Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 160: Không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi




Lê Hoàng Việt bất mãn cau mày, lấy áo khoác quấn quanh người Trần Khả Như, chỉ lộ ra một cái đầu đen.
Cô quá gầy, đã đến lúc phải bồi bổ rồi, Lê Hoàng Việt nghĩ.
Lê Chí Cường đã quá quen với việc tổng giám đốc Lê của mình thể hiện tình cảm bất cứ lúc nào, địa điểm nào. Bị cho ăn cẩu lương đã lâu, phận độc thân không nhịn được cũng muốn yêu đương, tiểu nha đầu Vũ Tuyết Trang đột nhiên chợt hiện lên trong đầu, kệ đi, trở về thành phố Hải Phòng rồi gọi điện lại cho cô ấy.
"Tôi sẽ quay lại ngay," anh đặt lên trán cô một nụ hôn, miễn cưỡng đứng dậy nói thêm, "Tiếp tục."
Đôi mắt rực lên, như thể cảm xúc của cô đang biến đổi trong.
Trần Khả Như không nói lời nào, siết chặt áo khoác bông màu đen của Lê Hoàng Việt, đầu tự nhiên dựa vào cửa sổ xe, một cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Tâm trạng khi xuất phát và trở về hoàn toàn khác nhau, sự thay đổi nhanh chóng của cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Sau khi đóng cốp xe, vẻ mặt của Lê Hoàng Việt lập tức chuyển sang vẻ sắc bén, cấp bách.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tổng giám đốc Lê, ở biệt thự Sơn Lâm có một số vấn đề nhỏ. Lúc trước anh không phải yêu cầu tôi lặng lẽ tên điên Trần Thế Phong đi sao? Vốn dĩ tôi định đợi cảnh sát rời đi. Sau đó tôi sẽ phái người đi tìm. Người đã không thấy đâu nữa rồi. Hơn nữa — "
Lê Chí Cường do dự, lộ ra vẻ lúng túng, Lê Hoàng Việt hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
"Khi đưa Văn Ba đến đồn cảnh sát địa phương. Chính là vừa rồi, người của chúng ta phái ở lại đó theo dõi phát hiện, anh ta chạy trốn rồi!"
"Trương Phước Thành, Trần Thế Phong,Lương Như, Lương Huy, Văn Ba, không ai trong số những người này có thể bỏ qua được, hiểu rõ chưa?"
Một tia sát khí lóe lên trong đôi mắt tối sầm của Lê Hoàng Việt, đôi môi vẫn lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào.
"Tổng giám đốc Lê, anh yên tâm, tôi đã phái một vài người ở lại để tiếp tục theo dõi. Chính anh đã tự tay chọn ra những người này. Xuẩt thân từ đặc chủng binh,lòng trung thành càng không có vấn đề gì."
"Làm rất tốt."
Ngẩng đầu, gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ xe, cảnh vật lướt nhanh về phía sau, Lê Hoàng Việt thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thâm thúy không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khi anh quay lại sau khi trả lời điện thoại, Trần Khả Như vẫn trêu ghẹo một chút, "Không phải anh nói muốn sa thải Lê Chí Cường sao?"
Lời nói không có ý làm người khác tức giận, chỉ đơn giản là muốn trả đũa anh.
Lê Hoàng Việt là người tự chủ trương, chuyên quyền độc đoá, thể hiện rất rõ chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, đây là điều cô không thích, nhưng nó cũng ẩn chứa sức quyến rũ chết người.
"Được rồi, sau khi trở về sẽ đuổi việc ngay."
Lê Hoàng Việt vừa đáp lại,vừa theo thói quen ngồi đến bên cạnh cô, thuận thế, cô nhẹ nhàng ngả vào trong lòng anh.
Anh dường như dùng cái cằm không cạo mấy ngày nay để xoa đi xoa lại đỉnh tóc của cô, thân thể đang trong giai đoạn hoàn toàn thoải mái, anh thản nhiên nói: “Nhưng mà, sa thải anh ta, tôi có thể tìm được một trợ lý vừa ý như vậy ở đâu? Nếu không thì em thay thế vị trí của anh ta,thì sao nào?"
"Anh nói thật à?"
Đôi mắt của Trần Khả Như chợt sáng lên, cô lại thu người vào trong áo ấm, anh nhất định là đang trêu cô, cô sẽ không mắc lừa đâu, “Bên cạnh Tổng giám đốc Lê không phải đã có một cô thư ký xinh đẹp rồi sao? Tôi là một bác sĩ, làm gì có được ngọt ngào hiểu chuyện như ai đó đâu. "
“Tôi còn tưởng rằng em không dám nhắc tới cô ta nữa.” Lê Hoàng Việt cúi đầu mím môi thấp cười. "Tại sao tôi lại không dám, lúc đầu chính cô ta đã buông tay anh ra trước, hiện tại lại muốn quay lại, thật đáng tiếc tên không chính ngôn không thuận, thân phận của cô ta từ đầu đến cuối đều phải tự khó xử."
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại mà hùng hổ doạ người của cô: "Bây giờ bác sĩ Như trái lại rất biết ăn nói đấy chứ."
Cô biết anh đang ám chỉ điều gì.
Cô không hoàn toàn từ bỏ, nếu không thì tại sao lại đến Sìn Hồ rồi sau đó bị anh dễ dàng tìm thấy. Cô có thể quay người lại, ném mình vào vòng tay của một người đàn ông khác đang ngưỡng mộ cô ấy, không còn bất kỳ cơ hội quay lại nào.
Nhưng, không hề.
Cô luôn giữ cơ hội cho anh, chừa một chút chỗ cho mối tình đầu thầm lặng của mình có con đường lui.
"Nếu một ngày, anh thực sự muốn bỏ rơi tôi, tôi sẽ đi đến một nơi mà anh sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa, tận cùng của thế giới!"
"Đừng nói những thứ ngốc ngếch."
Lê Hoàng Việt không vui, lông mày nhíu lại, trong mắt lộ ra một tia tức giận: "Cho dù em có đến nơi nào,cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!"
Anh ấy rất nghiêm túc, giống như một lời thề với quỷ Sa tăng vậy.
Trần Khả Như mặt nóng bừng, nhiệt độ của điều hòa ở trong xe hơi ấm khiến tầm nhìn mờ mịt.
Anh ấn cô vào giữa ngực, không thèm nhắc lại.
Người đàn ông một khi đã tàn nhẫn thì làm sao có thể nhớ được lời thề non hẹn biển lúc đầu,chỉ muốn nhanh chóng vứt bỏ bạn như một thứ đồ bỏ đi,làm sao có thể đến tìm bạn nữa.Dù có đến tìm bạn thì cũng là vì bạn vẫn còn giá trị lợi dụng mà thôi.
Nhắm mắt lại, một chặng đường êm ả dễ chịu sẽ khiến người ta cảm thấy thèm muốn,vui mừng.
Sáng sớm, anh xuống tàu cao tốc,lên một xe nhỏ, Trần Khả Như tìm một chỗ trong vòng tay anh, tiếp tục ngủ, luôn mơ mơ màng màng, thêm vào đó, gió thổi vào quá buốt giá đến thấu xương, mùa đông năm nay ở thành phố Đà Nẵng có cái lạnh thật đặc biệt.
Nếu còn lạnh thêm chút nữa, có khi giống như các tỉnh phía đông bắc, có thể ngủ đông ở nhà tận hai tháng.
"Đừng đi."
Trở lại chiếc giường lớn trong biệt thự Di Linh, Lê Hoàng Việt dỗ cô nằm trong chăn bông ấm áp một lúc, nhìn cô đã ngủ say chuẩn bị cẩn thận rời đi, nhưng Trần Khả Như lại theo phản xạ nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh.
“Anh nên nghỉ ngơi đi, đừng tưởng rằng anh là người đồng da sắt, cho rằng mình là bất khả chiến bại, Lê Hoàng Việt, anh cũng là một người bình thường.” Biết anh bận rộn công việc, nhưng thân thể mới là đồng vốn quan trọng nhất, sức khỏe còn không thể đảm bảo được. Kiếm nhiều tiền như vậy, để làm gì cơ chứ?
"Bác sĩ Như chỉ bảo rất phải."
Lê Hoàng Việt lại quay trở dính lấy cô, nhẹ nhàng thở vào vai cô: "Nếu đã không đi làm, không bằng chúng ta làm chút vận động? Loại vận động có lợi cho cả cơ thể và tinh thần, thế nào?"
Trần Khả Như thuận tay nhặt một cái gối lên đập vào mặt anh, tức giận nói: "Lê Hoàng Việt, anh quên lời cảnh báo của bác sĩ rồi sao? Loại chuyện này có gì mà phải gấp chứ "
"Được rồi, ngoan đi, nếu em không muốn tôi phải chịu đựng quá nhiều vất vả..."
Lê Hoàng Việt trong ánh mắt ám chỉ điều gì đó, nắm lấy đôi tay gầy guộc mềm mại của cô, xâm nhập vào nơi căng cứng.
"Anh……"
Trần Khả Như như bị điện giật, nhanh chóng rút tay trở lại.
Nóng bỏng, cảm giác như thể ăn mòn ghim chặt vào lòng bàn tay cô, rồi tiếp tục lan lên mặt, nóng như lửa đốt.
Lại nói đến, da mặt cô vẫn chưa đủ dày. Những gì nên làm hay không nên làm với Lê Hoàng Việt đã được diễn và luyện qua vô số lần, nếu còn ngượng ngùng, thực sự là có chút kỳ lạ.
Lê Hoàng Việt cười tự phụ, cũng không quan tâm đến cô.
Trần Khả Như trừng mắt nhìn lại anh,bộ dạng nghiêm nghị với đôi má ửng đỏ.
"Tôi đi trước đây. Em nghỉ ngơi cho tốt. Tôi sẽ cho người đem bữa trưa và bữa tối đến."
Lê Hoàng Việt cuối cùng cũng không có làm cho khó cô, nhưng là Trần Khả Như ngăn anh lại, "Lê Hoàng Việt?"
"Hả?"
"Nhớ ăn uống và nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ."
"Lê Hoàng Việt?"
"Nếu em còn gọi tôi sẽ không đi nữa đâu. Cả một ngày hôm nay đều sẽ ở bên em, trên giường..."
"Anh đi đi, tôi đi ngủ."
Trần Khả Như hoảng sợ vùi đầu vào chăn bông mềm mại, trong sự tối tăm, dường như cô có thể cảm nhận được nụ cười mãn nguyện của Lê Hoàng Việt nơi khóe miệng.
Không phải giả vờ, cũng không phải không muốn anh, suy cho cùng, tình yêu là cảm xúc thăng hoa và giao tiếp bằng cách cơ thể tiếp xúc trực tiếp, chỉ là không muốn đối phương quá kiệt sức.
Như bác sĩ ở bệnh viện thị trấn nói, người trẻ tuổi,còn nhiều thời gian.
Trần Khả Như ngủ đến giữa trưa, cảm giác cả cơ thể lấy lại được dư vị ban đầu, khí lực bắt đầu dần dần khôi phục.
Ngoài ban công, ánh sáng rực rỡ, ánh nắng đỏ rực.
Trần Khả Như mặc một bộ đồ ngủ, đắm mình trong ánh mặt trời đã lên từ lâu.
Bước vào phòng tắm, đến không khí cũng trở nên vô cùng tuyệt vời.
Âm thanh bíp bíp trong phòng ngủ đã truyền qua nhiều lần, Trần Khả Như đột nhiên nhận ra rằng điện thoại di động của cô đã được sạc, cô không biết nó đã được bật lên khi nào.
Có hàng chục cuộc gọi nhỡ từ những người khác nhau, trong đó nhiều nhất là Vũ Tuyết Trang.
Cô gái nhỏ yêu cầu cô gọi điện mỗi ngày để báo cáo, hai người không ngờ rằng tín hiệu của Sìn Hồ rất kém, hoàn toàn không thể liên lạc được, cộng với cuộc vượt ngục ly kỳ mấy ngày nay, bây giờ mới bắt đầu rẽ mây đen ra đón nhận ánh sáng.
Cô bấm một cuộc điện thoại, đúng như dự đoán, Vũ Tuyết Trang đang phàn nàn và cằn nhằn, còn Trần Khả Như thì liên tục xin lỗi.
Cả hai đã hẹn gặp mặt trò chuyện.
Trần Khả Như khoác một chiếc áo khoác len dày, khi chải đầu thì phát hiện một sợi tóc dài vướng vào chiếc lược trên giá.
Mái tóc đen tuyền.
Không phải của cô.
Bởi vì năm ngoái cô đã nhuộm màu hạt dẻ, cho dù năm nay mái tóc đen của cô có mọc nhanh thế nào đi chăng nữa, nếu nhìn kỹ dưới ánh nắng mặt trời vẫn sẽ hiện ra hai màu. Không rõ ràng không có nghĩa là không có sự khác biệt.
Hơn nữa,sau mỗi lần rửa mặt chải đầu cô đều sẽ làm sạch phần tóc còn sót lại, đây là thói quen sinh hoạt mà cô duy trì lâu nay.
Trái tim của Trần Khả Như đập rộn ràng, máu trong người trở nên sôi trào.
Là ai? Ai đã từng đến căn phòng này?
Là Trần Phương Liên sao?
Sự nghi ngờ của một người phụ nữ bắt nguồn từ sự thiếu tự tin của cô ấy. Không, có lẽ đó là một sự hiểu lầm. Nếu như cô vì một chút chuyện nhỏ mà hiểu lầm Lê Hoàng Việt, chẳng phải là rất ăn năn về hai lần cùng chung hoạn nạn trước rồi sao? Tình cảm chân thành cũng chỉ là tương đối!
Trần Khả Như nhíu mày, cuối cùng đem sợi tóc đen buông xuống, khóe miệng buông lỏng, thở ra một hơi dài.
Buổi tối, sẽ hỏi Lê Hoàng Việt vậy.
Có một điều Lê Chí Cường nói rất đúng, hãy dùng chính trái tim mình để nhìn nhận vấn đề.
Vũ Tuyết Trang không ngừng thúc giục như muốn lấy mạng người ta, khi cô lao đến quảng trường Thời đại nơi hai người hẹn gặp nhau từ trước, Vũ Tuyết Trang đã đợi sẵn ở đó, khi nhìn thấy cô, hai mắt cô ấy sáng rực lên.
"Chị đúng là người không có lương tâm, em còn tưởng rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại..."
Vũ Tuyết Trang ôm cô thật chặt, trong lòng lo lắng mà phát khóc.
Trần Khả Như vừa xúc động cũng vừa bất lực, hóa ra Vũ Tuyết Trang không thể gọi điện thoại,vẫn luôn theo dõi tất cả các tin tức báo cáo về trận động đất lớn nhỏ ở Sìn Hồ, lúc đó cô thấy tin rất nhiều tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ đã chết vì dư chấn.
Sau đó, những người bị thương đã được cho về, sau khi chờ đợi nhiều ngày, không thấy người trở về.
"Chị đây không phải là nguyên vẹn trở về rồi sao, đừng khóc nữa."
Trần Khả Như mỉm cười.
Vũ Tuyết Trang nói: "Gương mặt của chị đã gầy đi rất nhiều. Chị đây là đang lừa ai thế. Nhưng may mắn thay, người phụ nữ đáng chết Trần Phương Liên đã rời khỏi tập đoàn Á Châu. Chị Khả Như, chị trở về thật đúng lúc."
"Cô ta đi rồi?"
Lông mày của Trần Khả Như khẽ động đậy, cô không cố ý đề cập đến chủ đề này với Lê Hoàng Việt, bởi vì cô sợ một số vấn đề sẽ lại bị bại lộ.
Bây giờ cô đã học cách yêu anh nhiều hơn, giải quyết vấn đề một cách lý trí hơn.
"Đúng thế, em từ người trong nội bộ lấy được tin tức. Chị Khả Như, em nói cho chị biết, lần này chị không thể dễ dàng tha thứ cho Lê Hoàng Việt được. Ai biết được nếu Trần Phương Liên đi rồi, sẽ lại còn đến Nguyễn Liên, Ngô Liên gì đấy nữa thì sao. Cho nên chị phải giữ vững lập trường, cho anh ta thấy một chút uy phong của mình, sau này xem anh ta còn dám nữa hay không. "
Trần Khả Như liên tục gập đầu, nhìn thấy Vũ Tuyết Trang đầy phẫn nộ một cách chính đáng, nhất thời không biết nên làm sao để kể cho cô ấy nghe những chuyện đã trải qua ở Sìn Hồ.
Vào thời khắc then chốt, cô nhận được điện thoại của Nguyễn Phương Thanh, lần này, giọng điệu của mẹ chồng cô rõ ràng không mấy thân thiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.