Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 264: Anh lười quá, đáng phê bình




Trần Khả Như thu hồi lại những lời cô nói trước đây, ai nói Lê Hoàng Việt không hiểu chuyện tình cảm, không lãng mạn chứ, anh cực kỳ biết cách lấy lòng phụ nữ, đối với phương thức cầu hôn như thế này, có lẽ không người phụ nữ nào có thể chống cự lại được.
Vũ Tuyết Trang hâm mộ lẩm bẩm vài câu, viên đá kim cương trên nhẫn chắc phải đáng giá vài trăm triệu đi. Trông lớn như thể sắp rơi ra đến nơi. Có điều, vẫn khiến người ta mê mẩn vô cùng!
Mang chiếc nhẫn trở về, Lê Hoàng Việt cầm lấy tay trái cô, anh đứng thẳng người lên, bốn mắt nhìn nhau, dường như có một vầng sáng bao quanh hai người họ.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
“Hôn đi nào! Hôn đi nào! Hôn đi nào!
Âm thanh cổ vũ so với ban nãy còn to hơn, đám người đồng loạt vỗ tay reo hò.
Tuy rằng không phải lần đầu Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt thân thiết trước mặt người ngoài nhưng cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ… Ánh mắt Lê Hoàng Việt vô cùng sáng, anh hơi nghiêng đầu, ôm lấy cô thật chặt sau đó hôn lên đôi môi cô.
Chóp mũi Trần Khả Như khẽ chạm vào mũi Lê Hoàng Việt, cô cảm thấy hơi ngưa ngứa, nụ hôn của anh ngày càng nồng nhiệt hơn, tiếng reo hò cổ vũ, vỗ tay hưởng ứng cũng ngày càng nhiệt tình hơn, không khí vô cùng náo nhiệt đông vui.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ trải qua cảm giác hạnh phúc như vậy, được tất cả mọi người xung quanh chúc phúc, công chúa và hoàng tử cùng hôn nhau, chờ đón những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với họ trong tương lai.
Lần này Lê Hoàng Việt kiềm chế đúng mực hơn mọi khi khiến người cô không còn cảm thấy rã rời như những lần khác, cô cũng không cảm thấy khó thở, anh biết dừng lại đúng thời điểm, buông cô ra.
Vẻ mặt Trần Khả Như đầy thẹn thùng, cô vô cùng xấu hổ nhưng rồi lại cảm thấy chuyện đã như vậy rồi thì nên hưởng thụ nó thôi. Chủ nhiệm Trần vui mừng đi tới nói: “Chủ tịch Việt, cô Trần Khả Như, chúc mừng hai người, chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc!”
“Cảm ơn!”
Trần Khả Như mỉm cười đáp lại, có điểu cô hơi khó hiểu về cách gọi của chủ nhiệm Trần, không phải bình thường ông ấy vẫn luôn gọi Lê Hoàng Việt là Tổng giám đốc Việt sao? Sao bây giờ lại gọi anh là chủ tịch, thật là kỳ lạ!
Sau đó, Vũ Tuyết Trang nhỏ giọng thì thầm bên tai Trần Khả Như, cô ấy nói Lê Hoàng Việt đã thương lượng xong với chủ tịch cũ, mua lại cổ phần của Bệnh viện đa khoa An Tâm, cho nên Tập đoàn Á Châu nghiễm nhiên trở thành chủ tịch của Bệnh viện đa khoa An Tâm, quyền lực còn lớn hơn cả viện trưởng.
Cho nên, Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang cùng quay lại Bệnh viện đa khoa An Tâm làm việc cũng là điều hợp tình hợp lý, không có gì đáng trách cả.
Theo như Lê Hoàng Việt nói, sau này cô muốn làm ở khoa nào thì làm ở khoa đó, muốn đi làm giờ nào thì đi làm giờ đó, muốn phẫu thuật mấy người thì phẫu thuật, tùy theo ý thích của cô.
“Lê Hoàng Việt, cảm ơn anh.”
Cô vô cùng cảm động, chân thành nói lời cảm ơn anh từ tận đáy lòng, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Vợ à, chúng ta sắp kết hôn đến nơi rồi, em còn không thay đổi cách xưng hô à?”
Suốt thời gian qua, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như không giống như những cặp đôi khác, họ chỉ gọi tên đối phương, thực ra cũng thấy chẳng sao cả, chỉ là lúc này Lê Hoàng Việt rất muốn được nghe cô gọi anh một cách dịu dàng và thân thiết hơn.
Ngay sau đó, đám người lập tức lại trở nên ồn ào, giống như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cổ vũ vô cùng nhiệt tình.
Trần Khả Như thừa nhận lúc này cô đang cố kiềm chế cảm xúc của mình, khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, cố gắng trầm giọng nói: “Để lát nữa về rồi nói.”
“Bác sĩ Như xấu hổ rồi!”
“Bác sĩ Như lúc nào cũng nhút nhát và ngại ngùng, ai như cô lúc nào cũng hi hi ha ha không biết kiềm chế cảm xúc!”
“Phụ nữ đương nhiên phải có chút rụt rẻ chứ!”
“...Nói không chừng bác sĩ Như đã âm thầm gọi Tổng giám đốc Việt là cục cưng hay là chồng yêu, daring gì đó rồi… Ha ha ha…”
Trần Khả Như để mọi người tùy ý trêu đùa, khó lắm mới được một hôm tâm tình tốt, nhưng có vẻ việc này càng nói càng trở nên không thích hợp rồi, toàn nói về mấy chuyện mờ ám không đâu.
Người phấn khích nhất có lẽ là Vũ Tuyết Trang, cô ấy không chỉ vui mừng vì Tổng giám đốc Việt cầu hôn thành công mà còn mừng vì chính mình có công việc trở lại, sau khi các đồng nghiệp biết được nỗi khổ của cô ấy, mọi người đều vô cùng thông cảm, trong trăm cái thiện thì hiếu thảo là việc tốt đẹp nhất, bất kể ai cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.
Đặc biệt là những người uống say, ai biết được họ có hỏi cô nhưng câu như kiểu: “Bác sĩ Như, Tổng giám đốc Việt nhà cô một lần làm trong thời gian bao lâu” hay không?
Hầu hết mọi người đều làm ở khoa sản, đối với những chuyện nam nữ đều vô cùng hiểu biết, ngay cả mấy cô gái trẻ cũng hay buôn mấy câu chuyện người lớn.
Nhưng những lời này nói ra ở trước mặt Lê Hoàng Việt, chỉ cần nghĩ tới là Trần Khả Như ngay lập tức lại cảm thấy xấu hổ.
“Bác sĩ Như, Tổng giám đốc Việt nhà cô một đêm có thể...có thể làm bao nhiêu lần vậy?”
Đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên có một bàn tay đặt trên vai Trần Khả Như, giọng nói say khướt, không biết là đã uống bao nhiêu rượu rồi, khi Trần Khả Như vừa nghe thấy câu hỏi, cô suýt chút nữa thì sặc nước, mặt cô đỏ bừng lên, không khác gì tôm chiên.
Cô không dám nhìn vào mắt Lê Hoàng Việt, chỉ nhẹ nhàng gạt bàn tay đang đặt trên vai mình ra rồi nói: “Được rồi, chị ơi, chị uống say rồi, nói linh tinh cái gì vậy chứ…” Y tá trưởng nổi tiếng là một người uống một ly đã say ngay lập tức, thậm chí sau khi say còn ăn nói linh tinh không kịp suy nghĩ gì.
“Tôi… Không… Nghe nói mấy người đàn ông đẹp trai đều chỉ như gối thêu hoa, trông thì đẹp chứ không dùng được… Khả Như, em không phải xấu hổ đâu, nói thật với chị đi…” Khuôn mặt tròn xoe của y tá trưởng đỏ bừng lên, đôi mắt nhỏ không ngừng lắc lư, người nghiêng ngả hết ngã bên trái lại đến bên phải, không thể đứng yên được.
Hứa Mặc đứng ở một bên nghe được thì trợn mắt há mồm, người phụ nữ này đúng là quá cởi mở, khách quan mà nói thì bác sĩ Trang vẫn là kiểu phụ nữ rụt rè, kiểu con gái nhà lành chính hiệu.
Nếu không phải y tá Lưu Văn kịp thời đưa cô ấy đi không biết chừng sẽ càng đáng sợ hơn...Trần Khả Như nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ngẩng đầu thấy ánh mắt Lê Hoàng Việt đang nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: “Vợ à, em chưa vừa lòng với biểu hiện của anh sao?”
Ám chỉ rõ ràng, đúng là quá lưu manh!
Trần Khả Như đương nhiên nghe hiểu ý anh nói, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, bày ra vẻ thuần khiết ngây thơ vô tội, chớp chớp mắt nói: “Anh đang nói đến màn cầu hôn hôm nay sao?”
“Sao cơ?”
Anh chỉ khẽ đáp lại một câu, ý tứ không rõ ràng.
Trần Khả Như nghiêm túc nói: “Tổ chức sinh nhật và cầu hôn cùng một ngày, Lê Hoàng Việt, anh lười quá, đáng phải phê bình!”
Lê Hoàng Việt chỉ cười mà không đáp lại cô.
Ngay sau đó, anh nắm lấy tay cô, nói với mọi người: “Các vị, cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây giúp đỡ tôi, nhưng bây giờ chúng tôi phải rời đi rồi, tôi có chuyện quan trọng phải làm với vợ tôi, thật sự xin lỗi vì không thể tiếp tục tiếp đãi mọi người được!”
Vừa dứt lười, đôi tay anh đang nắm lấy tay Trần Khả Như càng chặt hơn.
“Chuyện quan trong? Chủ tịch Việt, không phải anh vội vã cùng vợ đi sinh em bé chứ? Ha ha!”
“Anh nói câu này không phải thừa thãi quá sao, trời tồi rồi, không ngủ thì còn có thể làm gì nữa?”
“...Xấu hổ quá…”
Đoạn đối thoại càng về sau càng khiến người ta ngại ngùng, quả thực không thể nghe tiếp nổi nữa. Trần Khả Như vội vã đi thật nhanh, đôi lúc nghĩ lại cô cảm thấy rất buồn cười, con người ấy mà, chuyện gì cũng đã làm qua rồi nhưng khi bày ra trước mặt những người khác, thì không phải ai cũng có dũng khí đối diện.
Hai người chạy một mạch ra cổng bệnh viện.
Hiện tại đã là mười một giờ rưỡi rồi, trên đường rất ít xe, cũng không còn ai qua lại trên đường nữa.
Gió đêm về không lạnh lẽo mà ngược lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhiệt độ vừa phải, Trần Khả Như nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác dễ chịu lúc này. Nắm tay anh, cùng nhau đắm chìm trong cơn gió mát đầu thu.
Có lẽ vừa rồi đã ngủ một giấc ở spa nên giờ này cô không thấy buồn ngủ chút nào.
Trần Khả Như nhẹ nhàng nói: “Hoàng Việt, cảm ơn anh đã làm mọi thứ vì em, em thật sự rất vui.”
Cho dù là tiệc sinh nhật bất ngờ, màn cầu hôn lãng mạn hay là vung tiền như rác để mua lại bệnh viện … hay là lần đánh đổi bằng cả tính mạng.. bất luận là chuyện gì đi nữa, Lê Hoàng Việt vẫn đối xử với cô vô cùng tốt, cô sợ rằng có một ngày bản thân mình bị chiều quá sẽ sinh hư mất.
Lê Hoàng Việt khẽ cười nói: “So với những thứ này, anh thích được em gọi là anh yêu, daring hay là chồng yêu gì đó hơn.”
“Anh…”
Trần Khả Như cảm thấy con người này vừa mới nghiêm túc được chút thì lại bắt đầu đùa giỡn rồi, lần nào cũng khiến cô không có cách nào chống đỡ nổi.
“Vợ à, vừa rồi đồng nghiệp em hình như bảo anh giống gối thêu hoa, em có đồng ý với quan điểm của cô ấy không?” Lê Hoàng Việt nheo mắt lại, tiếp tục trêu đùa cô, anh phát hiện trêu chọc một người lạnh lùng như Trần Khả Như, khiến cô xấu hổ thẹn thùng vô cùng thú vị, làm anh không biết mệt mỏi.
“Em không biết. Chị ấy chỉ nói là những người đàn ông đẹp trai thường không dùng được, cũng không nói rõ tên họ, Tổng giám đốc Việt à, mong anh đừng có nhận vơ rồi dò hỏi nữa, có được không?” Trần Khả Như vô cùng dối lòng, cố gắng không xếp Lê Hoàng Việt vào nhóm những người đàn ông đẹp trai.
“Em nói đúng, vậy thì đêm nay chúng ta cùng thử xem đi, nhân tiện xem xem số lần và thời gian kỳ lục là bao lâu, được không?”
Lê Hoàng Việt mặt không đổi sắc, ung dung trêu đùa Trần Khả Như, Trần Khả Như không thể chịu được, bị anh trêu chọc sợ tới nỗi tay chân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào: “Em phải về ngủ đây, không thèm quan tâm đến anh nữa.”
“Được lắm, ngủ! Anh cũng đang có ý này!”
Ý tứ trong lời nói của Lê Hoàng Việt không rõ ràng nhưng Trần Khả Như hoàn toàn hiểu lời anh nói có ý gì.
Chỉ là cô cố tình giả ngơ không hiểu gì, cố gắng che giấu biểu cảm trên khuôn mặt không thể bình tĩnh nổi của cô lúc này. Thế nhưng hiện tại, thật sự cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào, tất cả mọi việc đều do Lê Hoàng Việt sắp xếp lên kế hoạch nhưng cũng không thể phụ nhận Trần Khả Như ngày càng bị cuốn sâu vào trong đó.
“Ồ, phía đối diện có một cái đồng hồ lớn?”
Trần Khả Như ngẩng đầu nhìn, loại này có kiến trúc với loại ở Luân Đôn, với những kết cấu đặc trưng, cô nhìn thời gian trên đồng hồ quả lắc, đã sắp tới mười hai giờ rồi.
“Nửa năm, mọi thứ vừa mới hoàn thành..” Lê Hoàng Việt nói thêm một câu, Trần Khả Như có chút không hiểu lời anh nói. Khi cô không ở đây, Thành phố Đà Nẵng đã có sự thay đổi.
“Chúng ta lên đó xem đi có được không?”
Trần Khả Như đột nhiên nảy ra một ý tưởng thú vị, nắm chặt tay Lê Hoàng Việt, đi thẳng tới hướng đối diện.
Cô gái này, hưng phấn như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt ngồi trong thang máy đi thẳng lên sân thượng, chính giữa là một chiếc đồng hồ quả lắc gần ngay bên cạnh họ, thậm chí từng âm thanh của kim giây đều có thể nghe được rõ ràng.
“Ngồi đi.”
Trần Khả Như lôi kéo anh, ngồi xuống một chiếc ghể nhựa, hai người vẫn nắm chặt tay nhau không buông.
Ngẩng đầu ngắm nhìn sao trời long lanh, từng ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm tuyệt đẹp.
Cứ như thế này thật tốt, bình yên và tốt đẹp, có đôi có cặp ở bên nhau.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng chuông, bởi vì Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đang ngồi rất gần nên nghe thấy âm thanh vô cùng rõ vang lên ngay bên tai.
“Ting…”
Lại một tiếng chuông nữa vang lên, có lẽ là báo hiệu mười hai giờ.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trong ngày, khi tiếng chuông cuối vang lên, Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.