Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 148: Nhảy dù khẩn cấp




Trần Khả Như so với lúc trước ít ưu tư hơn. Biểu hiện trên mặt lại vô cùng nhạt nhẽo, hời hợt, khiến người ta không cách nào nhìn thấu.
Lê Hoàng Việt ngồi ở đằng sau, không kiềm được tò mò, lật xem quyển sổ của Trần Khả Như. Trên bìa có ghi ba chữ Trần Khả Như, là chữ viết tay của cô.
Nhưng mà, nhìn những góc sổ bị mài mòn bên rìa lớp giấy trắng, cuốn sổ này có vẻ cũ.
Hiện nay có ai không dùng facebook, ngoại trừ người cổ hủ như Trần Khả Như thì chắc không còn ai.
Anh mở trang đầu tiên không chút chột dạ. Quả thật là đã lâu lắm rồi, từ hai năm trước, bắt đầu viết từ năm 2014. Trần Khả Như dường như luôn có thói quen viết ghi chép, đây là cuốn thứ ba rồi.
Suốt một thời gian dài sau đó, Lê Hoàng Việt luôn cố gắng tìm lại hai cuốn sổ ghi chép trước đây của Trần Khả Như. Tìm xem có thể lục ra hoặc khai thác thứ gì không.
Trang đầu màu vàng, các dòng chữ đen hơi nhòe, nhưng kiểu chữ vẫn rõ ràng.
Có ai từng nói chưa? Nhìn thấy chữ của bác sĩ Khả Như là một loại hưởng thụ.
Cô có rất nhiều chỗ đặc biệt, nơi hấp dẫn trên người càng nhiều hơn.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt dần dần tập trung. Trên đó viết:
Ngày 15 tháng 6 năm 2014, hôm nay là một ngày đầy cảm xúc nhưng đồng thời cũng đầy sự sỉ nhục.
Lần đầu tiên mình tiếp xúc thân mật với anh ấy. Nhưng khi anh ấy nhìn mình với ánh mắt kinh tởm đó, cả thế giới của mình như sụp đổ.
Lê Hoàng Việt, anh trách nhầm em rồi.
...
Cách một thời gian, cô sẽ viết một chút, chủ yếu là liên quan đến anh.
Sau khi đọc thẳng một mạch, đến tận đêm thứ sáu ở Sìn Hồ, khóe mắt anh cay cay, gượng gạo. Anh nhắm mắt lại, dựa vào ghế sau, bắt đầu sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn của mình.
Hóa ra anh đã trách nhầm cô.
Cho dù cô không hiền lành, cô tuyệt đối không phải kiểu phụ nữ, trong đầu trăm suy tính phương nghìn kế. Trong mấy tháng sống chung, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cô không tranh với đời, trái tim thuần khiết, xinh đẹp tuyệt trần.
Cô đã giải thích cho anh nhiều lần, đó là một sự hiểu lầm.
Thực ra vấn đề này nằm trong lòng anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, đã sớm thành chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Anh muốn cô, không liên quan gì đến tính cách của cô.
Lê Hoàng Việt lại mở mắt ra, liếc qua liếc lại. Trần Khả Như đang nằm trên ghế phụ, đã ngủ rồi. Tài xế thân thiết hạ ghế xuống, cô vẫn ngủ rất say.
Có ai từng bảo chưa, đường đi càng lắc lư, càng dễ ngủ hơn.
Người phụ nữ ngu ngốc này, anh suýt nữa đã đánh mất cô!
Lúc đến bến xe khách Lai Châu đã là giữa trưa. Mặc dù trời trong nắng ấm nhưng nhìn chung nhiệt độ vẫn rất thấp.
Sau khi xuống xe, Lê Hoàng Việt cởi áo gió, không nói lời nào, che đi bờ vai gầy của Trần Khả Như.
Cảm giác ấm áp bao bọc, khiến cơ thể bớt mấy phần run rẩy.
"Em không cần..." Trần Khả Như nhìn thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng cùng một chiếc áo gió kiểu Anh. Bảo không lạnh, chắc chắn nói điêu.
Nhiệt độ lúc này chắc chỉ khoảng mười mấy độ, chỉ cần nói chuyện là thấy khói trắng phả ra. "Em đang quan tâm đến tôi sao?"
Lê Hoàng Việt chụp lấy vai cô, chỉ dùng một chút sức lực cũng đủ, ánh mắt sáng quắc nhìn sát xuống.
Thâm tình nồng nàn như có lực, giống như một thỏi nam châm, không thể kiểm soát, hút chặt lấy cô.
Ánh mắt Trần Khả Như đột nhiên thay đổi, trợn to hai mắt, không nói câu gì.
Lê Hoàng Việt nhìn sang chỗ khác, nhướng mắt, nhìn thẳng phương xa, "Yên tâm, cơ thể người đàn ông của em không yếu ớt vậy đâu!"
Trần Khả Như im lặng không nói gì, anh muốn nói gì cứ để anh nói.
Cô chỉ đi cùng anh thôi, còn lại cô không chịu trách nhiệm, không hứa, không đồng ý.
Cô cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng.
Yêu một người không cần lý do, nhưng cần dũng khí để yêu người ấy cả đời.
"Không ngồi xe ô tô về à?"
Nhận ra Lê Hoàng Việt đang kéo cô đi hướng khác, Trần Khả Như nghi ngờ hỏi.
"Đi xe quá lâu, Trần Khả Như, em bị bệnh tim à?"
Anh hỏi đầy ẩn ý.
Trần Khả Như ngẩn ra chốc lát, phản xạ có điều kiện trả lời: "Em không bị bệnh tim, nhưng em mắc chứng sợ độ cao".
Nói chung, bệnh tim và chứng sợ độ cao giống nhau.
Lê Hoàng Việt nhìn cô, ánh mắt đột nhiên thâm trầm, "Thật là một cô gái thông minh".
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng tạch tạch tạch, hơi giống tiếng máy kéo, cũng na ná tiếng máy gặt lúa thường dùng vào thập niên bảy mươi, tám mươi. Khi đến gần hơn, nó chuyển thành tiếng vù vù.
Trái tim Trần Khả Như đập loạn không theo quy tắc gì cả, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông to lớn mặc áo da xanh.
Máy bay trực thăng.
Sau khi kinh ngạc nhìn chằm chằm Lê Hoàng Việt, trong lòng từ khước từ, buột miệng: "Em không muốn lên”.
Trực thăng khá được. Hiệu ứng thị giác của máy bay trực thăng đập vào thị giác không khác gì ngồi vòng quay khổng lồ lên trời. Không, thậm chí còn đáng sợ hơn.
"Không đời nào".
Lê Hoàng Việt khẽ nhíu mày, tính tới tính lui. Anh ở Sìn Hồ bị chậm hơn hai ngày, nếu đi ô tô xuống Nội Bài, anh vẫn sẽ bị muộn.
Công ty...
Trần Khả Như cúi đầu ngượng ngùng, ánh mắt xấu hổ. Lê Hoàng Việt dù bận rộn công việc, bận đến thế nhưng anh vẫn dành chút thời gian đến tìm cô. Lúc trước thỉnh thoảng lại nhận rất nhiều cuộc gọi của Lê Chí Cường… Cô quyết định nói: “Anh ngồi trực thăng về trước đi, em đi xe khách ".
“Không được”. Anh từ chối không cần nghĩ ngợi.
Trần Phương Liên thầm nghĩ, anh thế này không được, thế kia không được, rốt cuộc là muốn thế nào.
Cô mắc chứng sợ độ cao. Mà đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy điều đó. Khi ở trong khu vui chơi Cực Quang, anh cũng biết rồi, tại sao anh phải ép cô?
"Trần Khả Như, có tôi ở đây em sợ cái gì? Máy bay trực thăng cũng giống hệt máy bay thôi".
"Khác nhau".
Hai người đều bế tắc.
Một lúc sau, Lê Hoàng Việt nói: "Tôi và em cùng lên đó. Tôi hứa với em một chuyện, sau này dù em có bất cứ điều kiện gì, tôi cũng sẽ thỏa mãn em, tuyệt không đổi ý”.
Anh vừa nói chuyện, vừa bật chức năng ghi âm trên điện thoại.
Anh muốn làm gì?
Trần Khả Như khó hiểu, tiếp tục nghe Lê Hoàng Việt nói hết câu: "Nếu tôi đổi ý, Lê Hoàng Việt này sẽ chết không chỗ chôn, được không?
Đôi mắt trong veo của cô phát hoảng. Ánh mắt thất thần. Lê Hoàng Việt, cần gì phải vậy? Tại sao lại đi thề độc làm gì?
Không biết là đùa hay thật, bởi vì lúc này đôi mắt của anh sâu thẳm, sáng ngời, như có vô vàn tia sáng đang tuôn chảy...
Anh đưa điện thoại cho cô, "Em cầm đi, lúc về để luật sư làm công chứng".
Trần Khả Như chỉ cảm thấy bàn tay như đang cầm một củ khoai nóng, nhưng trong lòng lại bình tĩnh, nhướng mi nhẹ nhàng hỏi: "Nếu em muốn toàn bộ tài sản của anh thì sao?"
"Có thể".
"Nếu em muốn mạng sống của anh thì sao?"
"Có thể".
Hai lần trả lời của anh ta không có một chút nào ngập ngừng và do dự.
Chân thành thế này, ngược lại làm Trần Khả Như sợ hãi, "Giết người phải đền mạng. Hơn nữa, em không muốn bất cứ tài sản gì của anh. Em có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, chỉ cần anh thực sự có thể giữ lời hứa là được rồi".
Đôi mắt Lê Hoàng Việt tối sầm lại. Anh lập tức ôm lấy cô, dùng sức khống chế, khiến cô không thể thoát ra.
Bên tai toàn những lời nói không sao lay chuyển được của anh. Giọng anh trầm như chuông, "Trần Khả Như, chưa có sự cho phép của tôi, em đừng nghĩ đến việc rời xa tôi!”
Trần Khả Như không lên tiếng, nhưng cô hiểu rõ, nếu cô thực sự muốn đi, không ai có thể ngăn cản cô được.
Thế giới này dù thiếu đi một người, vẫn chuyển động bình thường.
Trái đất sẽ không vì thế mà bị hủy diệt.
Lúc ở trên máy bay, suốt hành trình bay, Trần Khả Như được Lê Hoàng Việt ôm trọn trong vòng tay mình, không hề sợ hãi như lúc đứng ngoài tưởng tượng.
Hơi thở và nhịp tim của anh hòa với tiếng ồn của máy bay trực thăng. Cô không muốn kháng cự chút nào. Chính Lê Hoàng Việt cho tới bây giờ, cũng không cho cô cơ hội phản kháng.
Cô không thể tưởng tượng nổi, nếu một ngày nào đó, Lê Hoàng Việt vô tình, tàn nhẫn thì sẽ ra sao? Có phải chán ghét vứt đi như vứt một tấm chiếu rách?
Chiếc trực thăng bay càng lúc càng cao, rồi chìm vào mây mù.
Trần Khả Như lơ lơ lửng lửng. Tầm mắt lạc giữa những đám mây. Đôi mắt lơ đễnh từng chút, cho đến khi trong mắt hoàn toàn trống rỗng.
Cô cứ lặng lẽ nép mình trong vòng lòng anh. Chỉ tiếc sóng yên biển lặng chỉ là nhất thời, mà ảo tưởng trước giông tố còn nhiều hơn.
Khoảng hai mươi phút sau, máy bay trực thăng bất ngờ rung chuyển dữ dội, thậm chí tiếng ồn của nó cũng trở nên kỳ lạ.
Trần Khả Như mở mắt, kinh ngạc ngồi dậy.
Cô không đen đủi như thế chứ!
Lê Hoàng Việt nghiêm nghị hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người điều khiển,đầu đầy mồ hôi, hô lên: "Giám đốc Hoàng Việt, có vẻ như có gì đó không ổn với động cơ, cần phải hạ cánh khẩn cấp!"
Theo từng đợt rung của chiếc trực thăng, tim Trần Khả Như đập loạn lên. Lòng bàn tay và lưng nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Chứng sợ độ cao không liên quan gì đến sự việc Lê Hoàng Việt hiện diện hay vắng mặt.
“Cho nên?” Lê Hoàng Việt mặt không chút cảm xúc.
"Nhưng mà, địa điểm hạ cánh khẩn cấp không ổn. Vì sự an toàn của giám đốc và bà chủ, trước hết hai người hãy nhảy dù để thoát thân", người điều khiển lo lắng nói.
Nhảy dù?
Chỉ nghe mà sắc mặt Trần Khả Như đã tái nhợt, cả ngườ lùi lại.
"Được".
Lê Hoàng Việt quyết định dứt khoát, không dông dài, vài giây sau liền đeo túi dù lên lưng.
Khi anh khoác túi lên vai Trần Khả Như, ánh mắt người kia rõ ràng đang tránh né, thậm chí còn thể hiện sự phản kháng quyết liệt, "Không, em không muốn nhảy dù!"
Trên trán Trần Khả Như, mồ hôi lăn từng giọt, vẻ mặt kiên định lạ thường.
"Trần Khả Như, bây giờ không phải lúc cho em sinh sự!"
Lê Hoàng Việt lớn tiếng khiển trách, "Đây là chuyện liên quang đến tính mạng! Em muốn chết phải không?"
"Dù sao cũng chết, em muốn chết an ổn!"
Nỗi sợ hãi trong lòng Trần Khả Như ngày càng dâng lên. Cô không biết làm thế nào cho phải. Chẳng lẽ Lê Hoàng Việt đã quên mất, lúc Tống Quốc Minh muốn đẩy cô ra khỏi mái nhà, cô thà chết chứ không theo.
"Trần Khả Như, chuyện này không có gì phải bàn thêm nữa!"
Lê Hoàng Việt một bên không cho Trần Khả Như nói tiếp, bên kia thân máy bay đã rơi lắc sâu hơn. Thân thể hai người đều lảo đảo, lắc lư.
Thế nhưng, Lê Hoàng Việt giữ chặt lấy cánh tay cô, lấy hết sức, dùng lực căng của chân giữ thăng bằng cho cả hai.
Cổ họng Trần Khả Như nóng ran. Trong mắt lấp lánh nước.
Cửa máy bay mở toang, gió vù vù quật qua như muốn nuốt chửng tất cả.
"Giám đốc, bà chủ, mau nhảy đi, đừng chậm trễ!"
Người điều khiển lo lắng thúc giục. Nếu ông chủ không nhảy thì làm sao anh ta thoát được?
Trần Khả Như nuốt nước bọt, nỗi sợ hãi khổng lồ tràn lan trong cô. Cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lùi về phía sau. Tại sao, tại sao phải cưỡng ép cô?
Bàn tay Lê Hoàng Việt ôm lấy má cô, anh nói lớn, "Trần Khả Như, nghe này, tôi sẽ đếm một, hai, ba, chúng ta cùng nhau nhảy. Năm giây sau, kéo giây an toàn ở bên phải, gần vai phải của em, tay còn lại nắm lấy tay tôi. Em làm được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.