Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, ý đùa cợt thấy rõ.
Cô dừng lại, xoay người. Lê Hoàng Việt vẫn ung dung nhìn cô.
Ánh mắt giao nhau, không biết vì sao, mi mắt của Trần Khả Như có chút chua xót. Đến khi anh chậm rãi tới gần, chớp mắt một cái, nét buồn kia không còn sót lại chút gì, tản đi tựa như một làn khói.
“Sao lại chạy ra ngoài?” Cô điều chỉnh tâm trạng, thản nhiên nói.
“Cái cớ của bác sĩ Khả Như quá vụng về, liếc mắt là nhìn thấu, nên làm gì đây?”
Cô biết anh đang ám chỉ ca phẫu thuật. Để tăng thêm phần chân thực, cô chân thành giải thích: "Em không nói dối cha, thực sự có một ca mổ khẩn cấp. Nếu anh không tin, thì cứ cùng em đến bệnh viện, trưởng khoa Sơn chắc không nói điêu chứ?"
"Được, chúng ta cùng đi. Mấy ngày trước, trưởng khoa Đức Sơn đã đề nghị tôi tài trợ cho ông ấy nghiên cứu chữa bệnh lý liên quan tử cung..." Mặt mày Lê Hoàng Việt nghiêm túc, nắm lấy cánh tay của Trần Khả Như, lôi đi.
Trần Khả Như đứng yên như bị đóng đinh vào chân, môi khẽ mím, hờn dỗi.
"Làm sao vậy? Sao không đi?" Lê Hoàng Việt quay mặt lại, miệng cười như không cười. Vết bầm trên mặt có lẽ là bởi vì dùng thuốc nhập khẩu về, nên tản đi rất nhanh. Vết băng trên trán cùng sống mũi đều OK, không hề làm dung nhan bớt đi phần nào. Ngược lại, khuôn mặt càng lắng đọng và có ý vị hơn.
"Lê Hoàng Việt, anh quá nhàm chán! Chẳng lẽ không thể ngốc một chút được sao?"
Trần Khả Như muốn tức giận nhưng lại không biết trách mắng thế nào. Nếu không sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy cô vô lý.
Lê Hoàng Việt nhìn gương mặt sưng sỉa của cô, liền kéo cô một cái.
Trần Khả Như không kịp đề phòng, nhưng đương nhiên là được anh ôm vào lòng. Vòng tay anh ấm áp, mạnh mẽ, ôm chặt cô trong ngực, cản đi gió lạnh bên ngoài.
Hơi thở ấm áp phả và mũi, bao trọn lấy cô.
Cô quá thấp, hơn nữa lại không thích đi giày cao gót, vì vậy mà Lê Hoàng Việt phải cúi thấp đầu mới có thể liếc thấy.
"Không có cách nào, người đàn ông của em thông minh vậy đó".
"Đúng vậy, không chỉ thông minh, mà còn tự phụ".
“Trần Khả Như, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ bàn bạc với tôi trước, biết không?” Hai mắt Lê Hoàng Việt nóng rực. Một bàn tay lần lờ trong mái tóc mềm mại, mượt mà của cô, dùng sức siết chặt cô.
"Ừ".
Trần Khả Như nhẹ nhàng nói.
Ý của đối phương là gì, cô hiểu.
Khi hai đôi môi chộn rộn chuẩn bị chạm vào nhau, giọng nói đáng ghét của Lê Mỹ Hoa vang lên: "Đúng là không thịt không vui! Anh cả, chị dâu, trời còn chưa tối mà hai người đã gấp rồi. Cha mẹ kêu em mời anh chị vào ăn cơm, nhưng, em xem dáng vẻ của hai người như thế ngày, chắc hôn thôi cũng đủ no rồi”.
" Lê Mỹ Hoa, cái kiểu thái độ gì đấy?"
Ánh mắt Lê Hoàng Việt đột nhiên trở nên sắc bén, lời nói vừa giận dữ, vừa lạnh lẽo: "Xin lỗi chị dâu cô ngay lập tức!" Trần Khả Như nhận ra, kể từ sau đám cưới, tính khí của Lê Mỹ Hoa càng ngày càng trở nên quái gở và u ám. Thậm chí tính khí cô ta đối với Lê Hoàng Việt cũng biến hóa vi diệu.
Đúng vậy, đó buồn quá hóa giận.
"Xin lỗi ấy hả? Ha ha!"
Lê Mỹ Hoa ngạo nghễ cười.
Lúc đó, vẻ mặt của Lê Mỹ Hoa thật sự giống kiểu thiếu đánh. Tính khí nóng nảy của Lê Hoàng Việt dĩ nhiên là không nhịn được, may mà Trần Khả Như đủ tỉnh táo để kéo lấy cánh tay anh.
" Lê Mỹ Hoa, mày càng ngày càng không ra làm sao. Tự kiểm điểm bao nhiêu ngày mà vẫn không biết mình sai ở đâu?"
Sự tức giận của Lê Mỹ Hoa bị khơi lên, hùng hổ dọa người, gào lên:
"Tôi làm gì sai? Tôi sai vì tôi yêu nhầm người sao? Từ khi xảy ra chuyện tới nay, anh không phải cả ngày bận bịu công việc, thì chính là ở bên cái con hồ ly này. Anh có dành thời gian quan tâm đến tôi không? Rõ ràng tôi mới là người bị hại, các người chỉ biết cười tôi ngu ngốc. Tôi ngu xuẩn, tôi đáng bị người khác lợi dụng, các người có lời nào an ủi tôi không?"
Thân thể Lê Mỹ Hoa run lên, giọng nói kích động: "Anh cả, chúng ta là anh em ruột. Chúng ta đã ở bên nhau hơn 20 năm, chẳng lẽ còn không bằng con đàn bà đã ngủ với anh mấy lần sao? Anh thà rằng chạy đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, không màng tới tính mạng. Nhưng lại luôn luôn phớt lờ em gái ruột của mình. Hơn nữa vô cớ mắng mỏ, coi cô ấy không khác gì kẻ thù!"
"Anh đúng là loại trọng sắc khinh bạn! Tôi không có một người anh trai như anh!"
Nói xong lời cuối cùng, Lê Mỹ Hoa khoanh tay, cúi đầu khóc nức nở, nước mắt chảy ròng ròng, lộ ra vẻ bướng bỉnh cùng ai oán.
Thực lòng mà nói, Trần Khả Như vô cùng không thích Lê Mỹ Hoa, nhưng lúc này nghe xong trong lòng có chút buồn. Một cô gái kiêu ngạo cũng cần sự quan tâm của người khác.
Người đáng hận cũng có chỗ đáng thương
Lê Hoàng Việt nhanh chóng đi tới, ôm lấy Lê Mỹ Hoa, dùng đôi vai của cha và anh trai che chở cô ta.
Trần Khả Như thấy rõ vẻ áy náy phức tạp trên trong mắt Lê Hoàng Việt. Anh yêu thương Lê Mỹ Hoa theo cách riêng của mình.
Nói thẳng ra, Lê Hoàng Việt không phải là một người anh trai tốt.
Những thiếu sót trong tính cách của Lê Mỹ Hoa là do sự chiều chuộng của Nguyễn Phương Thanh, sự nuông chiều của Lê Hoàng Việt. Lê Mỹ Hoa có tiền xài không hết và cuộc sống giàu có mà bao người ghen tị. Nhưng trái ngược với mong đợi của mọi người, lớn lên không có nghĩa là sự thông minh và xinh đẹp sẽ lớn cùng.
Có Lê Hoàng Việt như châu như ngọc phía trước, Lê Mỹ Hoa chỉ có thể trở thành một đứa em gái ngu ngốc.
"Chuyện này không liên quan gì đến chị dâu em, quá khứ để nó đi đi, đừng nhắc lại nữa".
"Vâng..."
Hai anh em tiêu tan hiềm khích lúc trước, cô ở lại cũng không để làm gì.
Ngay khi cô định chuồn, Lê Mỹ Hoa đang dựa vào vai Lê Hoàng Việt, đôi mắt trong vắt đột nhiên sáng lên, hướng về phía cố cười, cười trong nước mắt.
Trong đêm đen như mực, vừa khóc vừa cười, hết sức quỷ dị.
Cũng giống hôm đó, sau khi đám cưới kết thúc, làm cô nổi hết da gà da vịt, bất thình lình rùng mình một cái.
Khi tỉ mỉ quan sát một lần nữa, lại biến mất không thấy đâu.
Cuối cùng, Trần Khả Như không rời khỏi nhà họ Lê.
Lê Mỹ Hoa không có cảm giác ngon miệng, được Lê Hoàng Việt đỡ trở về phòng.
Trước cửa biệt thự xảy ra chuyện ồn ào như vậy, Nguyễn Phương Thanh thế mà lại không ra ngoài nửa bước. Cô nghĩ chắc chính Lê Hoàng Long đã thuyết phục bà ấy.
Bữa tối bốn người.
"Khả Như, mấy lời mẹ nói với con khi nãy, con ngàn vạn lần chớ để trong lòng. Mẹ vốn chỉ đề nghị, dù sao thân thể con rất yếu, công việc ở bệnh viện quá mệt mỏi, mẹ sợ con chịu không nổi..."
Nguyễn Phương Thanh đi thẳng vào vấn đề, tỏ ra yêu thế, ý lấy lòng, thuận tiện gắp một miếng thịt kho vào bát của cô.
Trần Khả Như ăn thịt kho, nở nụ cười nhàn nhạt: "Sao con lại không hiểu? Cảm ơn mẹ quan tâm. Bản thân con là bác sĩ, nhất định sẽ điều dưỡng tốt tử cung của mình".
Tử cung?
Nguyễn Phương Thanh không biết tiếp lời ra sao, mí mắt giật giật. Lê Hoàng Long thì chọn cách im lặng. Đề tài nhạy cảm vì vậy kết thúc.
Trần Khả Như biết Lê Hoàng Việt đã nói gì đó với Nguyễn Phương Thanh, nếu không thái độ của Nguyễn Phương Thanh sẽ không thay đổi nhanh như vậy.
Đối phương dường như có thể cảm nhận được điều gì đó, quăng cho cô một ánh mắt đầy thâm ý.
Trần Khả Như bưng bát cơm, mất tự nhiên thu hồi tầm mắt lại, nhai một cách máy móc.
Lê Hoàng Việt đột nhiên ghé lại gần tai cô, trước mặt mọi người, mồm đầy mùi thịt kho tàu nói đùa: "Nếu muốn cảm ơn anh, buổi tối tắm rửa sạch sẽ, đền bù lại cho anh".
Ngay lập tức, mặt cô đỏ như gấc.
Lê Hoàng Việt làm như không có việc gì, vẻ mặt ung dung, bình tĩnh.
Người đàn ông xấu xa này!
Trần Khả Như cảm thấy mình không có cách nào ăn tiếp cơm được nữa. Trong hai ngày, Lê Hoàng Việt thay đổi cách trêu đùa cô, bất kể thời gian, địa điểm, chẳng phân biệt đó là trường hợp như nào...
Nguyễn Phương Thanh là người từng trải, nhìn chút tâm tư nho nhỏ của hai người, trong lòng không rõ là ý vị gì. Trước kia, khi vợ chồng trẻ hờ hững, bà dùng trăm phương ngàn kế để gắn kết hai đứa. Giờ đến lượt con trai việc gì cũng giúp con dâu, tình cảm như keo sơn… Không khỏi cảm khái, con trai chín muồi rồi, cuối cùng là muốn bay đi.
Lấy vợ quên mẹ, lời này quá đúng.
Nhưng, bà vẫn giữ ý kia, nếu Trần Khả Như không thể mang thai cháu trai mà bà ấy muốn, thì dù phải cấu xé nhau, bà cũng sẽ bắt Lê Hoàng Việt ly hôn.
Chức năng cơ bản nhất của người phụ nữ là sinh con, đẻ con cũng không xong, chẳng phải là gà mái không đẻ được trứng sao?
Lúc bữa tối sắp kết thúc, Nguyễn Phương Thanh lại nghĩ tới một việc quan trọng khác.
"Vừa hay, mấy đứa đều ở đây, chuyện của Mỹ Hoa, mọi phát biểu ý kiến đi. Dù sao con bé cũng là gái chưa chồng, mà bụng càng ngày càng lớn, biết phải ăn nói thế nào!
Lê Hoàng Long nghiêm nghị ngắt lời: "Không phải đã nói rồi sao, để Mỹ Hoa tự mình quyết định".
Nguyễn Phương Thanh một bụng lửa, trách mắng: "Để nó tự mình quyết định? Vậy còn cái thai, không thể giữ cái thai này được. Nếu sinh ra, sau này còn tìm được đối tượng tốt sao! Tôi sẽ không chấp nhận đứa trẻ không rõ lai lịch này!"
Lê Hoàng Long im lặng, cũng rất đau đầu.
Cha ruột của đứa trẻ, Trần Tuấn Tài, người gây rối trong đám cưới đã bị kết án, đang trong bệnh viện. Tạm bỏ qua thân phận của người này là một tay xã hội đen, không chừng lúc ra tù, lại mượn đứa trẻ để dựa hơi nhà họ Lê, sau đó dính như keo chó... Vậy thì thực sự trở thành một vết nhơ và ác mộng đối với nhà họ Lê.
Trần Khả Như khẽ cau mày, vừa rồi cô đang suy nghĩ về vấn đề này, quả nhiên muốn cái gì thì cái đó tới.
Lê Hoàng Việt trầm giọng hỏi: "Ý của Mỹ Hoa thế nào?"
"Con bé điên điên khùng khùng, khăng khăng bảo đứa bé là của Tống Quốc Minh..."
Nguyễn Phương Thanh tức giận nhưng đành chịu, nhàn nhạt thở dài, nói: Ngươi tôi muốn sinh thì không sinh được, còn trường hợp này thì không nên sinh, hết lần này tới lần khác, loạn càng thêm loạn...
Nghe đến đây, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên ngưng trệ.
“Phương Thanh, nói vớ vẩn gì thế!” Lê Hoàng Long nghiêm nghị trách cứ.
Nguyễn Phương Thanh mất hứng, tại sao tất cả đều trút giận lên bà. Vừa định bộc phát, Lê Hoàng Việt đã đặt tay lên vai Nguyễn Phương Thanh, nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, thực lực của con trai mẹ là di truyền huyết thống tốt đẹp của mẹ, ba năm hai đứa cũng không thành vấn đề. Chỉ sợ đến lúc đó mẹ ngại trẻ con nhiều, lại chê phiền ”.
Nguyễn Phương Thanh nghe thấy câu này, mi mắt nhất thời giãn ra.
Trần Khả Như nói lên vấn đề mấu chốt: "Cha mẹ, trước đây con đã cùng Mỹ Hoa đến bệnh viện kiểm tra. Không phải bác sỹ bảo thành tử cung của Mỹ Hoa rất mỏng sao? Nếu phá thai, sẽ rất khó mang thai lại".
Nguyễn Phương Thanh nói: "Khó thụ thai, không có nghĩa là không thể thụ thai. Hiện tại kỹ thuật tiên tiến như vậy, không có khả năng sinh sản, thì có thể làm thụ tinh ống nghiệm. Nói tóm lại, ngày mai đi phá thai!"
Những người khác vẫn trầm mặc.
Nguyễn Phương Thanh lập tức khó chịu, "Mỹ Hoa là tôi dứt ruột đẻ ra, mấy người nghĩ tôi không đau lòng à? Các người cứ đóng vai người tốt đi, giao vai ác cho tôi".
Nghĩ lại, bà cất giọng nói: "Khả Như, ngày mai con không phải đi làm sao?Vừa hay, con tự mình làm đi, người nhà cả, cho yên tâm!"
Đột nhiên, bầu không khí trong phòng khách lại đông cứng lần nữa.
Mọi người cứng ngắc quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Mỹ Hoa sắc mặt tái nhợt đứng ở đầu cầu thang, cuồng loạn hét lên: "Tôi sẽ không bỏ đứa trẻ, tôi hận các người!"
Dứt lời, chạy thẳng ra ngoài.