Trần Khả Như nghe thấy tiếng bàn luận của những người đồng nghiệp bên cạnh, trong lòng có một dự cảm.
Giám đốc, ly hôn, con gái?
Mọi thứ quá quen thuộc, quá trùng hợp.
Vũ Tuyết Trang nói: "Trưởng khoa nói không thể kết giao với người của bệnh viện Đức Giang, nhưng nếu gả cho chủ tịch Đức Giang, quãng đời còn lại đâu phải lo gì nữa, còn quan tâm bị đuổi việc hay sao?"
Vũ Tuyết Trang vừa dứt lời, khi cô ấy ngẩng đầu lên,ánh mắt hoảng hốt.
Cô ngập ngừng: " Phan...anh Phan"
Chết tiệt, anh Phan không phải là cùng cả gia đình đến thành phố Hải Phòng rồi sao? Sao đột nhiên lại trở thành giám đốc của bệnh viện Đức Giang. Thật là kỳ cục.
Cô ấy quay đầu lại, nhưng thấy không có chút gì ngạc nhiên trong mắt Trần Khả Như, tốt thôi, người này luôn bình tĩnh như vậy.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Phan Huỳnh Đông mặc một chiếc áo khoác len màu xám sẫm, tôn lên vẻ lịch lãm nhã nhặn,chiều cao cùng thân thể vạm vỡ.
Mặc dù thoạt nhìn khuôn mặt của anh ta không phải là một người đàn ông quá điển trai, nhưng khí chất kiên định và nụ cười nhân hậu trên khuôn mặt của anh ta lại có sức lan tỏa, rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.
"Chủ tịch Phan, không, giám đốc Phan, hi vọng anh vẫn khoẻ kể từ khi lần cuối chúng ta gặp nhau."
"Giám đốc Phú khách sáo rồi."
Sau cuộc gặp gỡ của hai vị giám đốc trẻ của Bệnh viện đa khoa và Bệnh viện Đức Giang với những cái bắt tay nồng hậu,cùng chào hỏi nhau, không khí rất hòa hợp.
Trần Khả Như không nói gì,cuộc chia tay với Phan Huỳnh Đông ở thành phố Hồ Chí Minh không hề vui vẻ,ngược lại lại vô cùng khó xử.
Không phải vì Sman, mà bởi vì Sman một lần nữa phá vỡ bức tường giấy ngăn cách giữa cô và Phan Huỳnh Đông, và tình bạn có nguy cơ bị mất đi.
Vũ Tuyết Trang hét lên rất nhiều lần trong đầu, chết tiệt, bức ép đến nói cô ấy buộc miệng nói ra, đây là cuộc chiến không có súng đạn. Sự trở lại của Phan Huỳnh Đông không phải là tình cờ. Anh ta quay lại để cạnh tranh công bằng với Lê Hoàng Việt? Không, Không, bây giờ tổng giám đốc Lê và chị Khả Như bền như keo sơn, một chút cơ hội phá rối gia đình họ cũng không có.
Cảm xúc của Vũ Tuyết Trang lúc thì cuồn cuộn dâng trào,lúc thì ào ào sóng vỗ.
Trò chuyện hồi lâu, nghe nói hai vị lãnh đạo cao nhất quyết định không thi đấu đối kháng,vừa hay khu đằng sau rất phù hợp,chi bằng tổ chức cuộc thi thể theo Cosplay Counter Strike,chia đội đỏ và đội xanh thành hai nhóm, trong thời gian quy định, các thành viên trong đội nào còn lại là nhiều nhất sẽ được coi là thắng cuộc, phần thưởng mỗi người là 20 triệu.
Nếu bệnh viện đa khoa thắng cuộc, phần thưởng sẽ do Phan Huỳnh Đông phụ trách. Ngược lại, sẽ do bên Triệu Nhật Phú phụ trách.
Nghe có vẻ công bằng và rất thú vị.
Tất cả mọi người đều nhiệt tình đồng ý và háo hức muốn thử sức, chỉ một số ít đồng nghiệp nữ lộ ra vẻ tiếc nuối, thể lực và khả năng thể thao không thể theo kịp chính là yếu điểm chí mạng.
Trần Khả Như đã nghe Lê Hoàng Việt đề cập rằng anh đang có kế hoạch thực hiện một dự án Counter Strike tại khu vui chơi Cực Quang. Địa điểm đã được lên kế hoạch,các loại súng và thiết bị đều đã đăng tải trên mạng, vì vậy vấn đề chỉ là phát hành trên trang web chính thức và các kênh bán vé.
Đây thật ra là đang dùng bọn họ tiên phong lòng chuột bạch thử nghiệm trước sao?
"Chị Khả Như, em muốn đi, em muốn đi!"
Vũ Tuyết Trang phấn khích lặp lại hàng nghìn lần, vừa thú vị vừa vui, lại còn có thể lấy tiền, tại sao lại không tham gia.
Trần Khả Như nhìn thấy trạng thái đang hưng phấn của cô ấy, hứng thú nói: "Em vừa nãy không nghe thấy thắng thì có thưởng,mà thua sẽ có hình phạt sao?"
"Hình phạt gì?"
"Khỏa thân,chạy một vòng."
“Khoả thân, chạy?” Chết thật,Vũ Tuyết Trang dở khóc dở cười,che miệng, mí mắt run rẩy, khó tin nói: “Chị Khả Như, em nhát gan lắm, đừng có trêu em… Em tuy rằng nhiều thịt, nhưng ngực thì nhỏ lắm. Một chút giá trị thưởng thức cũng không có... "
"Lừa em đấy."
"..."
"Đúng rồi, Tuyết Trang, em cái đó rất nhỏ sao?"
"..."
Khi cả hai đang nói chuyện, việc đăng ký đã bắt đầu. Bệnh viện đa khoa là đội đỏ và bệnh viện Đức Giang là đội xanh. Đội đỏ và đội xanh cử ra 10 thành viên, 5 nam và 5 nữ.
Đồ trang bị việt dã đã có sẵn, số người tham gia ở bệnh viện Đức Giang được chi định một cách nhanh chóng, xem đến đội đỏ bệnh viện đa khoa ở bên này, vẫn đang lề mề.
Nguyên nhân dẫn tới là khi Nhật Phú chủ động đề nghị tham gia cuộc thi,sáu bảy đồng nghiệp nữ trang điểm lộng lẫy đã hét lên rằng họ nhất định phải tham gia, giới hạn nhân vật nữ là 5 người, mọi người tranh giành nhất thời không thể giải quyết được.
Nhật Phú nghe điện thoại, buổi chiều có chuyện nên không tham dự nữa.
Kết quả là trực tiếp tạo nên ảnh hưởng lớn khiến một số đồng nghiệp nữ đang phấn chấn tinh thần đột nhiên trở nên chán nản như bị bỏ bom.
Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như hai người vào đội đỏ là điều vô cùng hợp lý, và đúng theo nguyện vọng của số đông mọi người.
“Chị chưa chơi cái này bao giờ.” Trần Khả Như từ bé đến lớn là người cực kỳ hăng hái trong học tập. Cô chưa bao giờ chạm vào bất kỳ một trò chơi giải trí nào, chứ đừng nói đến súng mô hình. Cô chỉ đơn thuần là bị thiếu người, bất đắc dĩ phải tham gia.
"Đến lúc tiến vào sân tập, theo sau tôi, em Trang sẽ che chở cho chị!"
Vũ Tuyết Trang hào hiệp đứng lên trước Trần Khả Như, vô cùng dũng cảm, trông cô ấy có vẻ rất tự tin, như đã cầm trên tay tấm vé chiến thắng.
"Em là ai nào? Khắp bốn phương đều phải gọi em là xạ thủ đấy nhé."
"Xạ thủ..."
Trần Khả Như cười khanh khách, cô gái nhỏ này lại thích ăn nói hùng hổ như vậy, thật là mất hết hình tượng.
Hai mươi người thay trang phục và trang bị vũ khí, sẵn sàng chuẩn bị xuất phát. Bây giờ là 9:30 sáng, mọi người đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước uống trong ba lô, thời gian thi đấu kết thúc là 3 giờ chiều.
"Bác sĩ Như, tư thế oai phong lẫm liệt quá ta!"
Vũ Tuyết Trang lúc nào thiếu những lời ca ngợi, chỉ cảm thấy Trần Khả Như eo ra eo, chân ra chân, mảnh mai thanh tú,dáng người cao cao, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, xương quai hàm vô cùng tự nhiên, xinh xắn.
"Anh Phan đến rồi!"
Không biết là ai đã một câu, những đồng nghiệp nữ mơ hồ xao động trở lại, không ngừng ngước nhìn.
Phan Huỳnh Đông dáng người cao lớn từ từ tiến đến, bước chân chậm rãi, cuối cùng, trong ánh mắt ghen tị của mọi người, anh ta đến trước mặt Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang.
"Khả Như."
Anh ta nhẹ nhàng chào hỏi, rõ ràng là đang bị cảm, giọng nói ôn nhu như ngọc.
Chao ôi …
Những người phụ nữ khác bắt đầu thở dài.
Đàn ông ơi là đàn ông, tất cả đều là động vật yêu qua thị giác.
Bác sĩ Như này là hoa đã có chủ rồi, sao vẫn có sức hút như vậy?
"Anh Phan, thật là trùng hợp, chào đón trở lại Đà Nẵng"
Vừa rồi thấy anh ta bận rộn với mấy câu chào hỏi, nên cũng không tiện chào hỏi. Trần Khả Như nhìn thẳng vào anh ta, phát hiện Phan Huỳnh Đông đã thay trang phục dã chiến với chiếc khăn quàng cổ màu xanh trên cánh tay, khí chất trên người anh ta có chút thay đổi, có thêm một chút oai phong.
“Đúng vậy, tôi trở lại.”Anh ta thâm thúy nói.
Trần Khả Như lúc đó không hiểu, nhưng sau đó đã biết được ý nghĩa trong lời nói của anh ta.
Anh ta đã trở lại.
Không chỉ là đêm giao thừa,rồi đơn giản như việc trở về quê ăn tết.
Anh dừng lại và nói, "Xuân Mai đã cùng tôi quay trở lại. Cô ấy rất nhớ em. Cô ấy nói rằng chị Khả Như đã không gọi cho cô ấy trong một thời gian dài."
"Tôi cũng rất nhớ cô ấy."
Từ biệt mọi người đến với thành phố Hải Phòng, đã mấy tháng
Cô bé trong ký ức có đôi mắt sáng như ngọc bích, hồn nhiên, khiến người khác vô cùng yêu quý.
Vũ Tuyết Trang cười nói: "Anh Phan, anh là đội xanh, còn chúng tôi là đội đỏ. Đến lúc nhường cho chúng tôi nhé, nương tay một chút."
“Bác sĩ Trang,còn chưa bắt đầu,cô đã muốn kêu gọi gian lận rồi sao?” Phan Huỳnh Đông hóm hỉnh trả lời.
"Quân tử phải biết thức thời, không làm sao có thể giành lấy giang sơn?"
Vũ Tuyết Trang trời sinh ra đã biết xoa dịu bầu không khí, sự mập mờ quanh co khi não, được cô ấy từng chút từng chút xoá nhoà.
Trên thực tế, việc Phan Huỳnh Đông và Trần Khả Như quen biết nhau không có gì mới mẻ. Chỉ là, Phan Huỳnh Đông đã rời xa Đà Nắng quá lâu, khuất mắt công chúng, lần này trở về, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ong bướm vây quanh.
"Tôi xin tuyên bố trận đấu Cosplay Counter Strike ngoài đời thực giữa bệnh viện đa khoa và bệnh viện Đức Giang, bây giờ chính thức bắt đầu."
Có tiếng còi khai cuộc, hai đội đỏ và xanh trở về đội của mình, xuất phát điểm theo hai cách riêng biệt.
Về phía đội đỏ, Triệu Tư của khoa não, bác sĩ Triệu đảm nhận chức đội trưởng, hầu hết sáu hay bảy người chơi khác trong đội đều có mối quan hệ hoà hợp với Trần Khả Như,...ngoại trừ Dư Hiên.
Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang là cùng một đợt thực tập sinh. Dư Hiên từng ở cùng với Võ Anh Thư. Kể từ khi Võ Anh Thư vào tù, Dư Hiên đã nhận được rất nhiều ánh mắt và sự tẩy chay trong ngành sản phụ khoa. Con người mà, bản chất đều sẽ phân cao phân thấp, nằm dưới tầng lớp thấp nên Dư Hiên đã chủ động xin được đổi đến khoa ngoại.
Trần Khả Như không phải là một nhà từ thiện, cô không nhất thiết phải tốt bụng đứng ra bênh vực cho Dư Hiên. Nếu ngay từ đầu Dư Hiên lúc đầu ở bên cạnh Võ Anh Thư có thể bớt khoa trương đi một chút, cô ta sẽ không rơi vào thảm cảnh bị người khác xa lánh.
Trưởng nhóm cho rằng, 10 người vây quanh với nhau sẽ tạo nên một mục tiêu rất lớn cho đối phương, tốt hơn là nên tách ra và lập thành ba nhóm ba hoặc bốn người, mọi người đương nhiên đồng ý.
Vốn dĩ kinh nghiệm vận động bên ngoài trời của họ đều rất kém,nên tất cả đều do bác sĩ Triệu hướng dẫn chỉ đạo.
Triệu Tư là một người thông minh, anh ấy đã chọn lập đội với Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang, nhưng đã bị sự kích động của Vũ Tuyết Trang làm cho ái ngại, có Triệu tư tham gia cùng,bọn họ nắm chắc trong tay cơ hội chiến thắng.
Tất nhiên, xanh đỏ hai đội không chỉ phải bắn trúng đối phương là được mà còn phải làm nhiệm vụ riêng, tìm cờ của đội tương ứng, nơi quy định sẽ có nhân viên đứng để đưa gợi ý, cuối cùng là tìm ra kho báu của mỗi đội.
Đội có số người chiến thắng tìm thấy hộp kho báu và ở lại nhiều nhất là đội chiến thắng cuối cùng của cuộc thi, mỗi người có thể giành được giải thưởng 20 triệu.
Mọi người đều háo hức muốn thử. Mỗi người đều có một số lượng đạn giới hạn trong súng của mình, tổng cộng là mười viên, sau khi bắn hết sẽ không còn viên nào nữa.
Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang nấp dưới gốc cây đại thụ Triệu Tư thảnh thơi hóng mát. Gần 12 giờ đồng hồ,Triệu Tư đã bắn trúng ba người của đội xanh. Hai bọn họ theo sau chỉ với một vài khẩu súng rỗng, nhưng họ thậm chí không bắn trúng một con chim nào..
"Xạ thủ?"
Trần Khả Như nhướng mày trêu chọc.
"Hêy hêy... đùa thôi..."
Vũ Tuyết Trang vò đầu bứt tóc, chém gió mạnh quá, lúc này mới bị vạch trần, mặt dày không biết xấu hổ nói: "Kỳ lạ, khi còn bé dùng súng nước bắn rất giỏi. Có phải là do lâu nên quá kỹ năng của em bị gỉ không?"
Trần Khả Như: "..."
Loa phát thanh bắt đầu thông báo về tình hình chiến đấu, đội xanh chết 3 người, đội đỏ chết 4. Chưa đội nào tìm thấy kho báu.
Vừa dứt lời, Vũ Tuyết Trang đã kêu lên: "Trời đất, hai nhóm kia quá yếu, làm đội chúng ta tự nhiên bị rớt lại!"
Triệu Tư bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta bảo toàn thực lực, ở cuối cùng nhất định sẽ chuyển bại thành thắng."
“Đúng vậy.” Vũ Tuyết Trang nói thẳng, “Bác sĩ Triệu, tôi sẽ đưa súng cho anh. Sự an toàn của cả hai chúng tôi nhờ cậy ở anh.”
"Không sao, đứng sau tôi cho tốt, tôi sẽ bảo vệ hai người."
Sau khi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng, ba người lại lên đường, thu được thành công hai manh mối, một trong số đó có thể tìm được châu báu.
Một giờ chiều
Càng về cuối game cuộc chiến càng diễn ra vô cùng khốc liệt.
Loa phát thanh thông báo rằng đội xanh đã loại tổng cộng tám người và đội đỏ đã loại sáu người. Hiện tại là 2 và 4 và đội đỏ đang dẫn đầu.
Vẻ mặt của ba người hiển nhiên trở nên nhẹ nhõm hẳn, càng ngày càng tiến gần đến chiến thắng.
Hai giờ chiều.
Trần Khả Như và nhóm của cô đã tìm thấy chiếc hộp kho báu một cách suôn sẻ.
"Đừng cử động! Bỏ vũ khí trong tay xuống!"