Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 204: Vũ Tuyết Trang, vì sao?




Vũ Tuyết Trang vui sướng lôi kéo cánh tay của cô, vẻ mặt lấy lòng.
Vũ Tuyết Trang biết bây giờ Trần Khả Như chỉ còn lại một người bạn tốt, thời gian này khiến cho người ta thấy khó chịu nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không bỏ được đối phương để về nhà một mình.
Đừng tưởng rằng cô không biết, mỗi lúc trời tối người phụ nữ này đều trốn đi khóc lén, đừng tưởng rằng đắp cái mặt nạ, xoa mấy quả trứng gà là có thể tránh thoát được đôi mắt tinh tường của cô.
"Được."
Do Vũ Tuyết Trang nhõng nhẽo đòi hỏi nên Trần Khả Như đồng ý.
Dù sao không biểu diễn tiết mục, chỉ cần ngồi ở phía dưới xem biểu diễn tiết mục là được. Ít nhất là mọi người ở chung một chỗ, vui vẻ náo nhiệt, trong lòng Khả Như cũng không cảm thấy cô đơn nữa.
Kế hoạch của Vũ Tuyết Trang rất tốt, dự định mời Trần Khả Như và cùng nhau trải qua đêm giao thừa, một mình cô, vô thân vô cố, không ràng buộc. Nếu như muốn nói người thân thì chỉ có một người bố đáng chém ngàn đao, hiện tại Trần Thế Phong đang bị nhốt ở trong bệnh viện tâm thần.
Hết lần này tới lần khác, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Không có dệt hoa trên gấm, chỉ có đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Đời người khó khăn.
"Chị Khả Như, em nhớ chị muốn chết!"
Trên hành lang xa xa, có một cái đầu nhỏ thò ra.
Dường như toàn bộ cơ thể Xuân Mai nhào vào trong ngực cô, giống y như một con gấu túi treo ở trên người cô.
Trần Khả Như có chút bối rối, dáng dấp tên nhóc này đã cao hơn, vóc dáng phát triển, xinh đẹp hơn.
Phan Huỳnh Đông ấm áp đứng nhìn từ xa.
Trần Khả Như lập tức xúc động, dùng sức ôm chặt Xuân Mai.
Vũ Tuyết Trang ở bên cạnh sinh lòng bội phục với Phan Huỳnh Đông, đánh bài tình cảm, chiêu này rất tuyệt. Kỳ thật Phan Huỳnh Đông rất hợp với Khả Như, mà Xuân Mai lại lương thiện đáng yêu, nếu như tạo thành một gia đình thì quả thực là hoàn mỹ.
Vốn là bọn họ nên ở cùng một chỗ nếu như không phải Lê Hoàng Việt gây rồi, làm việc tốt thường gặp khó khăn... Ôi, nói không chừng Khả Như và cậu Đông đơm hoa kết trái, có khi còn chuẩn bị sinh con nữa.
"Chị Khả Như, chị biết không, một thời gian trước có một người phụ nữ luôn quấn lấy bố em, thật ra em không thích cô ta chút nào, nhưng ông nội bà nội lại rất thích, muốn cho cô ta làm mẹ của em, em mới không muốn đâu."
Xuân Mai lôi kéo tay của cô, vẻ mặt phiền não nói.
"Cô ta tên là Sman sao?"
"Đúng, chính là cô ta, đáng ghét muốn chết."
"Xuân Mai, em đã lớn rồi, không thể tùy hứng như vậy, cuộc sống của bố em sau này còn dài lắm, cuối cùng vẫn phải tìm một cô vợ biết nóng biết lạnh."
"Chị Khả Như, chị biết bố em vẫn luôn chờ đợi chị mà."
Trong mắt Xuân Mai có sự cố chấp đồng thời vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng, lực tay cực lớn.
"Chị đã ly hôn với chú đẹp trai kia rồi có đúng hay không?"
Trần Khả Như không có trả lời, bé gái vẫn luôn nói, giọng điệu cực kỳ giống người lớn.
Trần Khả Như phát hiện cô không thể nào coi Phan Xuân Mai như một đứa trẻ, cô bé hiểu chuyện lại càng có lối tư duy khách quan và chủ quan hơn.
"Chị và bố của em không có khả năng đến với nhau."
Chí ít trước đó cô không thể không quên Lê Hoàng Việt.
Hai người nói chuyện ở trong công viên của bệnh viện một lúc lâu, đều có tiếc nuối, hoàng hôn lặn về tây. Vào mùa đông ban ngày ngắn đến đáng thương, ban đêm dài đằng đẵng lộ ra sự lạnh lẽo, lạnh lẽo đến nỗi nhìn không thấy bình minh.
Trong bệnh viện, tâm trạng của mỗi người là vui sướng, hưng phấn.
Buổi tối họp thường niên liên hoan nhưng lại vô cùng trùng hợp, liên hoan được tổ chức ngay bên trong khách sạn Khánh Hòa đối diện với Trúc Bạch.
Bác sĩ Từ đi xuống khỏi xe, từ đầu đến cuối cánh tay của Trần Khả Như vẫn luôn bị Vũ Tuyết Trang kéo lại, vững vàng, không cách nào lay động.
Không có biện pháp nào, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn chằm chằm khách sạn Thịnh Đình.
Cuộc họp thường niên vô cùng náo nhiệt, tiến vào hội trường, mọi người đang nhộn nhịp cởi áo khoác dày ra, quần áo gọn nhẹ.
Các đồng nghiệp nam nữ chơi đùa cùng với nhau, có lẽ cảm thấy buồn tẻ chỉ có một mình cô.
Trần Khả Như ngồi ở một vị trí hẻo lánh bên trên không gây chú ý, từ sau khi ly hôn, rất rõ ràng là cô càng không thích sống chung, không thích nói chuyện, như người sắt cao lãnh, không muốn thân thiết.
Ngoại trừ Vũ Tuyết Trang, dường như cô không xâm nhập vào cuộc nói chuyện của bất kỳ kẻ nào.
"Khả Như, em đi trang điểm lại, chuẩn bị một chút, lát nữa là đến lượt em lên biểu diễn rồi, nhớ kỹ phải vỗ tay cho em nha." Vũ Tuyết Trang thân mật đè lên bả vai của Trần Khả Như, nghịch ngợm nở nụ cười.
Trần Khả Như tuyệt đối không nghĩ tới, mình và Vũ Tuyết Trang sẽ có một ngày mỗi người đi một ngả.
Mà ngày đó lại tới rất nhanh.
Giống như Lê Hoàng Việt tuyệt tình không có một chút dấu hiệu nào.
Tâm trạng của cô bị bao phủ bởi một vai diễn của một đồng nghiệp nữ hát kịch.
Ca khúc đã cũ, được biểu diễn rất hay và có ba phần, toàn bộ cảm xúc ai oán và cô tịch của nhân vật nữ chính được biểu hiện ra bên ngoài.
Là ai đạo diễn vở kịch này.
Sự cô đơn ở bên trong nhân vật.
Với Tổng giám đốc Bạch thì như là độc thoại.
...
Nếu như tất cả chỉ là diễn kịch.
Muốn làm trò vui cho người
Chỉ còn lại tôi tan nát cõi lòng.
...
Người thích đa sầu đa cảm thì sẽ đưa vào tâm trạng của mình, cảm giác cô quá giống với những ca từ bên trong, nhưng cô chẳng phải luôn làm một mình, giải tán cuộc vui, tan nát cõi lòng chỉ có một mình cô.
Lúc Vũ Tuyết Trang trở về, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có."
Vũ Tuyết Trang thề thốt phủ nhận, ánh mắt có chút lơ đãng không cố định.
Trần Khả Như phát hiện, mình thật sự rất ít quan tâm đến Vũ Tuyết Trang, cô ấy vẫn luôn hỏi han ân cần đến mình, quan tâm đầy đủ, mình lại rất ít báo đáp đối phương.
"Khả Như, cô qua đây một chút."
Đột nhiên Phan Đức Sơn gọi cô.
"Được."
Mấy người này cứ như vậy được mang ra khỏi bên trong phòng, gầy thì gầy nhưng Trần Khả Như vẫn luôn là một cành hoa của khoa phụ sản, cảnh đẹp ý vui, tiết mục biểu diễn được nửa chừng thì sẽ đến từng phòng báo cáo tổng kết cuối năm, cũng chỉ có bệnh viện đa khoa An Tâm nghĩ ra được cái biến thái như vậy.
Kỳ thật Trần Khả Như không muốn lên sân khấu, cô không xác định được tâm trạng của mình sẽ như thế nào. Dù sao cũng chỉ là máy móc nên cũng được.
Cô cẩn thận thì thầm, không phân chia tiếng cao thấp bằng trắc chút nào.
Báo cáo xong, lúc Trần Khả Như chuẩn bị xuống đài, đột nhiên viện trưởng lên tiếng ngăn cản: "Bác sĩ Trần Trần Khả Như, cô lưu lại ở trên sân khấu một chút."
"Ừm."
Một chút Trần Khả Như cũng chả hiểu ra sao, vẻ mặt vẫn không có một chút chập trùng. Ánh mắt cô nhìn qua chỉ thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mấy vị lãnh đạo ngồi hàng trước, tất cả tiếng huyên náo giống như đang nghị luận cái gì.
Ngay cả chủ nhiệm Trần cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, ông ta lo lắng đứng chung quanh lãnh đạo, chỉ tiếc, không chen lời vào.
Vũ Tuyết Trang chỉ mặc một váy áo màu đen bó sát người, trên trán từng giọng mồ hôi chảy ròng ròng, tiểu hộ sĩ Ngô Thanh Trúc trêu ghẹo: "Bác sĩ Trang, đó cũng không phải là cô ra sân đâu, cô lại khẩn trương thành dạng này, vậy lúc nữa đi lên, cô không phải sợ hãi đến tè ra quần sao... Ha ha..."
Vũ Tuyết Trang không nói, ánh mắt hoang mang hoảng loạn không có một chút tiêu điểm.
Những người khác cũng không trêu ghẹo nữa.
Chờ đợi dài dằng dặc, đối với Trần Khả Như mà nói đã thành thói quen.
Qua một lúc lâu, sắc mặt viện trưởng nặng nề đi lên trên sân khấu, trong tay cầm một phong thu.
Ông ta điều chỉnh độ cao của mic nói, kéo đến vị trí thích hợp của bản thân, tiếp theo là giọng nói vang dội lại nghiêm túc nói: "Hôm nay vốn nên là một thời gian vui vẻ, nhưng tôi có một tin xấu muốn tuyên bố."
Nghe vậy bỗng nhiên nụ cười trên mặt mọi người dừng lại, người người cảm thấy bất an.
"Tại bệnh viện đa khoa An Tâm của chúng ta, có một quy định rất rõ ràng là cấm chỉ nhận lấy phong bì của bệnh nhân, tin rằng điều này, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng."
Bên dưới là tiếng thút thít càng lớn.
Cửa ải cuối năm sắp tới, phía trên trong cục không nghiêm, cục kiểm tra kỷ luật cái gì, thỉnh thoảng đến kiểm tra bộ phận, trong lúc mấu chốt ai lại phạm sai lầm ngu xuẩn.
Sau đó ánh mắt sắc bén của viện quét một vòng nhóm người, giơ phong thư trong tay lên, tiếp tục nói:
"Hiện tại, trong tay của tôi chính là một phong thư tố giác, ở bệnh viện đa khoa An Tâm của chúng ta có một người làm trái quy định, nhận lấy phong bì của người nhà bệnh nhân, cố ý phóng đại tính nghiêm trọng của cuộc phẫu thuật, lựa chọn cuộc phẫu thuật cắt bỏ bộ phận không cần thiết, tình trạng rất xấu, hiện tại bệnh nhân đã biết đi đến bệnh viện khác làm kiểm tra, đồng thời bóc trần chuyện này lên phía trên... Tin tố giác trên tay tôi, bác sĩ này ở ngay tại hiện trường, nếu như người đó còn một chút đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ thì tự mình đứng ra."
Nhận lấy phong bì? Cắt bỏ bộ phận?
Không chỉ là Trần Khả Như, tất cả mọi người đều khiếp sợ, lá gan người này quá lớn, ngược gió gây án, chẳng lẽ sau này anh ta không muốn lăn lộn trong nghề này nữa?
Đây chính là vấn đề ở chỗ đạo đức nghề nghiệp, tình huống nghiêm trọng.
Làm không tốt, đời này xong rồi.
Phía dưới tiếng xì xào bàn tán như một lớp sóng, qua cả buổi nhưng vẫn không có người chịu đứng ra.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai chân Trần Khả Như mơ hồ không còn cảm giác.
Cô có chút nghĩ không thông, viện trưởng đọc tin tố giác thì đọc đi, tại sao mình nhất định phải đứng ở bên cạnh, làm linh vật sao?
Bỗng nhiên cô nhìn chằm chằm vào mặt viện trưởng, chẳng lẽ chuyện phong bì lần này, có liên quan đến mình sao?
Không thể nào.
Mặt viện trưởng đen lại, đề cao âm lượng giọng nói: "Không có người chịu đứng ra sao? Vậy là muốn tôi chỉ mặt gọi tên sao? Hả?"
Hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Phan Đức Sơn thấy không khí khẩn trương, giả bộ thả lỏng nói: "Viện trưởng, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, dù sao lúc xử lý thì cũng phải công bố sao."
Viện trưởng tức giận trừng ông ta một chút, Phan Đức Sơn bị hù dọa rụt trở về.
Má ơi, không thích hợp, ánh mắt này của viện trưởng rất sắc bén.
"Vũ Tuyết Trang khoa phụ sản, vị nào là bác sĩ Trang?"
Cuối cùng giọng nói của viện trưởng kết thúc tất cả mọi thứ.
Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía sau nghiêng đầu nhìn đi chỗ nào đó.
Bỗng nhiên trong lòng Trần Khả Như hơi hồi hộp một chút, Vũ Tuyết Trang?
Tại sao là Vũ Tuyết Trang?
Ánh mắt cô khó tin nhìn về phía xa, nhìn về bàn cuối cùng, dừng lại trên bóng dáng màu đen kia.
Giờ phút này đôi mắt hạnh của Vũ Tuyết Trang chứa sự lo lắng mất tự nhiên, nụ cười trên mặt mất hết, bất luận má đỏ như thể nào cũng không thể che được khí sắc và gò má tái nhợt của Vũ Tuyết Trang.
Sau khi bị gọi tên, cô ta sững sờ run rẩy đứng dậy, ấp a ấp úng nói: "Báo cáo viện trưởng, tôi... Chính là Vũ Tuyết Trang."
"Bác sĩ Ngô, bây giờ cô đi lên sân khấu."
Viện trưởng vẫn trầm mặt như cũ, nhưng rõ ràng Vũ Tuyết Trang không có quả ngon để ăn.
Trái tim Trần Khả Như đập bịch bịch rối loạn, Vũ Tuyết Trang không thể nào làm loại chuyện này, cả ngày lẫn đêm cô ta nhận rất ít cuộc phẫu thuật, mà mới từ thực tập sinh chuyển lên chính thức không bao lâu nên không làm được việc này.
Nhất định là đã sai ở chỗ nào!
Vũ Tuyết Trang đi lên sân khấu đứng vững ở một bên, cúi đầu, Trần Khả Như đứng ở bên phải, viện trưởng đứng ở giữa.
Viện trưởng gỡ microphone xuống, đưa cho cô ta, nghiêm túc hỏi: "Bác sĩ Trang, thẳng thắn sẽ khoan hồng kháng cự sẽ nghiêm trị, trên lá thư tố giác này xuất hiện tên của cô, cô đến nói cho mọi người biết, ai là bác sĩ nhận phong bì?"
Cơ thể Vũ Tuyết Trang bắt đầu run lên, thậm chí ngón tay nắm vuốt ống tay áo đều rung động đến kịch liệt. Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, từ đầu đến cuối đôi mắt hạnh vẫn không để yên, trong đôi mắt giống như đang giãy giụa điều gì, tóc rối bên cạnh trán bị ướt sũng, lúc mọi người ở đây đang chú ý, viện trưởng lại không ngừng thúc giục, cô ta giật giật cánh môi.
"Bác sĩ nhận phong bì chính là cô ấy!"
Ngón tay Vũ Tuyết Trang rất chắc chắn chỉ về phía Trần Khả Như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.