Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 212: Lê Hoàng Việt, chọn một trong hai




Trần Phương Liên che lại sự hỗn loạn, kích động đang không ngừng phập phồng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của chính mình, dừng bước chân lại, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Khả Hân, chất vấn hỏi: “Trần Khả Hân, cô nổi cơn điên gì vậy, tại sao lại muốn bắt con trai của tôi?”
Ha ha! Trần Khả Hân lạnh lùng cười nhạt: “Chuyện đã ập lên đến đầu rồi mà cô vẫn còn muốn giả vờ làm người tốt, giả vờ yếu đuối, giả vờ vô tội ở trước mặt của Lê Hoàng Việt hay sao? Trần Phương Liên, chuyện xấu xa mà cô làm vẫn còn ít hay sao? Cô sai người đi giết Trần Khả Như, nhưng sau đó sự việc lại bại lộ, cô vì thế mà không tiếc tay, tự mình giết chết mẹ của tôi Phan Lệ Thu, tôi đã tận mắt nhìn thấy vô cùng rõ ràng!”
Đáy mắt Trần Phương Liên không hoảng hốt không vội vàng, tựa hồ như cho dù thật sự bị người khác vạch trần cô ta cũng không hề quan tâm, chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Khả Hân.
Không chỉ là Trần Phương Liên, mà ngay cả Lê Hoàng Việt cũng không có chút động lòng nào giống như vậy, sự chú ý trong ánh mắt của anh, chỉ có một mình người phụ nữ xanh xao, yếu ớt đến mức không chịu nổi gió thoảng nào đó mà thôi.
Nhưng mà hiện tại Trần Khả Hân cũng không có tâm tư nào để đi tìm hiểu cho rõ ràng chuyện tình yêu tay ba giữa mấy người bọn họ, cô ta chỉ tiếp tục nói: “Trần Phương Liên, cô cái kẻ tội phạm giết người này, vốn dĩ tôi vẫn luôn ghét Trần Khả Như, hiện tại tôi càng ghét cô hơn, ai biết được cô dùng thủ đoạn hèn hạ, vô liêm sỉ gì để có được Lê Hoàng Việt, nhưng mà không sao, không phải cô ỷ vào việc chính mình có được một đứa con trai với Lê Hoàng Việt hay sao, nếu như đứa bé này không còn nữa, tôi muốn nhìn xem cô có thể dựa vào cái gì để mà tiếp tục ở lại nhà họ Lê!”
Dứt lời, Trần Khả Hân bất ngờ đẩy Kiên một cái, Kiên bị dọa sợ, vô thức phát ra một loạt tiếng khóc thút thít: “Mẹ ơi, mẹ mau cứu con...”
Vị trí mà Kiên đang đứng cách mỏm đá nhiều nhất cũng chỉ khoảng một đến hai centimet, nếu còn lùi về sau thêm một chút nữa thì sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Những vụn đá nhỏ không ngừng lăn lộc cộc rồi lao thẳng xuống vách đá khiến cho từng người từng người đều hãi hùng khiếp vía, thần kinh căng lên như dây đàn trực tiếp sụp đổ.
“Trần Khả Hân, không sai, người đúng là do tôi giết, không phải cô muốn tiền sao, mười tỷ có đủ không? Cầm lấy hết cả đi, cô muốn bao nhiêu, tôi cũng sẽ cho cô hết!”
Trần Phương Liên đè lại vị trí trái tim trong lồng ngực nhưng vẫn duy trì dáng vẻ cao cao tại thượng như cũ.
Cô ta dễ dàng đoạt lấy được chiếc vali màu đen ở trong tay của Lê Hoàng Việt, ném về phía của Trần Khả Hân.
Chiếc vali bị lực va đập tác động mở toang ra, màu xanh lam chói mắt của những đồng tiền mệnh giá lớn nhất do Nhà nước phát hành được bó buộc lại thành từng xấp, sau đó xếp lại thật chỉnh tề ở bên trong.
Bởi vì từng xấp tiền đều được cố định lại bằng một dải dây trắng bằng giấy, cho nên dưới sự cuồn cuộn của gió núi cũng không dễ dàng bị thổi bay ra.
Ánh mắt của Dương Thành Trung bắt đầu chú mục vào một điểm duy nhất, tiền, số tiền này đều là của anh ta.
Anh ta thiếu chút nữa đã nhào người chạy qua nhưng lại bị cái liếc hung hăng của Trần Khả Hân kéo hồn trở về.
Chờ đến khi những chuyện ở chỗ này được giải quyết xong rồi thì không phải tiền vẫn về tay anh ta hay sao, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi mà.
“Trần Phương Liên, cô quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy con trai độc đinh của tập đoàn Á Châu chỉ đáng giá chút tiền này?”
“Vậy rốt cuộc thì cô muốn như thế nào?”
Khuôn mặt Trần Phương Liên tràn đầy vẻ lo lắng cùng tàn nhẫn.
Đến tận bây giờ cũng chỉ có hai người phụ nữ các cô là đang đối thoại.
Trần Khả Hân nhướn mày, đong đưa ánh mắt, đôi môi hoa đào đỏ tươi như máu mở ra rồi lại khép vào: “Rất đơn giản, chỉ cần cô nhảy xuống dưới đó, dùng cái chết của cô để đổi lấy tính mạng của con trai cô.
Yêu cầu của tôi cũng không cao, chẳng qua cũng chỉ là khiến cho cô đền mạng lại cho mẹ của tôi mà thôi!”
Tầm mắt của Trần Phương Liên đảo quanh qua lại giữa hai người Kiên và Trần Khả Hân, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Cô cảm thấy có thể hay sao?”
“Có phải là cô đang cảm thấy, đứa trẻ mất rồi thì vẫn có thể sinh một đứa khác, nhưng mà mạng hèn của chính mình nếu như mất đi rồi thì thật sự là không còn nữa rồi, có đúng hay không?”
Đối với phản ứng của Trần Phương Liên, Trần Khả Hân cảm thấy vô cùng hài lòng, cô ta cười khanh khách rồi lại thở dài nói: “Trần Phương Liên à Trần Phương Liên, chẳng lẽ cô cho rằng, sau khi cô đã làm từng đó chuyện xấu xa, Lê Hoàng Việt vẫn sẽ chạm vào cô dù chỉ một chút thôi sao? Cô cũng giống như tôi thôi, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương lại đáng buồn, Lê Hoàng Việt sẽ không yêu cô đâu!”
Về tình yêu mà Trần Khả Hân dành cho Lê Hoàng Việt, những rung động vào lúc ban đầu, tất cả đều bị mài mòn hết trong những tháng ngày cô ta sống trong cuộc sống thực tại và hoàn cảnh chật vật đến không chịu nổi.
“Lê Hoàng Việt có yêu tôi hay không thì sau này người mà anh ấy cưới cũng chỉ có thể là một mình tôi mà thôi! Tôi khuyên cô lập tức thả Kiên ra, nếu không tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!”
Toàn thân Trần Phương Liên tỏa ra sát khí bừng bừng, ánh mắt sắc nhọn như mũi dao.
Cô ta đương nhiên biết được Lê Hoàng Việt không yêu mình, nhưng mà bị Trần Khả Hân phơi bày ra một cách trần trụi như vậy, há chẳng phải là làm trò cười trước mặt Trần Khả Như rồi hay sao.
Trần Khả Hân chỉ coi Trần Phương Liên như một người đàn bà điên đang la hét, tầm mắt lại rơi xuống một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, anh tuấn: “Lê Hoàng Việt, đã xem kịch lâu đến như vậy rồi, không định nói chút gì đó sao?”
Lê Hoàng Việt rốt cuộc cũng dịch chuyển con ngươi, trầm giọng nói: “Cô muốn nghe cái gì?”
“Nói vào trọng điểm đi, tôi cũng không phải là muốn xem kịch mẹ con tình sâu, tôi muốn nhìn thấy anh lựa chọn hơn!”
Đáy mắt của Trần Khả Hân mang theo ý cười xấu xa, dần dần lại biến thành sự oán giận lạnh lẽo, xuyên thấu lòng người: “Lê Hoàng Việt, mười tỷ đổi lại một mạng người, tôi chỉ có thể bỏ qua cho một người, anh chọn một người xong, tôi sẽ lập tức đẩy người còn lại xuống!”
Trong giọng nói của Trần Khả Hân không còn sự êm ái đầy giả tạo trước kia nữa, giờ phút này cô ta lớn tiếng hét to lên, khiến cho âm thanh vang vọng trong toàn bộ rừng núi và vách đá.
Trong mắt cô ta có ánh lửa, còn có một sự tức giận, oán thán đối với thế gian.
Cô ta chỉ muốn khiến cho tất cả mọi người đều không được chết tử tế! Rốt cuộc đã tới.
Giờ phút này, vẻ mặt của Trần Khả Như vô cùng bình tĩnh, từng điểm sáng trong con ngươi cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Trần Khả Hân, đến cuối cùng là muốn làm khó Lê Hoàng Việt.
Mà cô, đến cuối cùng lại khiến cho anh bị liên lụy.
Thật ra thì, Trần Khả Như nghĩ tới, trong cuộc hôn nhân của cô và Lê Hoàng Việt, cô yêu đối phương trước nhưng trong quá trình chung sống sau đó, Lê Hoàng Việt lại từng có sự tính toán đối với cô, đã từng lợi dụng cô, đã từng tổn thương cô, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, là do anh đã hết lần này tới lần khác cứu cô, nếu như không có Lê Hoàng Việt thì cũng không có Trần Khả Như đang sống sờ sờ ở đây.
Tất cả cũng chỉ là do lỗi sai của người khác, có quan hệ gì với anh đâu.
Đôi mắt của Lê Hoàng Việt âm trầm, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Trần Khả Hân, lời của cô có thể coi là thật hay sao? Cô thật sự sẽ thả một người đi sao?”
“Nghi ngờ?”
Trần Khả Hân lạnh lùng mỉm cười: “Anh cũng có thể lựa chọn không tin! Anh cũng có thể lựa chọn đẩy Trần Phương Liên bên cạnh xuống dưới, báo được mối thù giết mẹ xong rồi, có lẽ tôi cũng không muốn giết người khác nữa đâu!”
“Trần Khả Hân, cô đừng có dùng kế khích tướng và ly gián, cứ coi như toàn bộ các người đều chết, Lê Hoàng Việt sẽ không hại tôi đâu! Anh ấy sẽ chỉ yêu thương và cưng chiều tôi thôi!”
Trần Phương Liên bình tĩnh mà chắc chắn trách mắng, sau đó quay đầu lại, xinh đẹp mà cong lên một nụ cười trên khóe môi: “Hoàng Việt, anh nói xem có phải hay không?”
Có một khoảnh khắc, Trần Khả Như thật sự rất muốn hỏi Lê Hoàng Việt, rốt cuộc Trần Phương Liên đã nắm được cái chuôi gì của anh mà có thể khiến anh “ném chuột lại sợ vỡ bình”
như vậy, khiến cho cô ta có thể không có chút kiêng dè gì như vậy.
Dáng người cao ngất của Lê Hoàng Việt đứng im bất động, thậm chí ngay cả một tia ánh sáng tàn dư trong mắt cũng không quét về phía Trần Phương Liên.
Trần Phương Liên nhận được sự đối xử lạnh nhạt, vẻ mặt đột nhiên trở nên điên cuồng, mặt mũi vặn vẹo đến méo mó hét lên: “Lê Hoàng Việt, anh đừng có quên, lý do tại sao anh lại ly hôn với Trần Khả Như, chẳng lẽ anh muốn tất cả thành công dã tràng hay sao? Chỉ cần tôi và Kiên xảy ra một chút chuyện thôi thì anh với Á Châu và cả nhà họ Lê nữa, tất cả đều phải thân bại danh liệt, đều sẽ xong đời hết!”
“Nên chọn như thế nào, không cần tôi phải dạy anh, đúng chứ!”
Sự chấn động của Trần Khả Như lại lần nữa bị sự vô liêm sỉ của Trần Phương Liên gạt bỏ, người phụ nữ này nơi nào yêu Lê Hoàng Việt chứ, rõ ràng là cô ta hận anh, muốn phá hủy anh.
Cô ta đang uy hiếp anh một cách trần truồng, hóa ra anh lại phải chịu áp lực như vậy! Giờ phút này, Trần Khả Như chỉ cảm thấy ớn lạnh như bị nước thủy triều dâng nhấn chìm, cả người trống rỗng đến mức khó chịu.
Sắc mặt lạnh băng của Lê Hoàng Việt rạn nứt từng chút từng chút một, giữa hàng mày kiếm và hai mắt tạo thành một đường rãnh sâu thẳm mà độc đoán, sau đó chạy dọc xuống toàn thân.
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác anh lại vẫn cứ duy trì sự im lặng, giống như một quả bom không được hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào vậy.
“Lê Hoàng Việt, nhanh một chút, kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu không thì cả hai người bọn họ cùng chết cũng rất tốt, dù sao thì tôi cũng đã không còn đường lui nữa rồi!”
Trên mặt Trần Khả Hân tràn đầy vẻ tàn nhẫn và độc ác, cô ta sẽ rất vui mừng nếu có thể nhìn dáng vẻ giãy giụa trong đau khổ của Lê Hoàng Việt, tất cả mọi người đều biết người mà Lê Hoàng Việt yêu là Trần Khả Như vậy thì như thế nào? Trần Khả Hân đang ép buộc Lê Hoàng Việt.
Trần Phương Liên cũng đang ép buộc Lê Hoàng Việt.
Tất cả mọi người đều đang ép buộc anh.
Tóc mái được chải ra phía sau đầu của anh bị gió từ trên đỉnh núi thổi bay, rơi xuống che khuất hai con mắt hẹp dài, đầu hơi hơi cúi thấp xuống, thống khổ như một trận chiến giữa trời và người.
Cho đến tận bây giờ, Trần Khả Như vẫn chưa lấy lại được sự tỉnh táo, câu trả lời này đối với cô mà nói, đã không còn quan trọng nữa.
“Trần Khả Hân, cô không cần phải ép buộc anh ấy, cứ đẩy tôi xuống đi.”
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, bình tĩnh không một gợn sóng.
Mấy người còn lại lần lượt nhìn về phía Trần Khả Như, cố gắng phân định sự thật giả trong giọng nói của cô.
Trần Phương Liên vô cùng khinh thường: “Khổ nhục kế sao? Trần Khả Như, diễn xuất của cô cũng không tệ đấy nhỉ, chỉ tiếc là, Lê Hoàng Việt sẽ không mắc lừa, cũng sẽ không thương hại mà lựa chọn cô đâu!”
Giờ phút này, Trần Phương Liên hoàn toàn không biết cô ta chỉ là một tên hề dối trên lừa dưới ở trong mắt của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như mà thôi! Cẩn thận không để bị ảnh hưởng thêm từ những yếu tố bên ngoài, tất cả sự ngụy trang, hãm hại, những lời nói dối căn bản đều không thể nào tấn công cô được nữa.
Bất luận Trần Phương Liên nói gì hay làm gì, Trần Khả Như cũng sẽ không tin tưởng nữa, thậm chí cô cũng không muốn tốn nhiều lời lẽ với cô ta.
Trần Khả Hân bỗng nhiên ghen tị nói: “Chị gái thân yêu của em, chị vẫn luôn lương thiện giống như vậy, khó trách chị bị Lê Hoàng Việt lạnh nhạt hai năm cũng vẫn cam tâm tình nguyện.
Nói ra thì, chị cũng phải cảm ơn tôi và mẹ của tôi, đương nhiên còn có anh họ của tôi nữa, nếu như không có bọn tôi, chị làm sao có thể bỗng dưng trời xui đất khiến mà leo được lên giường của Lê Hoàng Việt chứ? Rốt cuộc chị cũng đã từng có được Lê Hoàng Việt, từng có được tình yêu của anh ta, nhưng còn tôi thì sao, không có bất cứ thứ gì cả, từ đầu đến cuối, đều là hai bàn tay trắng!”
Thật ra thì tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Phương Liên, đều biết rằng, dựa theo tính cách của Trần Khả Như, cô chắc chắn sẽ không thể nào làm ra được loại chuyện hèn hạ vô liêm sỉ như thế, Trần Khả Hân nói ra lần này, chẳng qua cũng chỉ là vì chán ghét Lê Hoàng Việt, muốn khiến cho anh phải áy náy, hổ thẹn.
Trong những năm tháng dài yêu Trần Khả Như, Lê Hoàng Việt cũng đã sớm hối hận rồi.
Anh hối hận vì đã lãng phí năm kia, hối hận đã không đối xử với cô thật tốt.
Trần Khả Như không quan tâm thiệt hơn, chỉ hờ hững nói: “Trần Khả Hân, còn có rất nhiều người còn đáng thương hơn cô, việc có miếng ăn đối với bọn họ thậm chí còn là một vấn đề lớn, nói gì đến những ân oán tình thù như thế này chứ?”
“Chị im miệng cho tôi!”
Trần Khả Hân thẹn quá hóa giận, cô ta không thích bị người khác dạy dỗ, nhất là Trần Khả Như bây giờ đã rơi vào tình huống trở thành con tin của cô ta rồi.
“Lê Hoàng Việt, trước khi anh ra quyết định, tôi phải nói cho anh một chuyện này.”
Lê Hoàng Việt không lên tiếng, chỉ thấy, Trần Khả Hân giẫm chân lên nội tâm của từng người, ngón tay từng chút từng chút đưa tới đặt trên người của Trần Khả Như, nhắm thẳng vị trí trên bụng.
“Anh rể, chị tôi đang mang thai con của anh đấy, nếu như ngã xuống, vậy thì sẽ là một xác hai mạng đấy!”
Trần Khả Hân làm bộ như đang tỏ ra đáng tiếc cùng tiếc nuối nhưng ánh mắt lại trở nên ác độc hơn so với bất cứ lúc nào.
“Cô nói cái gì?”
Con ngươi lạnh lẽo của Lê Hoàng Việt đột nhiên trở nên u ám, thân thể cũng run rẩy kịch liệt, toàn thân giống như một con sư tử tức giận, sắp phá cửa nhà tù mà xông ra vậy.
Trần Phương Liên cũng rơi vào hoảng sợ, Trần Khả Như đáng chết, vậy mà lại mang thai rồi! Nhưng mà cũng không sao, rất nhanh thôi là cô sẽ phải đi gặp Diêm Vương rồi! Lê Hoàng Việt không thể nào chọn Trần Khả Như được.
“Anh rể, anh có bị lãng tai hay không? Trần Khả Như mang thai rồi, tôi thật sự vẫn luôn quan tâm đến chị gái của tôi đấy.
Nếu không thì, anh hỏi chị ấy một chút thử xem!”
“Là thật sao?”
Lê Hoàng Việt hỏi một cách nặng nề, trong giọng nói lại không thể kìm nén được sự kích động, nhẫn nhịn, đờ đẫn, ngột ngạt, phức tạp, bất lực, hối hận,...
rất nhiều.
Tình cảm nồng nàn trong mắt anh, dường như cũng không có cách nào có thể kiềm chế lại được...
cứ như vậy mà để nó tùy ý khuếch tán ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.