Đến khi cô được Lê Hoàng Việt ôm, cô vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát và cả kinh chưa hết.
“Sao vậy? Sao tay em lạnh quá vậy?”
Lê Hoàng Việt cảm nhận được nên hỏi, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn.
“Không có, có là em đang căng thẳng quá thôi.”
Trần Khả Như quay sang cười dịu dàng với anh nhưng rõ ràng nụ cười này không chạm được vào đáy mắt anh.
Cảnh sát đang xử lý chuyện con mèo chết, đội trưởng Dư, cô và Lê Hoàng Việt cũng khá thân thiết với nhau. Bây giờ là thời đại của camera, nhất định tên đứng đằng sau cũng sẽ nhanh chóng lộ diện.
Sau cái chết liên tiếp của Lương Như và Minh An, theo lý mà nói mọi chuyện sẽ trở về nguyên chỗ cũ, sóng yên biển lặng, ít nhất là ở bên Đà Nẵng, cũng không ai ngu ngốc chọn đối đầu với Lê Hoàng Việt nữa.
Sự xuất hiện của Mike như một mồi châm lửa, sau đó là tên cuồng theo dõi và cuối cùng lại đến chuyện con mèo chết. Hình như cứ cách một khoảng thời gian thì lại có một số chuyện xảy ra. Cô có thể chắc chắn rằng, những người đó không hề sợ thế lực của Lê Hoàng Việt, giống như Mike vậy. Cô sợ…
“Em căng thẳng gì vậy, trước đây anh chưa cho em thứ gì thì về sau anh sẽ bù đắp cho em.” Lê Hoàng Việt thản nhiên nói, biểu cảm vô cùng nghiêm túc và chân thành.
Trần Khả Như cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, dạo gần đây cô không nói chuyện được nhiều với anh. Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau, nếu như không phải anh nói những câu sến sẩm thì lại làm cô cảm động, trái tim cô kích động dâng trào.
Cô đùa: “Lúc trước em không biết là anh biết nói ngọt thế đâu?”
“Thứ em không biết còn nhiều lắm, anh sẽ từ từ chỉ dạy cho em.”
Anh vừa nói lại vừa thích thú nghịch tay của cô, tay cô như được chạm khắc bằng ngọc, khớp xương rõ ràng. Ngón trỏ, ngón cái và ngón giữa đều có vết chai mỏng nhưng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bàn tay. Anh thích đến mức không thể buông xuống được.
Nhưng hơi lạnh.
Một ngày sau đó, Trần Khả Như cuối cùng cũng hiểu được, thứ mà Lê Hoàng Việt định dạy cô là gì, thật sự là cầm tay chỉ việc, đích thân anh lên lớp.
Một tiếng sau, hai người đến được núi Vọng Sơn.
Quả thật dưới chân núi không hề có khách du lịch, lối vào của khu du lịch có treo một tấm biển đề chữ “Khu du lịch tạm thời ngừng hoạt động”. Trần Khả Như đã quen với những hành động thổ hào kiểu này của anh rồi.
Cô cảm thấy gần đây mình quá mềm lòng rồi, cô phải trở nên ích kỷ và chủ quan hơn một chút mới được, như vậy thì mới có thể không bị gục ngã được.
Cô liên tục thay quần áo và tạo dáng, trợ lý trang điểm và nhiếp ảnh gia hò hét chỉ đạo mọi người, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Cô nhớ lần cuối chụp ảnh quảng cáo ở khu vui chơi Cực Quang cũng giống vậy. Thời gian trôi qua thật, đã một năm rồi, bây giờ lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng mà lúc nào cũng bị các nhiếp ảnh gia phàn nàn của Lê Hoàng Việt mà cô cảm thấy hoảng hốt như thể đã cách mấy đời rồi.
“Chị Như, mặt của chị có thể tự nhiên hơn chút được không?”
“Chuyên gia trang điểm, bôi thêm chút má hồng cho chị ấy.”
“...”
Liên tục bị các nhiếp ảnh gia nhắc nhở, Trần Khả Như cũng cảm thấy ngượng nhưng trong đầu cô cứ hiện ra hình ảnh của Tử Mao và làm cô bị đau bụng. Cho dù cô cố tập trung tinh thần đến đâu đi chăng nữa nhưng cũng không có được một trạng thái tinh thần tốt.
“Tạm thời đến đây đã, chúng ta nghỉ một lát rồi tiếp tục.”
Lê Hoàng Việt nhẫn nhịn không nổi nóng vì dù sao người đang xảy ra vấn đề cũng là vợ của anh, anh không thể trách mấy người nhiếp ảnh gia tràn đầy năng lượng này được. Họ cũng đều là tinh anh trong nghề, vô cùng nổi tiếng và cũng rất khó mời.
Nghe vậy thì Trần Khả Như thở phào một hơi, phát hiện ra ánh mắt xuyên thấu của Lê Hoàng Việt, ánh mắt của cô bắt đầu né tránh.
Đúng vậy, đúng là trạng thái tinh thần hôm nay của cô không tốt lắm, lúc đầu cô còn tưởng cũng chẳng có gì to tát nhưng đúng là cô đã mua dây buộc mình.
“Mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã.”
“Vâng.”
Cô còn tưởng Lê Hoàng Việt sẽ hỏi rõ chuyện này nhưng không ngờ anh chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bên tai cô, chạm vào dái tai cô, biểu cảm vô cùng yêu thương, sủng ái.
Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, cô nghe thấy một nhiếp ảnh gia phàn nàn rằng hôm nay không chụp được bức nào cả, nhìn nhiều đến mức người ta cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn phải chụp lại. Quang trọng là làm lãng phí thời gian quý báu của Lê Hoàng Việt.
Trong phòng thay đồ.
“Chị Như, chị quay qua đây, bên này.”
Trần Khả Như cảm thấy hài lòng với cách trang điểm hôm nay, độ đậm nhạt hết sức phù hợp, cô không khỏi quan sát kỹ hơn chuyên viên trang điểm trước mặt.
Đôi mắt một mí kiểu châu u, sống mũi cao, khuôn mặt to bằng bàn tay, trông giống rất giống phong cách phẫu thuật thẩm mỹ Hàn Quốc. Nhưng cô không hiểu vì sao mà cô cảm thấy rất lạ.
Nhưng lạ ở đâu thì cô không nói rõ ra được.
Cho đến khi cô nhận được cuộc gọi từ đội trưởng Dư thông báo đã bắt được người để con mèo chết vào biệt thự Di Linh, người đó chỉ là một tên lưu manh rất bình thường. Người đó nói làm vậy chỉ để phá hoại bình thường nhưng bên phía cảnh sát cảm thấy nguyên nhân gây án của anh ta quá hoang đường nên nghi ngờ có người đứng sau chỉ đạo anh ta. Bây giờ bên kia đang tiến hành thẩm vấn anh ta, khi nào bọn họ có tin tức sẽ lập tức thông báo cho cô.
Trần Khả Như chỉ hy vọng rằng kết quả điều tra sẽ đơn giản một chút, cô không muốn lại lôi ra những kẻ khủng khiếp hơn đứng đằng sau.
Đúng lúc đó Lê Hoàng Việt bước vào nên anh nghe được một phần nội dung của cuộc điện thoại.
Trần Khả nhìn trong gương trang điểm thấy có một khuôn mặt đang tiến gần tới, sắc mặt anh sáng tối không rõ ràng. Tự nhiên cô cảm thấy da đầu mình tê rần và chột dạ, trước khi anh chưa kịp nói gì thì cô đã chủ động nói trước: “Chuyện này không phải em cố tình muốn giấu anh đâu.”
Công việc của Lê Hoàng Việt bận rộn như vậy nhưng vẫn còn dành thời gian ra cho cô, cô không muốn thay đổi lịch trình và kế hoạch đã sắp xếp ban đầu. Nhưng xem ra cô đã biến khéo thành dở, cô đã tự đánh giá cao khả năng tự điều tiết cảm xúc của mình.
Lê Hoàng Việt trầm giọng nói: “Hôm nay chúng ta dừng ở đây, hôm khác chụp tiếp.”
Nói xong anh cởi áo khoác ra, giữa hai lông mày hiện lên vẻ cáu kỉnh, bước ra đến cửa anh dặn dò trợ lý phụ trách hiện trường.
Khi tất cả các nhân viên biết tin này thì ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Sao vậy? Sao lại không chụp nữa?
Trần Khả Như nhanh chóng giải thích với mọi người: “Giám đốc Việt đang đùa với mọi người thôi.”
Sau đó, cô kéo Lê Hoàng Việt vào phòng thay đồ, thuyết phục anh: “Em thấy khá hơn nhiều rồi, có thể tiếp tục chụp được rồi.”
Ánh mắt sắc bén và thâm trầm của Lê Hoàng Việt lướt sang nhìn cô: “Em chắc chứ?”
Trần Khả Như cảm thấy có gì đó không đúng, Lê Hoàng Việt tự dưng chuyển thành một Lê Hoàng Việt tổng tài bá đạo hắc ám, cô thật sự cảm thấy khó hiểu: “Em… chắc chắn.”
“Sao em lại giấu anh chuyện con mèo chết và tình hình sức khỏe đang không tốt của mình?”
Ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại và mang theo cả vẻ tức giận.
“Em…”
Trần Khả Như không nói nên lời, trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, hóa ra Lê Hoàng Việt đã biết hết mọi chuyện. Cũng đúng, kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô làm sao có thể qua được Lê Hoàng Việt thần thông quảng đại và có lực quan sát vô cùng tinh tế được.
“Anh Việt, em xin lỗi, em không nên giấu anh.”
Mắt cô liếc sang một bên, cô luôn cảm thấy cuối cùng Lê Hoàng Việt cũng biết được mọi chuyện, vậy mà cô lại còn làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy nữa, cô lại còn tự cho mình là thông minh nữa chứ.
“Sao em phải xin lỗi?” Khuôn mặt Lê Hoàng Việt không hề có cảm xúc, cô không nhìn ra anh đang vui hay tức giận.
“...”
“Em không làm gì sai cả.”
Trần Khả Như ngẩng đầu phắt lên, anh nói từng chữ một: “Em hao tâm tổn sức suy nghĩ cho anh như vậy làm anh thấy rất cảm động.”
Khóe miệng khẽ hướng lên, rõ ràng là anh cũng đang mỉm cười. Hình như tất cả sự u ám trong mất tiếng chụp hình vừa qua không cánh mà bay hết cả.
Đúng là điên rồi.
Thế giới này không bình thường rồi.
“Anh Việt…”
Đáng lẽ ra Lê Hoàng Việt không nên có biểu cảm này, anh không muốn cảm giác người khác thoát khỏi sự khống chế của mình, anh ghét cảm giác bị lừa dối. Anh là người vô cùng độc đoán.
Sao bây giờ lại có thể trở nên bao dung như vậy.
Tự nhiên Lê Hoàng Việt nắm lấy môi cô và hôn xuống, anh đẩy thẳng cô đến góc tường, ma sát qua lại.
Cô gái ngốc nghếch này, bảo sao anh có thể không yêu cho được.
Mười phút sau, chuyên viên trang điểm lại bắt đầu chỉnh trang lại cho Trần Khả Như.
Sao môi cô không son mà đỏ? Đây là…
Lớp son mà Trần Khả Như bôi lúc trước đã bị trôi hết sau nụ hôn vừa rồi, thay vào đó là một đôi môi dính dấp lộn xộn.
“Chị Như, môi của chị hơi bị sưng, không thích hợp để trang điểm lắm.”
“…”
“Sau đó có thể Photoshop lại được, không sao đâu.” Một nhà tạo mẫu tóc nói xen vào.
Trần Khả Như không nói được gì nữa, rõ ràng ai cũng biết vừa nãy anh và cô đã làm gì trong phòng trang điểm. Cũng may chỉ có 10 phút, nếu như 20 phút hoặc hơn nữa thì không biết mọi người sẽ tưởng tượng ra đến đâu.
Xét cho cùng, dưới sự kèm cặp của Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như cũng như miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn. Cô ngại ngùng như vậy cũng không có vấn đề gì cả.
Chỉ cần cô bình tĩnh và vững vàng, cô vẫn đứng được vững trước mọi sự xâm phạm.
Buổi chụp hình vào buổi chiều diễn ra tốt hơn nhiều, Trần Khả Như chỉ toàn nghĩ về nụ hôn dài vào lúc buổi trưa, cô ngơ ra đến không kịp hít cả thở, đến cuối cùng thậm chí cô còn có thể bị thiếu oxy nữa. Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt cô phong phú hơn rất nhiều và cũng tự nhiên lộ ra vẻ e thẹn, quyến rũ, sang trọng và khí chất.
Tiếp theo là quay cảnh cầu treo.
Trần Khả Như có hơi sợ độ cao nhưng cô không muốn bỏ lỡ phần quay này, cầu treo trên núi Vọng Sơn rất dài, đến cả mấy trăm mét, cây cầu nối hai bên sườn núi, bên dưới là dòng sông chảy róc rách, phong cảnh rất đẹp.
“Nắm chặt lấy tay anh.”
Lê Hoàng Việt xòe bàn tay ra, Trần Khả Như mỉm cười, cô đặt tay mình vào trong tay anh.
Một tay cô ôm váy, cô và Lê Hoàng Việt một trước một sau chạy chậm trên chiếc cầu. Lúc hai người bước lên cầu, chiếc cầu đung đưa qua lại, lúc đầu sự mất thăng bằng của cơ thể khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi nhưng sức mạnh từ lòng bàn tay kia truyền đến khiến cô vô cùng yên tâm. Ngọn gió núi thổi nhẹ qua, nhẹ nhàng lướt qua mặt của cô, cô cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Cô rất muốn có được cảm giác này.
Chỉ cần cô không nhìn xuống dưới thì sẽ không cảm thấy sợ.
Nhưng có phải trước đây cây cầu treo này đã lắc lư mạnh như vậy rồi không?
Sau khi hai người lên cầu, trợ lý chụp ảnh chờ một lát rồi cũng lên theo. Ba bốn người ở đó cũng đi lên cầu.
“Có chuyện gì vậy?”
Đột nhiên cây cầu treo rung lắc rất dữ dội, mọi người kêu lên sợ hãi. Kể cả những người đã đi qua đây cũng nhận ra lúc trước cây cầu này không đáng sợ như bây giờ.
Không biết ai đó hét lên: “Có người đang định chém đứt cây cầu treo, cô ta điên rồi sao?”
Không biết ai đã hét lên: "Nhìn kìa, có người cắt cầu treo, cô ấy bị điên à?"
Trần Khả Như nghe thấy vậy thì nhìn sang chỗ đầu cầu, cô nhìn thấy người người thợ trang điểm vừa trang điểm cho cô đang cầm rìu chém từng nhát một vào chiếc cọc gỗ.
Thật kỳ lạ, chỉ sau vài giây, một đầu cầu đã bắt đầu đứt lìa ra.