Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 134: Oan gia ngõ hẹp




Đề nghị của Trần Phương Liên rất hấp dẫn, muốn ra tay với Trần Khả Như chẳng thiếu gì cơ hội, cũng chẳng có gì phải kiêng nể Lê Hoàng Việt.
Nhưng...
Làm thế thì thay đổi được gì?
Thân xác của một người phụ nữ không với cậu ta, còn không bằng sự vui vẻ, thoải mái lúc người đó thật sự cam tâm tình nguyện.
Cậu ta từng chút một đẩy tay Trần Phương Liên ra. Vẻ ủ rũ hiện lên trên gương mặt tuấn tú trắng ngần: "Trần Phương Liên, chị không hiểu đàn ông, đặc biệt là kiểu đàn ông như tôi. Tuy tôi không phải người tốt, nhưng tôn chỉ của tôi sạch sẽ. Nếu không, chị nghĩ tại sao tôi không chạm vào Lê Mỹ Hoa? "
"Không, Quốc Minh, cậu đang mềm lòng, có phải vì người phụ nữ đó không? Xem ra tôi đi xa quá lâu, cả Hoàng Việt và cậu đều bị cô ta làm cho mê muội".
Cô khẽ nhếch môi lẩm bẩm: "Nhưng chẳng sao cả, Hoàng Việt sẽ quay lại với tôi, khi đó tôi đã... Trần Phương Liên bây giờ không còn là Trần Phương Liên trước kia nước."
"Vậy thì, chị Phương Liên, chúc chị may mắn."
Giọng nói của Dương Tử Hạo không mừng không giận. Cậu ta xoay người bước đi, để lại bóng dáng gầy gò, "Những thứ chị muốn tôi đều cho chị”.
"Minh, cậu không tin chị sao?"
"Cho dù chị đoạt được Lê Hoàng Việt, cũng chẳng giúp gì được tôi... Ha ha..."
Giọng nói mỉa mai của Tống Quốc Minh dần biến mất.
Ngay sau đó tiếng đóng cửa vang lên, cả phòng khách chìm trong bóng tối và im lặng vô tận.
Hoàng Việt, anh đang ở bên người phụ nữ đó ư?
...
Sáng sớm, trời vẫn còn tờ mờ tối, Trần Khả Như thấy Lê Hoàng Việt đã dậy rồi.
Trước tiên cô mở điện thoại. Hôm qua đám cưới của Lê Mỹ Hoa xảy ra việc lớn như vậy, tuy rằng ảnh chụp không bị tuồn ra ngoài, nhưng nơi tổ chức lễ cưới có quá nhiều phóng viên, ai biết có viết linh tinh gì không.
Cô phát hiện mình đã quá lo lắng.
Quả thực có nhiều bài báo trên facebook, kênh 14,... về việc hủy bỏ đám cưới giữa tập đoàn MTP và tập đoàn Á Châu. Chẳng hạn như video khiêu dâm của cô Mỹ Hoa có phải là thật hay không, tổng giám đốc Lê Hoàng Việt vì em gái mà đánh nhau, v.v. Dễ thấy nhất là một thông báo được đưa ra trên trang web chính thức của tập đoàn MTP.
Hội đồng quản trị đã quyết định loại ông Tống Quốc Minh ra khỏi vị trí Giám đốc điều hành của tập đoàn MTP.
Chính xác thì chuyện gì đang diễn ra?
Tất nhiên, Trần Khả Như không nghĩ quá nhiều về chuyện này mà đã sớm ném nó ra khỏi não.
Suy cho cùng, dựa theo những gì Tống Quốc Minh đã làm với Lê Mỹ Hoa, theo tính cách có thù tất báo của Lê Hoàng Việt, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta. Hơn nữa nếu đó là quyết định của ban giám đốc tập đoàn MTP, số của Tống Quốc Minh lúc này đúng là xui xẻo, hoặc là lựa chọn bỏ chạy một cách tuyệt vọng.
Hy vọng rằng, cậu ấy đã thực sự từ bỏ. Tuyệt đối không thể ngờ, lần thứ hai gặp lại Trần Phương Liên là ở phòng khám, khi chẳng có chút chuẩn bị nào.
Suốt nửa ngày trong bệnh viện, Trần Khả Như có chút lơ đễnh. May mà gần đây bệnh nhân cô khám chữa đều có thân phận đặc biệt, không cần phẫu thuật. Bằng không nếu xảy ra sai sót thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Công việc này vốn đã vô cùng nguy hiểm, càng không khoan nhượng với bất kỳ sai sót nào.
Trần Khả Như thầm hạ quyết tâm rằng, cô phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái tinh thần. Nếu không hôm nào đó ngơ ngơ chia tay Lê Hoàng Việt, cô sống không nổi.
Trong phòng làm việc, Vũ Tuyết Trang và Ngô Thanh Trúc túm tụm, buôn chuyện về đàn ông và đồ ở đâu ngon.
"Này, Trang, chắc mày chưa gặp cái cô đẹp khủng khiếp đang ở khoa chúng mình đâu, đúng không?”
“Ai, có ai sánh được với vẻ đẹp của bác sĩ Khả Như không? Vũ Tuyết Trang liếc mắt nhìn vị bác sĩ mang vẻ đẹp lạnh lùng kia. Gần đây, chị ấy ít nói hơn hẳn, cũng không thấy cười. Nhưng gần đây đâu thấy Lê Hoàng Việt có scandal với người phụ nào nhỉ?
Ngô Thanh Trúc nói: “Không cùng một kiểu, so sánh sao được. Bác sĩ Khả Như là tiên nữ. Một tiên nữ tao nhã. Đặc biệt là giọng nói, mỗi lần nghe là muốn mang thai..."
"Chậc chậc chậc...Trúc, mày cứ nói đến đâu là da gà tao nổi đến đấy. Hay mày thích nữ - nữ"
"Cút cút, nam thần của tao là Sơn Tùng. Người cũng bình thường, nhưng tao thấy quen quen. Hình như tao đã từng nhìn thấy trên tạp chí thời trang. Người cao lắm, ít nhất cũng phải trên 1,7 mét."
"..."
Trần Khả Như không thèm để ý, tiếp tục vùi đầu viết báo cáo.
Hai người tám một hồi, thấy bác sĩ Khả Như rất nghiêm túc, mỗi người đều chuẩn bị đi làm.
“Chị Khả Như, có bệnh nhân chỉ định chị tới khám, bảo cô ấy là bạn của chị…” Một y tá trông khá quen nhưng không biết tên đứng ở cửa văn phòng, áy náy nói.
"Được rồi, tôi biết rồi."
Trần Khả Như ngẩng đầu đáp lại, mí mắt hơi nháy.
Cô vô thức ấn chặt hai bên thái dương, nhẹ nhàng bước đi.
Người quen của bác sĩ Khả Như? Nữ?
Tính hóng hớt của Vũ Tuyết Trang mà đã trỗi dậy là không ngăn nổi. Cô phi như một cơn gió theo sau Trần Khả Như.
Vừa bước tới cửa phòng khám phụ khoa, liền nghe thấy giọng nữ trầm bổng.
Vẻ dịu dàng không hề giả vờ.
Đầu ngón tay cô cảm thấy hơi lạnh, khuôn mặt thanh tú ngưng trọng.
“Cô Phương Liên, bác sĩ Khả Như của chúng tôi đến rồi!” Một cô y tá trong phòng tư vấn đang ríu rít bên Trần Phương Liên, nháo nhào cười muốn xin chữ ký, “Bác sĩ Khả Như, trời ạ, quả nhiên là người đẹp toàn chơi với nhau. Chị quen cô Phương Liên, thần tượng của em đó”.
"Ừ".
Trần Khả Như nhìn thẳng cô y tá, "Cô đi ra ngoài trước đi."
"À, vâng ạ."
Cô y tá lè lưỡi nhìn, lần này bị bác sĩ Như lạnh nhạt rồi.
Hôm nay Trần Phương Liên mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu tím nhạt đang khá trendy. Bên trong phối với áo len và váy ngắn. Mái tóc dài được búi gọn gàng. Một lọn tóc buông lơi từ thái dương ra sau gáy, được kẹp lại bằng một chiếc cặp tinh xảo. Tổng thể khá là tươi mới và thanh lịch.
Cô ta là một người phụ nữ rất giỏi phối đồ.
Trần Khả Như phải thừa nhận rằng về điểm này, cô thua kém Trần Phương Liên. Cô không tốn quá nhiều thời gian cho việc ăn mặc. Tất cả quần áo cô chỉ muốn đơn giản, phóng khoáng và thoải mái. Hai tháng vừa rồi, Lê Hoàng Việt đã chuẩn bị sẵn một loạt váy vóc đủ màu trong tủ.
Chỉ còn lại hai người trong phòng khám.
"Cô Khả Như bình thường đều nghiêm túc vậy sao?"
"Thói quen”.
"Không thông báo đã tới, cô Khả Như sẽ không tức giận chứ. Tôi vừa mới trở về thành phố Đà Nẵng, bây giờ rất nhiều thứ cảnh vẫn còn mà người thì mất..."
Cô ta cười nhẹ, hơi che miệng lại, "Thực xin lỗi, tôi đã không phải phép trước mặt cô. Nghe Hoàng Việt nói cô là bác sĩ phụ khoa. Tình cờ tôi phải khám phụ khoa, không quen ai cả nên đành phiền bác sĩ Như”.
Nếu như Võ Anh Thư và Đàm Thu Trang là mấy con chuột nhắt, thì Trần Phương Liên rõ ràng ngang là cáo thành tinh, ẩn giấu sự thâm thúy, lễ độ lại lịch sự, không có gì phản cảm.
Cô ta và Lê Hoàng Việt giống như những người bạn cũ, ranh giới giữa bạn cũ và người yêu cũ rất mơ hồ.
Nhưng để ý kỹ, bên kia đang thăm dò lại có ý khiêu khích mình.
Trần Khả Như đối với Trần Phương Liên cảm thấy rất khó tả. Năm ấy, chính vì sự can thiệp của cô mà Lê Hoàng Việt và Trần Phương Liên chia tay. Nhưng chuyện đó do mẹ con Phan Lệ Thu và Trần Khả Như làm, cô không hề hay biết.
Trần Phương Liên nếu muốn trách thì chỉ có thể trách chính mình không kiên nhẫn.
Bây giờ, chỉ còn sự đề phòng.
“Cô Phương Liên khách sáo rồi. Ở bệnh viện, cô là bệnh nhân còn tôi là bác sĩ, không có gì khác”. Vẻ mặt của Trần Khả Như bình tĩnh, không nhìn ra được bất kỳ thay đổi nào về mặt cảm xúc.
"Vậy thì tốt."
Trần Phương Liên ung dung, thản nhiên nhìn Trần Khả Như. Hôm đó phát hiện cô ta là người đẹp có khí chất, tuy rằng tính tình có chút lạnh lùng, khó gần, nhưng lại ăn điểm nhờ đôi mắt trong vắt, tinh khiết. Cái cô y tá vừa nãy rất hâm mộ mình nói gì nhỉ, tiên nữ?
Ha ha!
Trần Phương Liên biết rõ nhiều thứ hơn Trần Khả Như. Những người bạn gái mà Lê Hoàng Việt từng hẹn hò gặp cô đều để lộ vẻ tầm thường xoàng xĩnh. Chỉ có người phụ nữ này, Trần Khả Như, mới khiến cô khủng hoảng và sợ hãi.
Rõ ràng, ngoài việc là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ta không giống kiểu người mà Lê Hoàng Việt thích chút nào. Nhưng cô ta lại có thể bên Lê Hoàng Việt lâu như vậy.
Mấu chốt là, cô ta là mợ chủ nhà họ Lê, người vợ danh chính ngôn thuận của Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như nhíu mày, chăm chú hỏi bằng giọng máy móc: "Cô Phương Liên, cô định làm mấy mục?"
Những lời của Trần Khả Như đã đưa Trần Phương Liên trở lại thực tại.
Trần Phương Liên đưa một tờ biên lai, "Làm siêu âm ổ bụng đi. Mấy ngày trước, khi hành kinh, tôi luôn cảm thấy rất đau. Không biết có phải tử cung có vấn đề không?"
"Được, trước hết cô nằm xuống cái giường bên cạnh tường đi."
Lý do Trần Khả Như hết sức đề phòng Trần Phương Liên một phần là do sự quyến rũ của Lê Hoàng Việt. Còn một phần là do lời của Tống Quốc Minh.
Tống Quốc Minh tuy không đáng tin, nhưng lời của cậu ta chưa chắc là giả. Trần Phương Liên thèm muốn Lê Hoàng Việt, nhưng cô ta chưa chính thức khai chiến, chưa chính thức dẫm đạp cô.
Thật ra, cô chưa bao giờ e ngại việc hết cô này tiếp nối cô kia có ý định đập chậu cướp bông. Mà điều cô thực sự quan tâm là thái độ của Lê Hoàng Việt.
Chỉ cần Lê Hoàng Việt nói một câu, cô ấy có thể trở nên dũng cảm và không sợ hãi gì nữa.
"Vén áo lên đi”.
Trần Khả Như ngồi trên cái ghế chân cao bên cạnh, nói mà mặt không lộ chút cảm xúc.
Trần Phương Liên cực kỳ tự nhiên, chỉ thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc Trần Khả Như cúi đầu xuống lần nữa, trong đôi mắt cô chính mình tỷ lệ cơ thể cực xuất sắc của người kia, vòng eo thon thả, không thừa một phân mỡ.
Cho đến khi bôi thuốc, cô phát hiện có một vết sẹo ngang ở bụng dưới, không rõ ràng nhưng không thể qua mắt bác sĩ phụ khoa.
Đây là vết sẹo sau khi sinh mổ.
Trần Phương Liên, cô ta từng sinh con!
Từ độ sâu của vết sẹo và mức độ lành lại có thể suy ra việc này xảy ra cách đây một hoặc hai năm... Trong vô thức, suy nghĩ ngày càng lan sâu, Trần Khả Như căn bản không cách nào khống chế được những liên tưởng đáng sợ này.
Dừng lại!
Trần Khả Như, mày đang làm gì vậy? Đừng có nghĩ vớ vẩn!
Cô buộc mình tỉnh tảo trở lại.
"Bác sĩ Khả Như?"
Tiếng kêu khe khẽ của Trần Phương Liên cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo trở lại.
Người kia nhìn là hiểu, đôi môi ngọt ngào mấp máy: "Bác sĩ Khả Như đang nhìn vết sẹo của tôi sao. Có hơi xấu phải không? Tôi đã thử nhiều cách để xóa sẹo. Bác sĩ Khả Như có lời khuyên gì không?"
Một tia hoảng hốt lướt qua khuôn mặt Trần Khả Như. Nhưng chỉ chóng lướt qua rồi đổi sang vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng trong trẻo cất lên: "Tôi xin lỗi cô Phương Liên. Tôi là bác sĩ phụ khoa, chỉ chịu trách nhiệm cắt ra và khâu lại. Còn chuyên môn về thẩm mỹ, một lúc nữa khám xong, cô ra khỏi bệnh viện xong thì rẽ phải. Cách đó khoảng 500m có bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, cô có thể vào xin tư vấn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.