Lê Hoàng Việt, anh nhất định phải dùng cách này để chứng minh sự quan tâm của mình sao?
Trần Khả Như hỏi đi hỏi lại chính mình,trong lòng cô sớm đã vô cùng hối hận, tình yêu rõ ràng đang ở trong tầm tay cô, hết lần này đến lần khác trong sự lựa chọn của cô, bỏ lỡ, hiểu lầm,tiếc nuối, và cuối cùng là vết sẹo đau thương,chia ly cách biệt.
Lê Hoàng Việt, xin lỗi, tôi đã sai.
Lê Chí Cường lấy lại tinh thần,thấy nước da của Trần Khả Như trở nên trắng bệch, thân hình gầy guộc được bọc trong một chiếc áo lông chồn, tựa như một chiếc lá mỏng manh trong gió lạnh có thể ngã và bay mất bất cứ lúc nào.
"Phu nhân?"
Nào có biết rằng lời nói của bản thân đối với Trần Khả Như đã kéo đến một sự xúc động lớn đến như vậy,đến mức vừa chớp mắt cô liền ngất đi, anh ta vội vàng ôm lấy cô.
Tiếng chuông điện thoại vội vã vang lên vào lúc này, Lê Chí Cường một tay lôi đỡ lấy người cô, một tay lấy điện thoại ra nhìn xem,là Vũ Tuyết Trang gọi tới.
Người phụ nữ này, anh ta thật sự phục rồi, không biết đường nào mà lần, gần đây đối xử với anh ta cực kỳ nhiệt tình. Đều nói phụ nữ đuổi theo đàn ông, sướng như lên chín tầng mây, nhưng câu này để nói về Vũ Tuyết Trang, sao anh ta lại cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Lê Chí Cường dứt khoát cúp điện thoại,tổng giám đốc Lê và phu nhân đều đang ngã bệnh, anh ta nào có thời gian đối phó với nha đầu này, vẫn là nên đợi khi nào có thời gian rồi trả lời vậy.
Vũ Tuyết Trang ở thành phố An Khánh xa xôi tức giận sắp hộc máu, cậu trợ lý này ăn không một bữa cơm của cô thì không nói làm gì, lại còn dám không thèm nghe điện thoại của cô, còn tưởng mình là đại gia nhà giàu, đẹp trai gì đó à. Nếu không phải để làm nội ứng cho Chị Khả Như,thì còn cần nhẫn nhịn sự tức giận vô cớ này sao?
Khi mặt trời lặn, một màu cam nhạt đã vẽ lên bầu trời xanh,đêm tối dần dần bao phủ mặt đất.
Sau khi Trần Khả Như tỉnh dậy, thứ đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng.
Cô là một bác sĩ đã có một cái nhìn sâu sắc và tự nhiên về hơi thở của các bệnh viện.
Đang loay hoay đứng dậy thì cô bị một cô y tá trẻ tuổi ngồi bên cạnh đang ngủ gập ngăn lại, "Này, cô không thể tùy tiện đứng dậy được, tay vẫn đang truyền nước đấy."
Khi nãy vừa chuyển động, xém chút nữa là rớt kim truyền trên tay.
"Mấy ngày rồi không ăn gì, cộng thêm làm việc quá kiệt sức, vết thương cũ chưa lành..." Cô y tá như chiếc máy thu âm được mở ra, vừa mở ra thì không thể ngăn lại được.
Tôi chưa bao giờ thấy một cô gái xinh đẹp nào lại tự hành hạ mình như cô, mắt thì đỏ hoe vì khóc,sức lay lắt phải chịu bạo hành
Trần Khả Như nằm trở lại chỗ cũ, đảo mắt một vòng, phát hiện đây hẳn là bệnh viện ở một trấn nhỏ, bọn họ cũng chưa trở lại thành phố Đà Nẵng.
Tất cả những chuyện vừa trải qua, bỗng chốc hoá như một giấc mơ.
"Cô y tá,người được đưa tôi đến bệnh viện với tôi. Người đàn ông đó có bị thương nặng không?" Trần Khả Như sợ người đối diện kia nói cho mình biết, không, cô là người duy nhất được đưa đến đây...
Đôi mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc.
Cô y tá nhỏ do dự một hồi, sau đó chợt hiểu ra: "Ý của cô là người đàn ông sốt cao được đưa đến đây sao?"
Cô nhớ ra điều đó vì người nhà của hai bệnh nhân này là cùng một người.
"Đúng vậy, anh ấy tên là Lê Hoàng Việt,anh ấy có bị thương nặng không? Anh ta đang ở phòng bệnh nào?" Trần Khả Như suýt chút nữa tưởng rằng Sìn Hồ, biệt thự Sơn Lâm, tất cả những điều này chỉ là một cơn ác mộng, khi cô tỉnh dậy từ giấc mộng ấy, cô sợ rằng Lê Hoàng Việt cũng sẽ rời đi.
"Cô gái,trước tiên cô đừng kích động. Anh ấy so với cô có nghiêm trọng hơn một chút. Hiện tại anh ấy đang nằm điều trị tại khoa nội, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Đừng lo lắng."
Cô y tá nhỏ kẹp chặt hai mép chăn bông vào hai bên giúp cô, rồi quan tâm hỏi cô có muốn ăn gì không, Trần Khả Như vẻ mặt rõ ràng hiện lên sự hiền lành dễ mến,thoạt nhìn tâm trạng có vẻ hoảng hốt lo lắng,không yên lòng.
Sau nửa tiếng, cô y tá thấy tình trạng đã ổn định, cô nhắm mắt rồi, có vẻ đã ngủ say nên cô y tá đóng cửa đi ra khỏi khu khám bệnh.
Chỉ vài giây sau,Trần Khả Như đã mở mắt ra.
Sau khi đứng dậy, cô thành thục rút kim ra, ấn vào cổng tiêm, cảm thấy cơ thể đã ổn, cô nhanh chóng mặc áo khoác, đi giày rồi rón rén ra khỏi phòng.
Nhưng cô không gặp may, ngay khi cô đứng vững ở lối đi nhìn về hướng thang máy, cô y tá vừa rồi nhìn thấy cô cùng với ánh mắt sắc bén, liền hét lên, dẫn đến rất nhiều sự chú ý từ phía xung quanh.
"Cô này, tại sao cô lại ra ngoài? Cô không thể ra khỏi giường được!"
“Cô y tá, tôi không nghĩ là mình còn có vấn đề gì nữa. Nếu có gì sai sót, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.” Trần Khả Như quay lại, nói với giọng điệu nghiêm túc và đầy chuyên nghiệp.
Vẻ mặt của cô rất tập trung và nghiêm túc, nhất thời khiến người khác khó có thể phản bác được.
Y tá lắc đầu thoắt một cái, đã lại bị bệnh nhân khác kéo đi, trả lời vài câu, ánh mắt lại rơi trên lối đi,lúc này còn tìm đâu ra bóng dáng của Trần Khả Như nữa.
Người đàn ông đó có thể chính là bạn trai hoặc là chồng của cô ấy, lo lắng thành như vậy đến mức không thèm quan tâm đến sức khoẻ của mình.
Người ta khi yêu luôn mù quáng như vậy,thử hỏi tình yêu là gì!
Cô y tá vừa thở dài, đồng thời cũng vừa đuổi kịp đến khoa nội thuyết phục cô quay trở lại.
Bệnh viện của huyện không lớn, Trần Khả Như có thể dễ dàng tìm thấy khu khám bệnh của Lê Hoàng Việt.
Có Lê Chí Cường ở bên chăm sóc không nghi ngờ gì nữa đó chính là Lục Tư Thành.
"Phu nhân, chị sao lại xuống giường rồi? Bác sĩ nói chị phải nằm nghỉ ngơi hai ngày..."
Lê Chí Cường sững sờ khi nhìn thấy cô, lúc trưa khi cô vừa ngất đi, doạ anh ta vô cùng sợ hãi, nếu như tổng giám đốc Lê tỉnh lại mà thấy vợ anh có điểm khác thường,anh ta thật sự không biết ăn nói như thế nào, chỉ có thể nhận lỗi rồi từ chức mà thôi.
“Tôi không sao.” Bước chân vội vàng của Trần Khả Như dần chậm lại vẫy tay với anh ta, nhưng ánh mắt lại rơi trên người đang nằm trên giường bệnh, giọng nói khô khốc hỏi: “Anh ấy thế nào?
Lê Chí Cường tưởng tượng đến nếu anh ta nói thật có thể sẽ dẫn đến sự mất kiểm soát của phu nhân, lời đến đến bên miệng, bỗng trở nên mơ hồ: "Đã hạ sốt rồi, tình trạng tạm thời đã được khống chế, nhưng sợ rằng hôm nay vẫn chưa tỉnh lại được."
"Ừ."
Trần Khả Như ngồi trên chiếc ghế bên cạnh đầu giường, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt đang say ngủ của anh.
Trên mặt đầy những vết sẹo nhưng đường nét vẫn lạnh lùng,đẹp không tỳ vết,tuấn tú vô cùng.
Lê Chí Cường lập tức cảm thấy mình đã trở thành một quả bóng đèn thừa thãi, cái loại to đùng trăm nghìn vôn, vừa hay có một y tá bước vào cửa, là anh đặc biệt dặn dò chăm sóc Trần Khả Như.
Sau đó, Lê Chí Cường nghĩ ra một cách.
Một chiếc giường phụ được kê thêm vào khu VIP của Lê Hoàng Việt, nếu không anh ta thực sự không chắc sẽ thuyết phục được Trần Khả Như rời đi hay ngoan ngoãn trở về khu phòng bệnh của mình.
Anh ta thật sự quá là nhanh trí.
Trần Khả Như nắm lấy lòng bàn tay to của anh áp vào má mình, lặng lẽ cảm nhận nhịp đập, nhịp thở, khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, dường như đã lâu rồi cô không cảm nhận được.
Người ta thường chỉ biết trân trọng sau khi mất đi.
Cũng may là vẫn tính là muộn, cô vẫn còn thời gian để bù đắp lại.
"Lê Hoàng Việt, xin lỗi, em yêu anh."
Trần Khả Như vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh và vài vết thương xanh đỏ sẫm của anh, khẽ nghẹn ngào trong miệng.
Cô muốn nói rất nhiều điều với anh, nhưng ngàn lời nói ra cũng không bằng là một câu như vậy.
Cho dù Lê Hoàng Việt có mạnh mẽ và bất khả chiến bại thế nào, thì anh vẫn luôn là một người bình thường, sinh mệnh mong manh yếu đuối cũng chỉ có một mà thôi.
Đêm đã khuya.
Trên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao đã khuất bóng từ lâu dần dần xuất hiện, thưa thớt, từng đôi một, ấm áp đến không ngờ.
Tại khu VIP của khoa nội, hai giường bệnh được kê cạnh nhau.
Người đàn ông và người phụ nữ từng người đang được truyền nước, khoảng cách giữa hai giường bệnh cách nhau không đến mười phân, chỉ cần một bên đưa tay ra là có thể chạm vào bên kia.
Đây là ý tốt của Lê Chí Cường,cũng là tâm tư của Trần Khả Như.
Trước nay cô chưa từng lo lắng như vậy, không thể chờ đợi được muốn đến bên anh như vậy.
Cuối cùng cô đã hiểu ra chân lý của cuộc sống rất ngắn ngủi, phải biết tận hưởng hạnh phúc.
Suốt đêm, cô nắm tay Lê Hoàng Việt sau đó chìm vào giấc ngủ một cách yên bình.
Cô không thể biết đã bao lâu rồi cô không có một giấc mơ đẹp như vậy, cô đã ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.
Cô di chuyển tay trái của mình, không phát hiện ra nhiệt độ của người kia,chuyện gì vậy?
"Tổng giám đốc Lê, tình huống ngày hôm qua thực sự quá nguy hiểm, ngộ nhỡ bà Như và Lương Huy không nhượng bộ, anh chẳng phải là..."
Đây là giọng của Lê Chí Cường, cho dù rất nhỏ, Trần Khả Như cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
Cô không mở mắt hay cử động.
Quả nhiên, một giây sau, một giọng nói trầm và khàn khàn vang lên.
Cô ngạc nhiên, anh tỉnh rồi?
Lê Hoàng Việt bình tĩnh nói: "Hai người bọn họ không phải nhân vật tầm thường, nếu tôi không cùng cậu diễn vở kịch này, e rằng không thể lừa được bọn họ. Khi đó không phải là cô ấy sẽ chết thì sẽ là tôi chết, vì vậy chỉ có thể nhượng bộ một bước, đánh cược may rủi, suy cho cùng, bản chất con người là tham sống sợ chết. "
Lê Chí Cường hạ mắt xuống, trong lòng đầy sợ hãi nói: "Tổng giám đốc, phu nhân lúc đó có chút kích động. Lần sau anh có nhanh trí thay đổi kế hoạch,anh có thể cho cô ấy một chút thời gian để kịp phản ứng được không? Cái cách dùng tính mạng để chơi đùa này của anh, không chết cũng làm người khác doạ phát bệnh tim rồi"
"Nếu không làm như thật, làm sao có thể lừa được bọn họ? Lê Chí Cường, tôi hỏi cậu, quá trình có quan trọng không?"
"Tổng giám đốc,được rồi, anh luôn đúng."
"Thân phận của bà Như và Lương Huy, hãy điều tra cho cẩn thận một chút, còn cả Trương Phước Thành nữa, cảnh sát có tìm thấy ông ta ở biệt thực Sơn Lâm không?"
"Vẫn chưa. Dù Trương Phước Thành theo quan điểm của chúng ta có vẻ đang gặp bất lợi, nhưng ông ta chắc chắn không phải chỉ là người ngồi chờ chết, tướng có què vẫn thuần thục hơn người thường. Tổng giám đốc anh cứ yên tâm,trong tay chúng ta còn có Văn Ba. Đến lúc đó phái người đưa hắn đến đồn công an là được rồi "
"Ừ, cậu đi ra ngoài trước đi."
Giọng anh lộ ra vẻ mệt mỏi, một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, cánh cửa đóng lại.
Khi cảm thấy bàn tay của mình bị ai đó nắm lấy, Trần Khả Như nhẹ nhàng nhếch lông mày gần như không tạo ra tiếng động, tất cả trở lại yên tĩnh.
Cô tỉnh táo, nhưng không định cho Lê Hoàng Việt biết.
Lòng dạ của Lê Hoàng Việt luôn thâm sâu hơn cô tưởng tượng.
Hóa ra sự bế tắc và sự dứt khoát của Lê Chí Cường đều là một vở kịch do anh dựng lên, cô đã mù mờ bị mắc kẹt vào vở kịch ấy mà không hề hay biết
Lê Hoàng Việt tàn nhẫn với người khác, thậm chí còn tàn nhẫn hơn với chính bản thân mình.
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy bản thân không tức giận chút nào.
Với những biến đổi bất ngờ, sự sống và cận kề cái chết đều đã trải qua, làm sao cô còn có thể quan tâm đến những chi tiết vụn vặt như vậy.
Cô sẽ không bao giờ muốn chui vào ngõ cụt nữa, vì một vài lý do kỳ lạ hài hước đã tạo ra sự xa cách và hiểu lầm.
"Tỉnh rồi, còn muốn tiếp tục giả bộ sao?"
Anh đột nhiên dùng sức nhéo mạnh vào lòng bàn tay cô,Trần Khả Như theo phản xạ mở mắt ra, Lê Hoàng Việt càng ngày càng tiến gần, chỉ cách cô vài cm, từ trên cao nhìn xuống về phía cô.
Trong đôi mắt hẹp dài, trìu mến, chân thành.