy.
Trong mắt cô vừa hẹn lên chút kinh ngạc, nhưng não cô đã bị cả bầu trời bình luận nhấn chìm, lời nói của Đàm Thu Trang dần dần bị lật tẩy, mắt chuyển động giấu đi sự đấu tranh trong nội tâm của mình, đổi lại nét bình tĩnh trên gương mặt: “Sao lại trở về rồi?”
“Đứng dậy”
Lê Hoàng Việt không nhìn thẳng cô mà trả lời.
Trần Khả Như do dự một chút, chậm rãi đứng dậy, đột nhiên trong đầu có chút choáng váng, đầu nặng chân mềm, cả người có chút xiêu vẹo,
Lê Hoàng Việt đưa tay ra, chuẩn bị nắm lấy tay cô, liền bị sắc mắc bất động của Trần Khả Ngân né tránh, cô cướp lời, nói lớn, tốc độ rất nhanh “Người bị thương vẫn còn ở đây, đã xử lý vết thương cho anh ta rồi, máu đã ngừng chảy. Nhưng cơ hội tử vong vẫn là 20%, cần lập tức đi cấp cứu…”
Lê Hoàng Việt nhíu mày, rõ ràng cảm thấy Trần Khả Như tối hôm nay có chút kí lạ.
Hiện trường bác sĩ cấp cứu của 113 đã đến phản ứng có chút kinh ngạc.
Hoá ra là gặp được người cùng ngành, bọn họ vừa nhìn vết thương mặt đã trắng bệch, đã hôn mê sâu,rõ ràng là mất máu quá nhiều, nhanh chóng đưa lên cáng,đưa đi cấp cứu.
Khi 113 vừa đi khỏi, lại thêm tin tốt từ 110, đến không phải ai khác, chính là cảnh sát Dư mà Trần Khả Như quen biết.
“Là ai báo án?”
Cảnh sát Dư đảo qua một lượt, đầu tiên nhìn thấy người đẹp Trần Khả Như, chú ý trước tiên: “Cô Trần, thật trùng hợp” nụ cười phảng phất chút ngượng ngùng, tại sao dạo gần đây thành phố Đà Nẵng xảy ra nhiều vụ án lớn như vậy và phu nhân của giám đốc Lê đều không tránh được bị liên quan?
“Bởi vì nghi phạm vừa hay là em gái cùng cha khác mẹ của tôi” Trần Khả Như đáp
Nói xong, Trần Khả Ngân ánh mắt đầy phức tạp nhìn về cô.
“Thì ra là như vậy” Cảnh sát Dư nghiêm nghị nói “Lê phu nhân, chuyện lần trước, tạm thời vẫn chưa có chứng cứ và người làm chứng mới, cho nên…”
Trần Khả Như ánh mắt hoảng loạn một chút, quả nhiên thấy Lê Hoàng Việt ánh mắt thâm sâu nhìn về mình. Cô dựng tóc gáy, điềm tĩnh đáp: “Không sao cảnh sát Dư, không vội”
“Này,tổng giám đốc Lê, thì ra là anh cũng đang ở đây!” cảnh sát Dư và Trần Khả Như nói được vào câu, trong lòng đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Anh cắn môi, vừa nãy không phải bản thân đã nói sai câu gì rồi chứ,Lê phu nhân chuyện này hình như không muốn để Tổng giám đốc Lê biết được!
“ Vậy hai người đều là nhân chứng đúng không?” Cảnh sát Dư đôi mắt lạnh lẽo đang dán vào người anh,Lê Hoàng Việt không nói câu nào, đến nhìn thẳng cũng không dám liếc 1 cái.
Anh ta bối rối, Trần Khả Như bình tĩnh nói: “Chúng tôi là sau khi xảy ra mới tới,,chuyện tranh chấp bình thường, có lẽ không cần phải đến đồn cảnh sát tường trình đâu nhỉ?”
“Phu nhân Lê nói phải”
Cảnh sát Dư ưỡn thẳng ngực, dặn dò cấp cấp dưới: "Đưa người phụ nữ này về đồn "
Nhìn thấy hai cảnh sát mặc quân phục một trái một phải, ánh mắt dữ tợn, Trần Khả Ngân sợ hãi né tránh, hét lên: "Chị, anh rể, em phải làm sao đây?Là vị đạo diễn đó lừa em, ông ta bảo em thử vai, ai mà biết được ông ta đột nhiên muốn cưỡng hiếp em, em chỉ là phòng vệ thôi, ông ta sẽ không chết chứ? Em không muốn ngồi tù...huhu...."
"Cô Ngân, chỉ cần viết tường trình,vả lại người bị thương có lẽ được cứu sống rồi, cô nhất định sẽ không ngồi tù..."
Trước sự thờ ơ vừa rồi và không có ý bênh vực của Lê phu nhân đối với em gái mình,cảnh sát Dư nhìn ra được điểm khác lạ, vì vậy đối với Trần Khả Ngân phải làm thật sự công tâm.
"Trần Khả Như, tôi là em gái của cô, sao lại cô có thể ra tay độc ác như vậy! Tôi biết rồi, cô nhất định là ghi thù tôi với anh rể..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.