Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 156: Tôi phải khiến anh sống không bằng chết




Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy bọn họ đều mặt đầy sát khí, trên tay ai cũng dính đầy máu.
Trương Phước Thành, đúng rồi, Trương Phước Thành cũng không phải là một người tốt.
Cô dám chắc rằng trước đây họ nhất định đã tham gia vào một vụ kinh doanh bất hợp pháp nào đó.
Tất cả những người này nên bị bắt,đưa đến nhà tù, nếu không biết bao nhiêu người sẽ vì vậy mà mất mạng.
"Tại sao vẫn chưa động thủ?"
Thấy Lương Huy đơ người một lúc, khiến bà Như sốt ruột giục.
"Chị, chị có thể không biết, cô ta là..."
Lương Huy ghé sát vào tai bà Như, nhỏ giọng lẩm nhẩm nói chuyện, hai tròng mắt tà ác xẹt qua.
Bà vợ vừa nghe, sắc mặt dần dần biến đổi, nhưng vẫn là sắc bén,ẩn dấu lòng dạ khó lường vô cùng.
Trần Khả Như sợ chết, hơn nữa càng sợ bị tính kế, nếu như cô vào thế bị động như vậy, tình hình giữa bản thân và Lê Hoàng Việt sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đối với cô mà nói, giống như đang bị tra tấn vậy.
Cô không nghĩ ra cách nào, cô biết khi Trương Phước Thành nói để cô đi, cô nên đi trước rồi tìm người đến giải cứu Lê Hoàng Việt, có thể như vậy sẽ có cơ hội.
"Ầm" có một tiếng nổ lớn.
Vài người trong hội trường bị doạ cho một trận, và toàn bộ biệt thự dường như bị rung chuyển nhẹ.
"Có chuyện gì vậy?"
Văn Ba vô thức ôm đầu, vẻ mặt rụt rè, nhìn khiến người khác vô cùng chán ghét.
Lương Huy nổi nóng lên,ra hiệu cho những người khác bình tĩnh, không được nóng giận, đột nhiên, anh ta nói, "Là tiếng súng!"
Ngay khi câu này được nói ra, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
“Văn Ba, trong biệt thự có thể có người ngoài, dẫn người đi xem.” Lương Huy chỉ là kinh ngạc, hắn không sợ, thậm chí có thể nói là hắn đã có chuẩn bị.
"Văn Ba, anh giúp tôi giải quyết người phụ nữ này trước đi, Lương Huy, mặc dù lời cậu nói đều đúng, tôi vẫn không muốn nghe lời cậu. Trước đây, ta không nhìn rõ ra mọi thứ, nhưng hiện tại, từng phút từng giây tôi nhìn thấy cô ta. Tôi đều cảm thấy ghê tởm vô cùng! ”Một nỗi căm hận sâu sắc trào dâng trong mắt bà Như, như thấu đến tận xương tủy.
Văn Ba rơi vào tình thế khó xử không biết nghe lời ai.
“Chị, chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Lẽ nào chị vẫn còn tình cảm với lão gia sao?” Lương Huy cau mày, có chút cáu kỉnh.
"Tôi đồng ý với cậu khi nào thế, Lương Huy, đừng quên, ai đã mang cậu rời núi? Không có tôi, cậu có được những ngày thoải mái như bây giờ sao? Bây giờ cậu còn không có nghe lời tôi nữa sao?" Bà ta hơi nhếch miệng, lời lẽ nói ra vô cùng đanh thép ép người, không một chút đoái hoài đến mặt mũi của em trai.
Lương Huy cúi gằm mặt xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy nắm tay dưới tay áo nắm chặt rồi lại buông lỏng, lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ, thẳng thừng nói: "Chị, bớt giận đi, chị không nghĩ tới cảm xúc của em sao? Ai mà biết được chị hận cô ta đến như vậy. "
Sau khi Lương Huy trấn an bà Như, đuổi Văn Ba đi, anh ta rút một khẩu súng lục tinh xảo từ chiếc túi bí mật của mình, từng bước tiếp cận Trần Khả Như, hiện lên một ánh mắt dữ tợn. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Trần Khả Như lùi về phía sau nửa bước, nói không sợ là giả, mấy ngày nay, số lần tìm đường sống trong chỗ chết, khiến cô càng thêm trân quý sinh mệnh của mình.
Cô nhìn chằm chằm vào Lương Huy và họng súng đen thui trong tay anh ta, cô không có một chút thương lượng hay cơ hội nào để chiến thắng, và cô cũng không thèm cầu xin lòng thương xót, cứ thế chờ chết vậy.
"Lương Huy, dừng tay!"
Vào lúc họng súng lạnh lẽo đang hướng về Trần Khả Như, một tiếng hét lớn vang lên.
Là Trương Phước Thành.
Trần Khả Như nghe rõ tiếng tim mình đập dữ dội, đây là phản ứng bản năng khi gặp nguy hiểm của con người.
trong mắt bà Như có chút oán giận "Không cần để ý đến ông ta."
Lương Huy chế nhạo thích thú: "Lão cùng Phan Lệ Thu phụ nữ này sao? Hai mẹ con hộ thật sự rất giống nhau... hahaha..."
Hắn đổi chủ đề, nói: "Chị, chị nói xem, lão gia đã gầy thành như vậy rồi, còn có thể động vào phụ nữ được không đây?"
Từ ngữ bẩn thỉu liên tục phát ra từ miệng Lương Huy, Trần Khả Như cảm thấy ghê tởm,tức giận đến nỗi không thể kìm nén được.
"Lương Huy, ngươi câm miệng!"
Trương Phước Thành toàn thân run lên, gò má cao chót vót, khi tức giận, vẻ kinh sợ kèm theo sự chết chóc trên toàn bộ khuôn mặt càng rõ nét hơn.
“Lão gia, những ngày bị ông mắng chửi vĩnh viễn không còn nữa, ông đừng phát điên trước mặt tôi!” Lương Huy thản nhiên nói, “Nếu ông là bồ tát sống,thì cũng đừng làm người tốt nếu không bảo vệ được chính mình. Nếu không đến ông tôi cũng giải quyết một thể luôn đấy. " Nếu không phải vì giá trị lợi dụng của Trương Phước Thành vẫn còn, hắn đã làm động thủ từ rất lâu rồi, nếu không có hôm nay có lẽ hắn vẫn còn có thể luôn nhẫn nhịn,đàng phải hạ mình khuất phục.
Bà Như nghiến răng hét lên lần nữa: "Lương Huy, kết liễu cô ta mau đi, tôi không muốn làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa! Hiểu chưa?"
Các khớp ngón tay bà gần như trắng bệch, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt lộ rõ ​​vẻ háo hức.
Trần Khả Như không hiểu, tại sao bà Như lại ghét cô đến vậy? Có lẽ nào mẹ cô là Tô Mi thực sự đã chen chân vào hôn nhân của họ?
Không, sự thật chắc hẳn không phải như vậy!
Nhưng bà ta không giống với Phan Lệ Thu, một chút tâm tư cũng không lộ ra, bà tan căn bản một chút tin tức cũng không có cách nào bộc lộ ra ngoài.
"Không vấn đề gì."
Lương Huy giơ súng lên, chĩa chính xác vào ngọn tóc của Trần Khả Như, ánh mắt của anh ta giống như một người phán xử cao cao tại thượng, khinh bỉ Trần Khả Như coi như rác rưởi.
Cô ngẩng đầu, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò, đại não sẽ nổ tung,một phát giết chết cô.
Cách chết này đỡ đau hơn nhiều so với việc rơi từ trên cao xuống, không phải sao?
Cô không khỏi cay đắng nghĩ.
"Đừng bắn!"
Trương Phước Thành hét lên một tiếng, hai mắt như muốn tách ra.
Rõ ràng là ông ấy mới quen cô gái này có một ngày, nhưng vì khuôn mặt giống nhau, hay vì cô là con gái của Tô Mi, ông cảm thấy bị mềm lòng rồi?
Trần Khả Như nhắm mắt lại, mơ tưởng đến máu thịt văng tung tóe, điều mà cô tiếc nuối và khó chịu nhất là khi cô chết, cô không bao giờ được nhìn thấy Lê Hoàng Việt.
Nuối tiếc, mãnh liệt mà tuyệt vọng.
Khi mọi người nghĩ Trần Khả Như nhất định phải chết, một lúc lâu sau tiếng súng đã không vang lên.
Nụ cười trên khóe miệng bà Như đột nhiên khép lại, nó lập tức chuyển thành vẻ lạnh lùng và lo lắng trong khóe mắt bà ta, cơ thể bà bắt đầu
căng ra.
Vì bên cạnh bà ta còn một người nữa.
"Bắn đi, tại sao không bắn?"
Sự ngột ngạt mà Trần Khả Như đã mong đợi đã không đến, trong một khoảng trống,cô nghe thấy một âm thanh không thể xuất hiện.
Trầm thấp, nội tâm bức người.
Lê Hoàng Việt!
Là anh!
Trần Khả Như nóng lòng muốn mở mắt ra, lông mi run lên khó có thể tin được, Lê Hoàng Việt vẫn mặc bộ đồ ngủ, nhưng khoác thêm một chiếc áo khoác màu xanh nước biển, khuôn mặt tuấn tú. Trên mặt có những vệt bầm tím không dễ phai nhòa.
Khoảnh khắc Trần Khả Như nhìn thấy anh, hốc mắt của Trần Khả Như bắt đầu cay cay, không có cách nào, không thể khống chế được.
Dường như có thứ gì đó đang cuộn trong cổ họng, cô không thể nào trút ra được.
Cứ chịu đựng như vậy, ngóng trông.
Lê Hoàng Việt cũng cầm một khẩu súng như vậy, nhắm vào đầu bà Như,, ánh mắt như cắn xé, chỉ khi ánh mắt rơi vào trên người của Trần Khả Như, nhất thời mới được thả lỏng.
“Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ giết bà ta!” Lê Hoàng Việt uy hiếp.
Trần Khả Như đột nhiên định thần lại, thấy một vài người đàn ông trưởng thành trong bộ đồ bắn tỉa đang bước vào. Họ là... đi cùng Lê Hoàng Việt?
Lê Chí Cường là người xuất hiện cuối cùng, anh cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt của Trần Khả Như giao nhau trong khoảng không, rồi lặng lẽ nhìn về phía Lê Hoàng Việt.
Lương Huy sắc mặt không khá hơn, tay cầm súng cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng không chịu buông ra.
Chuyện gì thế này?
Tên ăn hại Văn Ba chuyện thành không đủ thất bại có thừa, tự nhiên để người khác trà trộn vào, mà người này, anh ta đã gặp qua, thường xuất hiện trên tiêu đề của các phương tiện truyền thông và trang tin lớn, người trên trang bìa, chủ tịch tập đoàn Á Châu, Lê Hoàng Việt.
Tiếng súng vừa rồi dường như không liên quan gì đến Lê Hoàng Việt. Mấu chốt là bên kia có quá nhiều người, hơn nữa hắn chỉ có Trần Khả Như làm con tin ở đây, cho nên cơ hội chiến thắng là quá mong manh.
Sớm biết được đó là anh, đáng lẽ tối hôm qua,đã bị Văn Ba xử lý rồi, nhưng bây giờ gậy ông đập lưng ông.
"Lương Huy, anh làm gì vậy, có phải muốn nhìn thấy chị gái mình mất mạng đúng không?"
Lương Huy bên đó đang suy nghĩ, bà Như không kìm được, mồ hôi nóng bỏng chảy ra trên trán. Trần Khả Như,số phận của người phụ nữ này, làm sao có thể so sánh với bà ta được, thật là một trò đùa!
"Chị, đương nhiên là em sẽ không thể không quan tâm đến chị."
Lương Huy hét lên, "Lê Hoàng Việt, thế này đi,. Chúng ta trao đổi con tin,sao nào? Rốt cuộc chúng ta không có ân oán gì với nhau, trước đây cũng không có thù oán, vậy tại sao lại phải làm tổn thương cả hai bên?"
"Anh không đi được đâu!"
Tuy nhiên, Lê Hoàng Việt không xuất quân theo lẽ thường tình,mà thẳng tay cắt đứt đường lui, khinh thường nói: "Tất cả người của ngươi đều đã bị tôi khắc chế.Đối với mấy người các anh, hôm nay anh còn muốn sống mà rời đi sao?"
Lương Huy sợ hãi run lên, khẩu súng lục ở trên đầu Trần Khả Như, ấn thêm một chút bữa, bị hắn nắm thật chặt: "Được rồi, nếu ta đã không còn đường sống, vậy thì người phụ nữ này cũng phải tuẫn táng với ta "
"Thử xem! Nếu như anh dám động cô ấy, có tin tôi có thể dùng một trăm cách để hành hạ anh sống không bằng chết không?"
Lê Hoàng Việt lạnh lùng uy nghiêm, nói anh chính là Diêm Vương sống, cũng không phải là nói ngoa.
Lương Huy tay liền do dự, bước chân cứng ngắc, hắn chưa từng gặp qua một người trẻ tuổi chỉ tầm ba mươi mà can đảm như vậy. Ngay cả Trương Phước Thành cũng không thể kiêu ngạo và dáng vẻ đầy quyền lực như anh.
Hắn ta xông pha nhiều năm như vậy, sao có thể bị thằng nhóc con hù dọa được.
“Lê Hoàng Việt, cậu thật sự không muốn lùi một bước, một chút thương lượng cũng không có?” Lương Huy có vẻ bực bội, giọng nói trầm thấp đáng sợ.
"Bỏ súng xuống!"
Lê Hoàng Việt lại hét lên, giọng nói lạnh lùng thấu đến tận xương.
Lương Huy từ từ gỡ súng trên đầu Trần Khả Như ra, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Gió lạnh từ ngoài cổng tràn vào, mồ hôi của Trần Khả Như mới vừa đổ ra,kích thích da thịt, run rẩy từng sợi lông nhỏ dựng lên sợ hãi.
Trái tim lại có thể thả lỏng hơn rồi.
Đi theo sự trở lại lần thứ hai này của Lê Hoàng Việt, mọi thứ dường như không còn phải lo lắng gì nữa, những hạt bụi đã được lắng xuống.
"Phu nhân, mau tới đây."
Lê Chí Cường vẫy vẫy tay ra hiệu.
Khi Trần Khả Như nhanh chóng đến gần, sự chú ý của Lê Hoàng Việt toàn bộ tập trung vào người phụ nữ mà trong lòng anh luôn luôn nghĩ đến, nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.