Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 216: Trần Khả Như, đừng đi




Mái tóc ngắn và tóc mái của người đàn ông đều ướt đẫm mồ hôi, hơn nửa cái áo sơ mi trắng của anh nhuộm đầy máu tươi đỏ thẫm, gò má tái nhợt, từng đường nét trên gương mặt rõ ràng, nhưng cho dù là anh đang chật vật như vậy, cũng không cách nào che giấu được vẻ trưởng thành, anh tuấn sẵn có của anh.
"Mẹ, mẹ sao thế ạ?" Minh Lâm mở to đôi mắt sáng như trăng khuyết, ánh mắt dò hỏi.
Quái lạ, tại sao mẹ lại cứ nhìn chằm chằm vào mặt cái chú này thế không biết? Chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt chú ấy rất đẹp trai hay sao? Nhưng mà quả thật là đẹp trai nha, người trong nội thành đúng là không giống nhau.
Ngoại trừ đẹp trai, còn có chút quen mắt nữa.
bác sĩ Linh vốn dĩ là một đóa hoa của mấy thôn lân cận.
Bình thường xóm trên có không ít thanh niên bởi vì muốn gặp nữ thần một cái mà phải giả vờ bị nhức đầu, lên cơn sốt, hoặc nhất định là khoa Nhi gì đó, có quá nhiều ví dụ về việc tự mình hại mình.
Nhưng bác sĩ Linh rất nghiêm túc, lúc nào cũng nói năng thận trọng, lạnh lùng với những người này.
Lâu ngày, càng ngày càng ít người giả vờ và trêu đùa hơn.
Nhưng mà nói đến chuyện thầm thương trộm nhớ, vẫn còn rất nhiều người, chỉ có điều mọi người kín đáo hơn một chút.
Tại sao Trần Văn Bảo lại tích cực như vậy nhỉ? Thật ra thì anh ta còn chưa tận dụng hết để có cơ hội đến gần bác sĩ Linh, giải quyết vấn đề hôn nhân của một thanh niên độc thân hơi lớn tuổi trong thôn.
Nghe Minh Lâm nói xong, vốn dĩ Trần Văn Bảo đang ngu ngơ liếc trộm bác sĩ Linh cũng để ý lại và thấy, hình như bác sĩ Linh có nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt của một người đàn ông nào đó trong hơn hai phút.
Ôi, hôm nay thật kỳ lạ "Không có gì." bác sĩ Linh dửng dưng chối đẩy đi, vẻ khiếp sợ và mãnh liệt dâng trào trên mặt chỉ thoáng qua rồi biến mất, vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh nói: “Chẳng qua là mẹ cảm thấy thân phận của người đàn ông này không hề đơn giản, có thể nào cho gây phiền phức cho thôn được hay không mà thôi." Lúc đang nói chuyện, một hơi thở thanh tao, thánh thiện, xuyên qua lớp áo blouse trắng từ từ tỏa ra ngoài, khí chất tỏa ra vô cùng lay động lòng người.
"Linh Vân nói rất có lý!" Trần Văn Bảo làm bộ sờ cằm của mình, một cái tay khác lơ đãng dường như muốn khoác lên vai của bác sĩ Linh...
"Ai là Linh Vân, Linh Vân là tên để cho anh gọi à? Da mặt cũng dày thật đấy!" Sau khi Minh Lâm nghịch ngợm làm mặt quỷ, hung hãn đạp Trần Văn Bảo một đạp, lúc này Trần Văn Bảo rút tay trở về, sắc mặt căng phồng lên giống như là gan lợn.
Thật ra thì không phải anh ta muốn lợi dụng bác sĩ Linh, hoàn toàn chỉ là lơ đãng, lơ đãng bị hấp dẫn vào.
Lật tung hết mấy ngôi làng, thậm chí là cả mấy thị trấn cũng đều không tìm ra một khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp và sạch sẽ giống như bác sĩ Linh vậy, chứ đừng nói gì là cả dáng vẻ kia, tay nghề kia...
Chỉ tiếc là...
"Tổng giám đốc Việt, Bác sĩ, mau mau cứu lấy Tổng giám đốc Việt của chúng tôi." Ngay sau đó, rất nhiều người ăn mặc xộc xệch, không chịu nổi chạy vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lê Hoàng Việt đang nằm hôn mê và đầy yếu ớt kia.
bác sĩ Linh vừa lại gần, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của người đàn ông, trong mắt lập tức lóe lên vẻ bối rối, sau đó nhanh chóng bị cô che giấu đi, cô kéo khẩu trang y tế lên quá mũi.
"Trần Văn Bảo, giúp một tay đi, đưa người này vào bên trong phòng phẫu thuật giúp tôi." bác sĩ Linh nói qua lớp khẩu trang.
"Không thành vấn đề, bác sĩ Linh!" Mặc dù Trần Văn Bảo là người con trai cao to, nhưng ngược lại lại cũng là người tỉ mỉ, động tác thành thạo dè đặt.
Còn Lê Chí Cường lúc nào cũng tự làm mình bị thương thì nóng vội hơn, không giúp ích được việc gì cả. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"bác sĩ Linh? Người này là nữ sao?" Lê Chí Cường vừa nghe thấy lời này, trong lòng nguội lạnh đi một nửa, chỉ cảm thấy rằng dáng người của nữ Bác sĩ ở trước mặt anh, vị Bác sĩ mặc áo trắng này hết sức nhỏ nhắn, để tóc ngắn, khuôn mặt...
Chắc hẳn là rất xinh xắn.
Ánh mắt cô vô cùng lấp lánh, rất là đẹp, không nhìn thấy rõ cả khuôn mặt...
Lê Chí Cường càng nóng vội hơn, chẳng lẽ cái thôn nhỏ trên núi này hết người rồi sao? Lại để cho một cô gái trẻ tuổi như vậy mở một phòng khám bệnh, trở thành Bác sĩ? Bừa bãi thế? Trong lòng Lê Chí Cường vô cùng sốt ruột, ngược lại, trong lúc này lại chẳng thể nghĩ được gì cả.
Minh Lâm nghe thấy những lời này, lập tức xị mặt ra, mặt dài như cái bơm nói: “Chú, chú vừa mới có ý gì vậy? Tay nghề của mẹ cháu nổi tiếng khắp gần xa, rất nhiều bệnh viện lớn trên thị trấn mời mẹ cháu đến làm nhưng mẹ cháu không đi đâu cả thôi." Thằng nhóc chỉ chỉ vào những loại cờ thưởng trên mặt tường, hất cằm, ngẩng đầu nói: "Nhìn thấy không, đều là người thân của bệnh nhân đưa tới đó." Lê Chí Cường bật cười, nhìn theo đầu ngón tay của đối phương, vội liếc mắt nhìn những tấm cờ thưởng treo đầy trên hai mặt tường, đều là những loại tương tự nhau như "Bác sĩ Tô Linh Vân cứu chữa giúp người, tấm lòng nhân đức", hay là "Bác sĩ Tô Linh Vân là bàn tay vàng trong làng phụ khoa, cứu khổ cứu nạn”
, vân vân.
"Mẹ nhóc là bác sĩ phụ khoa?" Trong đầu Lê Chí Cường thoáng qua một suy nghĩ kì lạ, ngay sau đó liền hỏi: “Vậy ngoại khoa thì có giỏi không?”
Minh Lâm tự hào nói: "Mẹ cháu bệnh gì cũng chữa được hết, chú cứ chờ đó mà xem." Lê Chí Cường cũng không có nhiều thời gian để tiếp tục dài dòng với thằng nhóc này, anh ta lo lắng đứng ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh trong suốt của một gian phòng, cái gọi là cửa phòng phẫu thuật, nhìn không chớp mắt, trong lòng vẫn bị siết chặt như cũ.
Nhưng mà động tác và tay nghề của Bác sĩ Tô Linh Vân rất chuyên nghiệp, xem ra cũng có chút tay nghề.
Còn người trợ giúp ở bên cạnh...
Cái người đàn ông gọi là Trần Văn Bảo kia, thật là vướng tay vướng chân.
Bên trong phòng phẫu thuật.
Mấy cái bóng đèn phẫu thuật trắng bệch, Lê Hoàng Việt nằm ở trên bàn mổ, máu đỏ nhuộm cả nửa người, máu bên hông đã ngừng chảy, bác sĩ Linh đã chích thuốc mê vào người anh, cho nên giờ phút này nhìn khuôn mặt anh vô cùng yên tĩnh.
Trần Văn Bảo nhìn nữ thần một cái, phát hiện ra hôm nay, số lần nữ thần mất tập trung hơi nhiều nha, có chuyện gì sao? Mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm trên bàn mổ, được rồi, anh ta thừa nhận, là có chút đẹp trai, nhưng mà, nữ thần cũng không phải là người nông cạn.
Người đàn ông đẹp trai thì có thể làm ra cơm ăn sao? Không đúng, người ta là Tổng giám đốc gì đó cơ mà, là một người có tiền.
Bên trong đang tiến hành các bước phẫu thuật.
"Cái nhíp." "Cây kéo." "Lau mồ hôi." "Vải thưa." "Kim." "..." bác sĩ Linh, dưới sự hỗ trợ Trần Văn Bảo, hoàn thành phẫu thuật, cuối cùng khâu lại miệng vết thương, lên thuốc, quấn chặt lại miếng vải băng, liền khách sáo nói: "Trần Văn Bảo, hôm nay anh vất vả rồi, tôi sẽ trả tiền công cho anh." Trần Văn Bảo từ chối: "Chẳng có gì đâu mà, được giúp đỡ bác sĩ Linh là niềm vinh hạnh của tôi." Vừa nói xong, đường đường là một người đàn ông lại đỏ mặt lại.
Tô Linh Vân còn không biết suy nghĩ của anh ta sao, nghiêm mặt nói: "Không phải giúp tôi, là giúp bọn họ, lát nữa bọn họ thanh toán tiền thuốc thang, ngày mai tôi sẽ đưa cho anh.”
Trần Văn Bảo còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng lại bị Tô Linh Vân tiếp tục ngắt lời: "Trần Văn Bảo, muộn lắm rồi đấy, lại có người nói ra nói vào, anh mau về nhà đi." Nữ thần thật là vô tình mà.
Trần Văn Bảo rũ đầu thở dài một câu "Nữ thần trong mộng lại vô tình" rồi rời khỏi phòng phẫu thuật.
Tô Linh Vân thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, đóng kín lại cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Cô bước chân chậm rãi, do dự không thôi, đi tới trước giường bệnh, chậm rãi gỡ khẩu trang xuống, chỉ cảm thấy hô hấp nhanh hơn, bình tĩnh lại tiết tấu có hơi hỗn loạn.
Cô hít một hơi sâu, tự trấn tĩnh mình, không nhìn anh nữa, lấy một chậu nước nóng, bắt đầu lau chùi tỉ mỉ vết bẩn và vết máu trên da anh.
Ngoài cửa.
Lê Chí Cường nghĩ tới một vấn đề: “Người bạn nhỏ này, bác sĩ Linh là mẹ nhóc à?" "Làm sao, không thể được à?" Minh Lâm nổ tung, biểu cảm có chút hậm hực.
"Không có, không có, chỉ là rất ngạc nhiên, bác sĩ Linh trẻ tuổi như vậy lại có một đứa nhóc năm sáu tuổi." "..." Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trần Văn Bảo đi ra.
"Thế nào, người không sao chứ? Tôi có thể vào xem Tổng giám đốc Việt một chút được không?" Lê Chí Cường lo lắng, dường như muốn chui vào trong khe cửa, nhưng lại bị Trần Văn Bảo đóng lại một cách vô tình.
Tâm trạng Trần Văn Bảo hơi khó chịu, nói: "Vừa rồi không phải tôi đã ra hiệu động tác tay và khẩu hình miệng cho anh rồi hay sao, Tổng giám đốc Việt gì đó của anh không chết được, được nữ thần cứu sống rồi.
Bây giờ vẫn chưa thể đi vào, anh chờ ở cửa một chút rồi nói sau.”
"Được rồi." Lê Chí Cường không còn cách nào khác, nhưng mà, hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cuối cùng cũng được gỡ xuống, xem ra bác sĩ Linh này thật sự là một Bác sĩ giấu nghề ở nơi miền quê hẻo lánh, y thuật cao siêu, vừa rồi là anh lo nghĩ nhỏ mọn rồi.
Vẻ mặt Trần Văn Bảo như đưa đám, không chịu rời đi: "Linh Vân, nữ thần của tôi...
Tại sao phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy cơ chứ?" Anh ta làm ra biểu cảm vô cùng phô trương, Lê Chí Cường nhìn đến nỗi dở khóc dở cười.
Phải, một người yêu thầm đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, bác sĩ Linh này cũng có con trai lớn như vậy rồi, sao vẫn còn được yêu thích như vậy cơ chứ? "Đi đi đi, đi sang một bên.
Chú Bảo, bố cháu vẫn đang còn đấy, chú đừng có mà có ý với mẹ cháu.
Tình cảm của mẹ cháu đối với bố cháu là trung thành.
Chú đừng làm phiền nữa đi nhé." Hai cái tay nhỏ bé của Minh Lâm xua xua, trực tiếp đẩy từ phía sau lưng Trần Văn Bảo, đẩy ra đến ngoài cửa.
Miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ ngoài của cậu bé vô cùng không phù hợp với tuổi, nhìn giống như một ông cụ non.
Lê Chí Cường cảm thán, nhưng mà một đứa trẻ sáu tuổi như vậy, trưởng thành quá sớm rồi.
Trên mặt anh ta vô cùng kinh ngạc, bố gì cơ? bác sĩ Linh có chồng rồi sao? Trần Văn Bảo bước một bước liền không cam lòng, quay lại nói: "Chú nói này Minh Lâm, bố cháu nằm liệt giường cũng quá nửa năm rồi, có vẻ như không tỉnh lại nữa đâu, mẹ cháu còn trẻ vậy, cứ coi như là chú không xứng đáng với cô ấy, nhưng dù sao thì cũng phải tìm một người người đàn ông cho cô ấy chứ." "Chú Bảo, chú đừng có mà nói bậy nói bạ, cháu phải đóng cửa đi ngủ rồi.”
Đến cuối cùng, Minh Lâm vẫn dứt khoát đuổi người đàn ông này ra khỏi cửa, khóa lại cửa, xong việc.
Quay đầu nhìn Lê Chí Cường một cái, ánh mắt sáng như trăng rằm, cong cong, tuổi còn nhỏ, dường như có chút tình cảm khó hiểu nói không rõ được xuất hiện trong vẻ mặt của cậu bé.
Trong lòng Lê Chí Cường kinh hãi: “bác sĩ Linh còn có một người chồng nằm liệt giường nữa à?”
Nhưng mà sự tò mò trong lòng anh ta nhanh chóng bị Lê Hoàng Việt thu hút, cũng không hỏi nhiều nữa.
Có lúc, anh ta thật sự muốn gõ đầu mình, rốt cuộc bên trong có phải là keo hồ hay không, suýt chút nữa thì hỏng mất chuyện lớn của Tổng giám đốc, hạnh phúc cả đời của anh.
Chuyện này để sau này hãy nói.
Cách một bức tường.
Sau khi Tô Linh Vân lau chùi sạch sẽ cả khuôn mặt của Lê Hoàng Việt, đang muốn rời đi, lại bị một bàn tay dùng lực vội vàng nắm lấy.
Trong lòng cô run lên bần bật.
Khăn bông trong tay vô tình rơi xuống đất.
"Trần Khả Như...
Đừng đi..." Một giọng nam trầm thấp, khàn khàn bất ngờ vang lên.
Cả người Tô Linh Vân cứng ngắc lại vì bị bất ngờ, không kịp đề phòng.
Tay cô lại không có cách nào nhúc nhích được.
Anh tỉnh lại rồi sao? Nhìn vào mắt anh, chỉ thấy đôi lông mày của Lê Hoàng Việt cực kỳ anh tuấn, chau lại rồi lại giãn ra, khóa chặt lại rồi lại buông lỏng, đầu lông mày đung đưa một cách vô thức.
Đôi môi mỏng tái nhợt, nứt nẻ, dường như không hề động đậy.
"Trần Khả Như...
Không nên rời khỏi tôi..." Lại là một câu nói mớ mơ mơ màng màng.
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Linh Vân hơi ngừng lại, bên trong hốc mắt phảng phất một cảm giác cay cay, trào ra ngoài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.