"Làm sao anh biết được, anh và Trần Phương Liên có quan hệ gì?"
Trần Phương Liên nhìn có vẻ như là một người phụ nữ không có cách nào làm người ta ghét bỏ được, nhưng cô lại không thích cô ta.
Cô không thích một người phụ nữ luôn thèm muốn có được Lê Hoàng Việt.
Nhưng nghe giọng điệu của Tống Quốc Minh, rõ ràng giống như đã dự liệu được mọi thứ từ trước vậy, anh ta và Trần Phương Liên có quen biết, bọn có có khi nào.
"Tôi không liên quan gì đến cô ta. Cùng lắm thì cô ấy cũng chỉ là họ hàng xa nhà tôi thôi. Đôi khi quan hệ giữa con người lại thật trùng hợp đến như vậy. Cô đoán xem, người yêu cũ của mình sau một thời gian dài gặp lại sẽ ra sao?" Tống Quốc Minh hỏi một cách nham hiểm.
Ngay sau đó, rất nhanh sự chú ý của Trần Khả Như đã được chuyển sang một vấn đề khác,phát điên vì đã bị rơi vào bẫy rơi vào bẫy.
Tuy là như vậy, gương mặt cô vẫn lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Tống Quốc Minh anh là đang cố ý kích động để gây ra mâu thuẫn, tôi sẽ không bị lừa đâu."
Lý trí của cô luôn mạnh mẽ hơn những người phụ nữ bình thường, Tống Quốc Minh vốn thực sự rất buồn phiền, nghĩ đủ mọi cách.Nhưng không có cách nào lay chuyển trái tim sắt đá của cô.
Tuy nhiên, sau này mới phát hiện, anh ta thích không phải gương mặt thanh cao,mà dường như chính là sự thờ ơ không quan tâm đến bất cứ điều gì,sự cứng đầu kinh khủng như Trần Khả Như sao?
Cuối cùng, Tống Quốc Minh tức giận vô cùng mà bất đắc dĩ phải lau mặt đi, nói: "Trần Khả Như, em quá cố chấp, nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó em nhất định bị tôi làm cho rung động. Tôi đi đây, tạm biệt."
Ánh mắt lưu luyến lắng đọng lại trên người Trần Khả Như, rất lâu rất lâu chưa thể lùi bước.
"Tống Quốc Minh, anh quá kiêu ngạo rồi. Nếu anh tiếp tục làm chuyện vô liêm sỉ không biết xấu hổ, chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét anh thôi."
Trần Khả Như, không muốn ở lại lâu hơn nữa, vội vàng lên một chiếc xe đậu bus ở biển báo dừng, và hoàn toàn bỏ mặc anh ta.
Giờ cô chắc chắn hơn rằng Trần Phương Liên và Tống Quốc Minh đang thông đồng với nhau. Lý do khiến Lê Hoàng Việt tha thứ cho Tống Quốc Minh hai lần trước đó hẳn là vì mối quan hệ này.
Nhưng đã nghĩ thông được điều này, vậy thì sao? Chỉ có thể khẳng định rằng Lê Hoàng Việt vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ Trần Phương Liên.
Cô thất thần ngồi trên chiếc ghế nhựa, điều này còn kinh hoàng hơn cả những cô bạn gái tin đồn hoặc từng quan hệ với Lê Hoàng Việt.
Rất lâu sau đó, Trần Khả Như không hề nhìn thấy Tống Quốc Minh. Anh ta dường như nhận ra rằng mình quá phiền phức để có được bất kỳ tình cảm hay cảm xúc tốt đẹp nào từ cô, anh ta biến mất khỏi cuộc sống của cô như một làn khói nhẹ.
Tống Quốc Minh chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong cuộc sống của Trần Khả Như, anh ta không thể làm ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc, nhưng có thể ảnh hưởng nhất đối với cô chính là sự ghê tởm lặp lại hết lần này đến lần khác của anh ta.
Cô không biết rằng sự ra đi của Tống Quốc Minh chính là sự khởi đầu của cơn ác mộng.
"Cô gái, đến chạm xe rồi."
Trần Khả Như định thần trở lại, tài xế xe buýt đang thúc giục, ân cần nhắc nhở cô, con gái một mình ban đêm ra ngoài rất nguy hiểm, nên chú ý an toàn.
Sau khi xuống xe, cô bắt một chiếc taxi,Trần Khả Như trở về biệt thự Di Linh, đồng hồ quả lắc trên tường đã chỉ đến mười giờ.
Lê Hoàng Việt vẫn chưa về.
Sau cả một ngày, bụng cô đói meo nhưng không hề có cảm giác thèm ăn nào.
Nhắm mắt lại,không thể ngủ được.
Trong đầu luôn nghĩ linh tinh về điều gì đó, cơn đau âm ỉ ở thắt lưng lại truyền tới,áp lực từ trong ra ngoài đè nặng lấy cô.
Tình cảm dành cho Lê Hoàng Việt, luôn phải thận trọng từng li từng tí, giống như đi trên một tảng băng mỏng, những gì cô nói với Tống Quốc Minh chỉ là tự lừa dối bản thân, cô thật sự rất mệt mỏi, đuổi theo một người đàn ông sáng chói như ánh mặt trời,thực sự quá mệt mỏi.
Mối quan hệ giữa họ không hề bền chặt, thiếu sự tin tưởng, đang lung lay và có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Trong trận chiến này, cô định sẵn sẽ là người thua cuộc.
Ai yêu trước, người đó xác định là sẽ phải trả giá nhiều hơn.
Quá mười hai giờ đêm, cô nghe rõ tiếng mở cửa ở tầng dưới
Không có gì vui vẻ.
Lê Hoàng Việt trở về giờ này, xảy ra chút chuyện gì đó, đây cũng sớm không phải là lần đầu rồi.
Đèn trong phòng ngủ lờ mờ, Lê Hoàng Việt bật đèn bàn lên, phát hiện Trần Khả Như đã ngủ rồi, hơi thở đều đặn của cô truyền tới.
Nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa mềm mại của cô, Lê Hoàng Việt cúi người xuống, đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Trần Khả Như nảy lên như bị điện giật và nhanh chóng mở mắt.
Từ trên người anh, cô ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, mùi này là của ai,không còn nghi ngờ gì nữa.
Cho nên, ít nhất, chắc chắn bọn họ đã ôm nhau.
Lê Hoàng Việt không phải là người thích giải thích và xin lỗi, nên Trần Khả Như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
"Là tôi làm cô tỉnh sao?"
Lê Hoàng Việt khóe mắt co giật, dưới ánh đèn càng là quyến rũ mê người. Giọng anh trầm ấm, khàn khàn,đây chính là giọng nói có khả năng kích thích phụ nữ nhất.
"Ừ, tôi buồn ngủ rồi."
Trần Khả Như liếc nhìn anh rồi từ từ thu lại ánh mắt.
"Ghen rồi sao?"
Trần Khả Như nhắm mắt nói ngược lại ý muốn của anh: "Vốn dĩ chính tôi là người xen vào giữa mối quan hệ của hai người."
Trong màn đêm muộn,dường như có tiếng thở dài thườn thượt.
Cô vốn bình tĩnh, nhưng sắc mặt Lục Tư Thành đột nhiên trở nên kỳ lạ khó lường, đảo mắt một vòng liền hỏi: "Em đến bệnh viện chưa?"
Cô nghĩ rằng ít nhất Lê Hoàng Việt cũng sẽ giải thích một vài câu nào đó, chẳng hạn như, tôi tìm Trần Phương liên chỉ để hỏi vài chuyện,sau đó tôi đã làm trở về làm việc luôn từ lúc đó.
Giải thích rõ ràng, báo cáo đầy đủ, nhưng điều đó không giống với anh.
"Ừ."
Trần Khả Như trả lời một cách mơ hồ,quay lưng lại với anh.
Lê Hoàng Việt không can tâm bị bỏ rơi, hơi thở ấm áp hòa cùng vị rượu đỏ đậm đà vướng víu, nồng nồng phả vào cổ cô.
Cô thích cách tiếp cận của anh, nhưng không thích tình yêu có vẻ như bù đắp này.
Lê Hoàng Việt không được đáp lại, mạnh mẽ xoay người cô lại, chỉ nghe thấy cô kêu một tiếng kêu đau rất ngắn, lông mày cau lại, mắt vẫn không muốn mở.
"Làm sao vậy?"
Mặt Lê Hoàng Việt lo lắng, vẻ mặt căng thẳng.
"Không sao "
Trần Khả Như lại muốn thoát ra, rất khó.
Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm, sau đó anh liền vén bộ đồ ngủ của Trần Khả Như lên, trên tấm lưng trắng mịn có một vết thâm màu đỏ thẫm,khiến anh càng thêm kinh ngạc.
"Trần Khả Như, cái này mà gọi là không làm sao à? Cô đúng là người phụ nữ ngu ngốc!"
Cơn giận dữ của anh đến rất nhanh,không cách nào kiềm chế được.
“Tôi là bác sĩ,cũng là bệnh nhân, tôi hiểu cơ thể mình.” Trần Khả Như nhẹ nhàng nói, dưới ánh mắt ngày càng ảm đạm của anh càng trở nên kiên định.
Lê Hoàng Việt nổi giận lôi đình, "Trần Khả Như, em không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao, chẳng hạn như—"
"Không có, tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn được nghỉ ngơi."
Cô nghe giọng lạnh như băng của mình,càng trở nên kiên định.
Đột nhiên, cô có một loại ảo giác. Lê Hoàng Việt dường như đang mong đợi cô hỏi điều gì? Nhưng dường như đó chỉ là ảo giác.
Một lúc lâu sau, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của anh, cùng nhịp tim đều đặn và rõ ràng của cô.
Anh không hề phát ra bất kỳ cử động nào nữa.
Trần Khả Như nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mê man.
Đôi khi, cô thực sự muốn tìm hiểu về trái tim của Lê Hoàng Việt, rốt cuộc trong đó có những gì.
Nhưng không lâu sau đó, Lê Hoàng Việt nhấc cô ra khỏi chiếc giường ấm áp, cô vẫn còn buồn ngủ nhìn anh.
" Làm gì đấy?"
Cô nói một cách mơ hồ.
Anh ôm cô như một đứa trẻ,rồi đặt cô vào trong lòng.
Anh không nói gì, so với anh từ trước tới nay liền thay đổi 90 độ, toàn bộ cơ thể của Trần Khả Như đang hướng xuống.
Một tư thế rất kỳ lạ.
Loay hoay một hồi,Lê Hoàng Việt hét lên: "Đừng động đậy!"
Đó là giọng điệu ra lệch mà cô đã quen thuộc.
Sức mạnh giữa hai cánh tay của anh không cho phép cô phản kháng một chút nào.
Rất nhanh, cô liền biết được,là bởi vì một mùi rượu nồng nặc xộc vào lỗ mũi, tràn ngập khắp phòng ngủ.
Lê Hoàng Việt vén bộ đồ ngủ trên lưng cô lên, lúc thì nhẹ lúc thì mạnh xoa vết thương sưng tấy trên lưng cô.
Anh dùng lực vừa phải,biết kiểm soát rất tốt.
Giữa hai người họ,không hề có sự giao tiếp nào nữa.
Cô cảm nhận rõ ràng ham muốn của anh đang dâng lên ở phần bụng dưới, hừng hực muốn làm, cơ thể cô hơi cứng lại.
Dường như có điều gì đó sắp xảy ra, không thể tỏ ra bình thường được nữa.
Lê Hoàng Việt là một người làm cho cô không bao giờ có thể nhìn thấu được, mỗi lần khi cô đắm chìm vào, anh đều cho cô một sự cảnh tỉnh, mỗi khi cô nguội lạnh, anh lại đối xử với cô một cách trìu mến.
Lê Hoàng Việt, cô nên làm gì với anh đây?
Cô tin rằng,giữa Lê Hoàng Việt và Trần Phương liên không hề có bất kỳ sự dành buộc nào về thể xác.
Chỉ là, Lê Hoàng Việt đến lúc nào mới cho cô cảm giác an toàn mà cô muốn?
Suy nghĩ âm thầm lan ra, dường như những chuyện vướng bận của ban ngày chưa từng xảy ra, trở về sự tĩnh mịch trong màn đêm.
"Trần Khả Như, không nghĩ ngợi lung tung, ngủ đi!"
Trước khi ngủ, anh vòng tay ôm cô, nói nhỏ.
Màn đêm thật ảm đạm.
Tống Quốc Minh trở về chỗ ở của mình, thân hình gầy gò đột nhiên dừng lại khi đang bước vào cửa.
Anh thoáng thấy một bóng người mảnh mai trên bệ cửa sổ.
"Sao đã về rồi? Mọi chuyện không suôn sẻ sao?"
Anh trầm ngâm hỏi.
"Cảnh còn người không còn."
Một giọng nữ dịu dàng phát ra từ phòng khách tối đen không được bật đèn, lúc này được xen lẫn với vài phần thất vọng và xót xa.
"Chị gái Trần Phương Liên mà em quen biết không phải là người đa sầu đa cảm như vậy. Chị không phải không can tâm sao? Chị không phải rất có niềm tin sao? Không phải hạ quyết tâm nhất định phải có được Lê Hoàng Việt sao? Chỉ một ngày ngắn ngủi, thì đã định bỏ cuộc rồi sao?"
Tống Quốc Minh nói một cách thô lỗ,đặt ra câu hỏi liên tiếp, nghe có vẻ rất chối tai,hung hăng hăm doạ.
Trần Phương Liên không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng nói: "Quốc Minh, nhất định là người phụ nữ kia làm cậu phải chịu uỷ khuất rồi, nào, đến đây với chị."
"Không cần đâu, ngày mai em sẽ dời đi."
"Vì sao? Lẽ nào cậu định từ bỏ người phụ nữ ấy sao? Cậu thích cô ta, chắc cũng phải được mười mấy năm rồi còn gì? "
“Lương Hồi của MK không phải một nhân vật đơn giản, anh ta khiến cho em…” Tống Quốc Minh do dự nói, “Quên đi, nói cho chị chị cũng không hiểu,em tự mình cảm nhận được một vài chuyện, hậu phương của anh ta rất vững chắc, em không muốn đối đầu chính diện với anh ta, dời đi trước rồi hẵng nói."
"Quốc Minh, thực ra cậu bỏ đi là bởi vì, cho Lê Hoàng Việt có bỏ rơi Trần Khả Như, cậu cũng sẽ không có được cô ấy, đúng không?"
Trần Phương Liên lời nói cứng rắn.
Nước da của Tống Quốc Minh hơi tái nhợt, cơ thể nặng nề.
Đôi mắt Trần Phương Liên như có một sức mạnh xuyên thấu, cô chạm vào vai Tống Quốc Minh với những ngón tay thon thả, hơi thở nhẹ nhàng: "Hoàng Phúc, phụ nữ chính là như vậy. Cậu có thể chiếm lấy cơ thể của cô ấy trước, cả ngày lẫn đêm,hết ngày rồi đến năm, cho đến khi cô ấy quen với sự tồn tại của cậu, cậu cảm thấy cô ấy vẫn sẽ nỡ lòng rời bỏ cậu sao? "
Trần Phương Liên gọi biệt danh của anh ta.
Đồng tử của Tống Quốc Minh trong khoảnh khắc co rút dữ dội, nhịp tim của anh ta đột nhiên tăng nhanh không thể tưởng tượng được, một ý niệm điên cuồng nổi lên trong đầu anh ta không thể kiểm soát được.