Trong nháy mắt, đột nhiên Trần Khả Như cảm thấy, chỉ cần mình nhìn Lê Hoàng Việt như thế này một lần thôi, cũng đã đủ để khiến cô khắc cốt ghi tâm đến hàng nghìn năm.
Tất cả những chuyện đau khổ, xót xa và bi thương mà cô từng trải qua cũng trở nên nhẹ tựa như lông hồng, không có gì đáng kể cả.
Đôi môi của Trần Khả Như nhợt nhạt, cô nhẹ nhàng cất giọng nói: “Tôi có thai rồi, nhưng đứa bé không phải là của anh.”
Vẻ mặt của cô thản nhiên, ngược lại khiến cho Trần Khả Hân khó hiểu: “Làm sao có thể chứ, rõ ràng là tôi đã nghe thấy Phan Huỳnh Đông nói…”
Trần Khả Như nhanh chóng cắt ngang lời của cô ta: “Không sai, đứa bé chính là con của Phan Huỳnh Đông, vào cái buổi tối ở khu vui chơi Cực Quang, không phải tôi và Phan Huỳnh Đông đã mất tích cả một đêm hay sao?”
Trần Khả Hân nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười.
Cô ta cười đến nỗi mà ở khóe mắt xuất hiện vài giọt lệ.
Lê Hoàng Việt im lặng.
Dường như chỉ cần anh nhìn cô thêm một lần thôi thì lập tức sẽ có cảm giác như bị kim châm.
Lời nói dối vụng về này của Trần Khả Như, rốt cuộc là đang muốn lừa gạt Lê Hoàng Việt, hay chính là để lừa mình dối người đây? “Nếu như đã là của anh ta, vậy thì tại sao cô lại không đi theo anh ta chứ?”
“Bởi vì, tôi yêu anh.”
Đương nhiên Trần Khả Như sẽ trả lời như vậy.
Cô không hề lừa anh, quả thực có rất nhiều lý do để dẫn đến chuyện cô không có cách nào rời đi cùng Phan Huỳnh Đông được, điện thoại của bố mẹ Phan Huỳnh Đông chỉ có một cuộc, nhưng vấn đề quan trọng hơn chính là nội tâm của cô, cô không có cách nào vứt bỏ tình yêu này.
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ không thể có sự tham gia của người thứ ba.
Những người khác, bỗng chốc trở thành hư vô, tựa như bọt biển.
Theo như lời Trần Khả Như nói, cô yêu Lê Hoàng Việt, giống như việc ăn cơm, ngủ nghỉ và hít thở vậy, là những chuyện đều phải làm mỗi ngày sau khi thức giấc.
Vào giây phút đó, Lê Hoàng Việt chỉ muốn xông đến, ôm lấy cơ thể gầy gò của cô.
Trong mắt anh tràn đầy sự nóng bỏng và sâu lắng, ánh mắt đang đấu tranh một cách dữ dội.
Từ đầu tới cuối, Trần Phương Liên vẫn luôn nhắc nhở ở bên tai anh, để chứng minh sự tồn tại của cô ta và mối đe dọa mà cô sẽ đem lại.
Mấy giây sau, Lê Hoàng Việt giương đôi mắt hẹp dài của mình lên nhìn, lời anh nói ra cực kỳ có trọng lượng, thấm nhuần đạo lý, anh nói: “Nếu như một người đàn ông đến cả việc bảo vệ người phụ nữ mà mình yêu cũng không làm được, vậy thì anh ta muốn tôn nghiêm, muốn ân tình, muốn tình yêu, lại còn muốn cả tình cả nghĩa để làm cái gì chứ.”
“Tôi quan tâm đến tất cả mọi người, nhưng lại bỏ mặc duy nhất một mình người phụ nữ của tôi, trái tim của tôi! Trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, Lê Hoàng Việt tôi đã chịu đựng đủ rồi!”
Bất kể là Trần Phương Liên hay là Trần Khả Hân thì bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Dương Thành Trung và cậu bé Kiên, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Tình cảm của Lê Hoàng Việt, tình yêu của anh, là những lời tuyên thệ ngang ngược, không có gì cần phải chất vấn hay nghi ngờ.
Anh quay về rồi.
Người anh hùng từ trên trời hạ xuống, Lê Hoàng Việt mà cô biết đã quay trở lại rồi.
“Lê Hoàng Việt, anh biết không? Tôi cực kỳ không thích bộ dạng kiềm chế vừa nãy của anh.”
Khóe miệng của Trần Khả Như mỉm cười, từ trong lòng cô lộ ra ý cười, giống như một đóa hoa sen tuyết đang nở rộ.
“Tôi muốn cứu vợ tôi.”
Lê Hoàng Việt kiên trì, không lay động mà nói.
Đột nhiên, sắc mặt của Trần Phương Liên thay đổi, cô ta không thể tin được những gì anh đã nói: “Lê Hoàng Việt, anh điên rồi à?”
“Hoàn toàn ngược lại, bây giờ tôi thật sự rất tỉnh táo.”
Lê Hoàng Việt cũng không thèm che giấu sự chán ghét của bản thân.
Trần Phương Liên kinh ngạc lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, nếu như tôi công bố sự việc kia với tất cả mọi người, anh cũng sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, bố mẹ của anh...
Anh có biết hậu quả của chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Cô ta vừa dứt lời thì Lê Hoàng Việt đã đi về phía đó, dùng một tay bóp lấy cổ Trần Phương Liên: “Cô có tin rằng tôi sẽ lập tức bóp chết cô và con trai cưng của cô hay không?”
“Lê Hoàng Việt...
Khụ khụ...
Anh thực sự bị điên rồi...
Giết tôi xong...
Chẳng lẽ...
Anh không phải ngồi tù sao?”
Trần Phương Liên phí sức vùng vẫy, vết thương cũ còn chưa kịp lành thì lại có thêm vết thương mới, cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn anh: “Lê Hoàng Việt...
Anh nhất định sẽ hối hận thôi!”
“Hai người đừng có mà cãi nhau nữa, trước hết tôi vẫn nên giải quyết cái thai nghiệt chủng này đi đã!”
Trần Khả Hân nhìn tình thế đang thay đổi ở trước mắt mình, mệt mỏi đến nỗi không nói nên lời, đột nhiên trong lòng tràn đầy sự nhiệt huyết, cô ta đẩy mạnh một cái, cơ thể của Kiên giống như một sợi bông, bật ra bên ngoài.
“Đừng mà…”
Trần Phương Liên kêu lên thất thanh, tiếng kêu mang theo cảm giác bi thảm.
Cùng lúc đó, Lê Hoàng Việt thả lỏng lực trong tay mình ra, không ai có thể ngờ rằng, Trần Khả Hân sẽ bất chấp hết tất cả, nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ vô tội.
Cuối cùng thì Kiên không nhịn được mà kêu gào, la hét trong đau đớn, trong bầu không khí này, đôi mắt non nớt và tràn ngập nỗi sợ hãi của cậu bé không ngừng mở to ra.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một bóng hình gầy gò, nhỏ bé lao đến.
Là Trần Khả Như.
Với đôi tay bị trói của mình, cô ấy túm lấy cái mũ trùm đầu của Kiên một cách chính xác.
Đứa bé rất nhẹ, mặc thêm chiếc áo khoác len mùa đông chất lượng tốt, Kiên bị treo lơ lửng trên vách núi.
Chuyện cứu Kiên là một bản năng của con người.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao cô có thể đứng yên giương mắt nhìn cơ thể nó tan nát thành từng mảnh được chứ! Trần Khả Hân là người đầu tiên có phản ứng với chuyện này, cô ta vô cùng kinh ngạc nói: “Trần Khả Như, não của cô bị úng nước rồi à? Đây là con trai tình địch của cô đó.”
Tại sao cô lại muốn cứu thằng bé? Từ đầu tới cuối, Trần Khả Hân luôn cảm thấy khó hiểu, cô ta nghĩ mãi mà không ra lý do tại sao, ngay lập tức cảm giác đó chuyển biến thành một loại ghen ghét.
Cô ta nhìn người em gái cùng cha khác mẹ của mình, nó mới vĩ đại và vị tha biết bao, nhưng cũng khiến cô ta vô cùng chán ghét và căm hận, đến mức không có gì có thể sánh bằng được.
Trần Khả Như nghiến chặt răng, muốn biết sao, bây giờ cô rất khó có thể dùng sức được, cho dù đây chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười lăm cân.
Đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt ướt đẫm, tràn đầy sự sợ hãi, vẻ mặt đau đớn và tiếng khóc thút thít, dường như nó đang không ngừng nói, cứu cháu, cô ơi mau cứu cháu.
“Trần Khả Như, đừng buông tay, xin cô cứu lấy Kiên.”
Trần Phương Liên xót xa, ân hận hét lên.
Lê Hoàng Việt cố gắng tiến đến gần, nhưng lại nghe thấy Trần Khả Hân tức giận gào lên: “Không một ai được lại gần, nếu không, tôi sẽ đá văng cả hai người bọn họ xuống đấy.”
Ngay sau đó, chân của Trần Khả Hân không hề kiêng dè, giẫm thẳng lên cánh tay đang dùng sức để giữ lấy cậu bé của Trần Khả Như, hành vi độc ác của cô ta khiến người khác vô cùng phẫn nộ.
Tiếp theo đó, cô ta dùng sức từng chút, từng chút một để giẫm xuống, mở miệng dỗ dành cô: “Trần Khả Như, cô buông đứa bé ra đi, cô không thể giữ được nó nữa đâu, vốn dĩ cô không hề vĩ đại như cô tưởng tượng đâu...
Từ bỏ đi.”
Trong nháy mắt, mồ hôi từ trán Trần Khả Như thi nhau tuôn ra, ướt đẫm cả khuôn mặt, cô cố gắng chịu đựng, chống lại cơn đau buốt truyền đến từ hai cánh tay của mình, giữ chặt cậu bé đến mức hai tay gần như tê liệt, không hề buông lỏng ra chút nào.
“Đồ thần kinh, mấy người đều là đồ thần kinh, bố mày không chơi với bọn mày nữa!”
Lúc này, ở bên cạnh, Dương Thành Trung mở miệng nói kháy bọn họ vài câu, sau đó chỉ thấy anh ta không thể chờ đợi được nữa, vội vàng nhặt cái hộp đen đựng đầy tiền lên rồi chạy xuống núi.
Giết người chính là tự đẩy mình vào chỗ chết, mấy người này không bình thường, chẳng lẽ anh ta cũng không bình thường sao? Anh ta chỉ đang cần tiền mà thôi! Đối với hành vi lấy tiền rồi chuồn mất của Dương Thành Trung, Trần Khả Hân không hề tức giận chút nào, cô ta cũng chẳng cho rằng đó là sự việc ngoài ý muốn.
“Hai người, đừng tưởng rằng không có người trợ giúp thì tôi sẽ yếu đi, hay là tình thế không thuận lợi đối với tôi.
Sự sống chết của bọn họ đều nắm chắc ở dưới chân tôi rồi!”
“Vậy sao?”
Chỉ thấy từ trong lòng, Trần Phương Liên nhanh chóng khéo léo rút ra một khẩu súng, cô ấy chĩa thẳng đầu súng vào Trần Khả Hân: “Bây giờ, tôi cảnh cáo cô, ngay lập tức kéo Kiên của tôi lên đây, nếu không tôi sẽ bắn một phát nát đầu cô, dù sao thì tôi cũng đã từng giết chết một người rồi, giết thêm một người nữa cũng chẳng phải vấn đề gì to tát cả.”
“Bắn đi.”
Cả mặt Trần Khả Hân tràn đầy sự khinh thường, sau đó cô ta trợn trừng hai mắt, gào lên: “Người nào mà không bắn thì người đó là kẻ hèn hạ!”
“Đừng bắn.”
Lê Hoàng Việt hét to lên.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi, một tiếng "Đùng" vang lên khắp khe núi.
Sau khi Trần Khả Hân bị bắn trúng một phát, cô ta che vết thương trên vai, khuôn mặt xinh đẹp, trắng bệch như tuyết, hai mắt mở to ra nhìn về một phương hướng nào đó, cả người cô ta rơi thẳng từ trên cao xuống.
Trần Khả Hân không cho phép bản thân mình cam chịu như vậy, cô ta cố gắng kéo Trần Khả Như xuống cùng mình, cho dù có phải chết thì cô ta cũng muốn kéo theo vài người để làm đệm lưng cho mình.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, cùng lúc tiếng súng vang lên, Trần Khả Như đã dùng hết sức lực của mình để kéo Kiên lên.
Cơ thể của cậu bé bị đập mạnh lên, cậu bé bắt đầu gào khóc.
Nhiều năm sau, Kiên vẫn thường nghĩ đến người dì đã cứu mình, rõ ràng là dì ấy rất ghét cậu ta, vậy tại sao lại còn muốn cứu cậu ta chứ? Trần Khả Như cứu Kiên mà không cần bất cứ lý do gì.
Bởi vì cậu ta là một đứa bé.
Tuy nhiên, Trần Khả Hân lại cố sống cố chết nắm chắc cơ thể của Trần Khả Như, giống như một con rết vẫn luôn bò ở những nơi tối tăm, cho dù nó bị cắt đứt đến chết nhưng vẫn còn nhúc nhích.
Trong mắt cô ta lóe lên một tia độc ác và nham hiểm, cô ta cười một cách điên cuồng: “Em ơi, cuối cùng thì chị em chúng ta cũng trăm sông đổ về một biển, tuy khác đường nhưng lại cùng đích đến...
Ha ha...”
Trong lòng Trần Khả Như cảm thấy ớn lạnh, tiếng kêu kinh ngạc chìm vào trong cổ họng, căn bản không còn thời gian để suy nghĩ nữa, cơ thể cô bị mất thăng bằng.
Cả hai cùng ngã xuống.
“Không...”
Khi Trần Khả Như ngẩng đầu lên rồi rơi xuống, cô nhìn thấy nửa người của Lê Hoàng Việt đang vội vàng nhào ra phía trước cùng vẻ mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng của anh, và trong một tốc độ nhanh nhất, anh liền trở thành một điểm đen rồi hoàn toàn biến mất khỏi mắt cô.
Lê Hoàng Việt, xin lỗi.
Lần này, sợ rằng chúng ta thực sự phải nói lời tạm biệt rồi.
Nước mắt nhanh chóng lăn dài trên hai gò má, cô lặng lẽ nhắm mắt lại.
Tiếng kêu gào của Lê Hoàng Việt tràn ngập và vang vọng khắp xung quanh, nhưng lại không có cách nào để thay đổi sự thật này.
Vào thời khắc sinh tử, anh không giữ được Trần Khả Như.
Chỉ một bước thôi mà hai người đã cách nhau một trời một vực.
Trần Phương Liên ôm lấy Kiên, tuy rằng nguy hiểm đã qua đi, con cô ta đã quay trở lại nhưng trong mắt cô ta vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi, cô ta cũng cảm nhận được niềm vui tràn trề khi đạt được điều mình muốn.
Ngay lúc Trần Phương Liên đang tự hào về phát bắn kia của mình thì cô ta lại hoảng hốt khi nhìn thấy Lê Hoàng Việt đang hành động như một kẻ mất trí, dường như anh muốn lao cả người mình xuống dưới đấy vậy.
Cô ta chỉ nghe thấy tiếng gào thét như có ma lực của anh: “Trần Khả Như, bất kể là trên trời hay dưới đất, tôi đều không thể để em một mình!”
"Hoàng Việt, đừng!" Vẻ mặt Trần Phương Liên tràn đầy sự kinh sợ, làm sao có thể chứ? Tại sao? “Mấy người mau kéo Tổng giám đốc Việt lại!”
Lê Chí Cường đến vừa đúng lúc, hai tên vệ sĩ, một trái một phải đang đỡ, giữ lấy Lê Hoàng Việt, nhưng lúc này, Lê Hoàng Việt chống cự lại quá mãnh liệt, giống như một con thú dữ bị mất đi kiểm soát mà phát điên phát dại, anh trợn trừng đôi mắt đỏ bừng của mình lên, lôi cả bọn họ đi về phía đấy.
Lê Chí Cường toát mồ hôi lạnh, anh ta không chút do dự, nhặt một hòn đá lên, đập vào sau đầu của Lê Hoàng Việt rồi nói: “Tổng giám đốc Việt, thật xin lỗi!”
Lê Hoàng Việt hoàn toàn bất tỉnh, anh ngã xuống.
Lê Chí Cường thề rằng đây là việc làm sai trái duy nhất và cũng là táo bạo nhất mà anh ta đã làm, đến mức mà suốt mấy năm nay, Lê Hoàng Việt vẫn không tha thứ cho anh ta.
Chỉ có điều, anh ta không hề cảm thấy hối hận.
Tất cả mọi người đều cho rằng, chuyện xảy ra đến đây, có lẽ cũng coi như là kết thúc rồi.
Nhưng không biết Tống Quốc Minh từ đâu ra mà lại chạy tới đây, đột nhiên cậu ta đi đến sát mép vực cao và sâu, khuôn mặt tuấn tú, trầm lặng lộ ra một biểu cảm như kẻ bị điên.
Cậu ta hét lớn lên: “Trần Khả Như, bây giờ tôi muốn chứng minh cho chị thấy rằng chỉ có tôi, chỉ có mình tôi Tống Quốc Minh mới là người yêu chị nhất trên thế giới này!”
Cậu ta vừa hét vừa nhảy xuống mà không có chút do dự nào, bấy lâu nay, lời thề thảm thương vẫn chưa từng một lần bị thoái thác.
Lê Chí Cường và Trần Phương Liên, cùng những người khác chưa bao giờ nghĩ rằng, tình yêu của Tống Quốc Minh lại có thể cố chấp và điên cuồng đến như vậy, thậm chí khiến cho mọi người vô cùng chấn động.
Dĩ nhiên cái chết vì tình thì đáng để kính nể.
Nhưng mạng sống của con người chỉ có một mà thôi, có phải tất cả chúng ta đều nên vừa nắm chắc lại vừa quý trọng nó hay không? Sau khi giật mình, Lê Chí Cường bình tĩnh dặn dò: “Trước tiên mấy anh đưa Tổng giám đốc Việt quay về đi đã, rồi sau đó liên lạc với cảnh sát địa phương, bảo họ lập tức cử người xuống núi để tìm kiếm, đồng thời sắp xếp tàu ở phía Vịnh Lăng Cô và một số khe hở dọc hạ lưu để tiến hành trục vớt, nhất định phải…”