Mặc dù đó là một lời phàn nàn, Trần Khả Như nghe thấy sự quan tâm và đau lòng ẩn trong đó.
Mồ hôi trên trán cô được anh lau sạch từng chút một, một việc nhỏ cũng có thể khiến cô cảm động và an tâm.
Lê Hoàng Việt ôm cô, cúi người đứng lên.
Nhà ngoại giao chủ động chào hỏi Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, sở dĩ quân đội đóng quân lần này là để răn đe nước Ý, nếu không người coi thường luật lệ, kỷ cường như Rocky vẫn sẽ còn.
"Bà xã, về nhà chứ?"
Lê Hoàng Việt nắm tay cô, ánh mắt điềm đạm, vẻ mặt trầm tĩnh.
Trần Khả Như đang định trả lời thì bên cạnh xuất hiện một giọng nam.
“Trần Khả Như, cô phải trở về Đà Nẵng sao, trước khi đi, tôi có thể nói chuyện với cô được không?” Mike nghiêm nghị, nhìn thấy vẻ mặt do dự của Trần Khả Như, ánh mắt dừng trên người Lê Hoàng Việt, cố ý nói: “Giám đốc Lục, anh sẽ không nhỏ mọn như vậy, phải không?"
Trần Khả Như đột nhiên xì một tiếng, mỉm cười: "Được."
Mặt Lê Hoàng Việt đanh lại, không ngăn cản, hiện tại Mike cũng không dám tơ tưởng gì vợ anh!
Dẫu sao đầu năm nay mấy tên háo sắc quá nhiều, vợ mình lại xinh đẹp, không thể không đề phòng.
Ngược lại, Trần Khả Như trở nên cởi mở hơn, mặc dù trước đây cô không có ấn tượng tốt về Mike, nhưng xét về với gì Mike thể hiện hôm nay quả thực đáng được ghi nhận, tuy bọn họ không thể làm bạn hay vợ chồng, cũng không cần phải trở thành kẻ thù.
Mike khiêm tốn nói: "Lần này, tôi thua tâm phục khẩu phục, chồng cô, anh Lê Hoàng Việt, quả là một người đàn ông cơ trí và mạnh mẽ."
"… Cảm ơn anh!"
Rõ ràng cô sững lại một chút: "Điều gì đã khiến anh thay đổi ý tưởng?"
Mike nói, bằng chứng anh ta dùng để buộc tội Rocky là do Lê Hoàng Việt phái người cung cấp cho anh ta, còn có đầu mối nhân chứng... Lê Hoàng Việt và anh ta là tình địch của nhau, Mike vốn muốn từ chối, nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề hệ trọng nữ vương điện hạ bị hại và công chúa Thư bị oan, anh ta chưa ngu dốt đến mức không phân biệt được công tư, nói thẳng ra anh ta chỉ ra mặt thôi, người thực sự ra tay chính là Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như cảm thán trong lòng, nghĩ kỹ lại, thật sự vốn nên thế.
Vì vậy, cô giở mánh khóe lừa Lê Hoàng Việt, nhờ bác sỹ Allen... Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương, người đàn ông lòng dạ thâm sâu này lại giấu tốt như vậy.
"Có thể cho tôi ôm cô như một người bạn không, coi như là một lời từ biệt?"
Phút cuối cùng, Mike đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.
"Không thể."
Trần Khả Như buột miệng cự tuyệt, không phải cô nhỏ nhen, bởi vì Lê Hoàng Việt ở bên cạnh quan sát, tên này bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực chất lại là một bình giấm.
Mặt Mike đầy tiếc nuối, biểu tình không thể làm gì: "Trần Khả Như, cô thực sự là một người phụ nữ nhẫn tâm."
"Tôi sẽ xem đây là lời khen."
Trần Khả Như mỉm cười với anh ta, đi vài bước, vẫy tay chào, chân thành nói: "Mike, chúc anh hạnh phúc, tạm biệt nhé!"
Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ mình đã rất ghét Mike, khi chuẩn bị rời nước Ý lại nói lời chia tay trong êm đềm như vậy.
Không oán giận, không thù hận, không có âm mưu.
Tất nhiên, đối với Mike mà nói, chắc chắn là có chút không cam lòng.
Cô đã thay đổi thái độ kể từ khi Mike cứu con cô.
Quay người lại, thân hình cao ráo của Lê Hoàng Việt đứng ở giữa quảng trường, môi nở nụ cười, bờ vai rộng lượng hơi giương ra, như đang nhàn nhã chờ cô bước vào vòng tay anh.
Cô tiến về phía anh hai bước như ba bước, có chút vội vàng.
"Chậm lại một chút, cẩn thận, nhìn đường."
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng dặn dò, coi cô như một đứa trẻ.
Không còn kịp rồi, cô chạy như bay vào vòng tay anh, tham lam hấp thu nhiệt độ cơ thể anh.
"Hấp ta hấp tấp, em là bác sĩ, không biết mình đang mang thai sao?"
"Dạ, giám đốc Việt, em đã sai."
"Sai ở đâu?"
"..."
"Hoàng Việt, cuối cùng chúng ta cũng… phải về nhà!"
Giọng điệu tình qua ý lại của hai người càng lúc càng xa, chìm trong đám đông, cứ như chưa từng tổn tại.
Mấy tuần sau.
Lúc Trần Khả Như tỉnh dậy, cô đã nằm trên giường biệt thự Di Linh, không có màn che, không có lụa mỏng, không có Tô Mi.
Mọi thứ diễn ra ở nước Ý cứ như một giấc mơ, xa xôi lại hư ảo.
Nhưng cô biết rất rõ mọi chuyện đã thực sự xảy ra, đó là một trải nghiệm không mấy đẹp đẽ không thể thiếu được.
Mặc dù có một vài khúc mắc, nhưng cô rất biết ơn vì chuyến đi đến nước Ý này đã mang lại cho cô đứa con mà cô hằng khát khao.
"Dậy rồi?"
Lê Hoàng Việt vừa tỉnh, đôi mắt còn ngái ngủ, theo thói quen đến gần, hôn lên má cô, mở mắt, khàn giọng nói: "Bà xã, chào buổi sáng."
Trần Khả Như không kìm được, nói: "Ông xã."
"Anh tên là gì?"
Khóe miệng Lê Hoàng Việt khẽ cười, trong đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, mừng rỡ: "Gọi lại lần nữa."
Trần Khả Như nhướng mày tinh quái, dựng người lên, cố ý nói: "Không nghe thấy thì thôi bỏ đi, lời hay ý đẹp không nói lần thứ hai."
"Có thật không?"
Lê Hoàng Việt đột nhiên căng mặt, trong mắt dâng lên một tia nguy hiểm.
"Hôm nay em muốn đến bệnh viện làm việc, đã muộn rồi."
Trần Khả Như biết rất rõ ý đồ của Lê Hoàng Việt, chuẩn bị rời giường. Lê Hoàng Việt làm sao có thể cho phép con mồi rời khỏi tầm mắt, nhanh chóng ôm lấy cô từ phía sau.
Vòng tay ôm hờ eo cô, nhưng cực có chừng mực.
Bụng dưới của cô hơi nhô lên. Cô trở lại thành phố Đà Nẵng đã gần một tháng, vì lo lắng nên Lê Hoàng Việt bắt cô ở nhà tĩnh dưỡng, nói hoa mỹ là dưỡng thai, nhưng chán không khác gì đi tù.
Thực lòng mà nói, hiển nhiên mang thai khiến cô bị nuôi đến mốc meo.
Cô đã nói với anh n lần, thai nhi đã hơn tám tuần, rất ổn định, phụ nữ mang thai cần rèn luyện, hai người đã thỏa thuận, hôm nay Trần Khả Như có thể đến bệnh viện làm nửa ngày.
Trần Khả Như kỳ quái hỏi: "Anh sẽ không nuốt lời chứ?"
“Đương nhiên… sẽ không, ông xã của em, anh là người không giữ lời sao?” Lê Hoàng Việt vòng tay ôm cô, từ từ xoay người cô lại, hai người ngồi trên chiếc giường êm ái.
Hai má của Trần Khả Như ửng hồng, ông xã? Anh đang trêu chọc mình sao?
Cô nhướng mày, nghi hoặc: "Vậy bây giờ giám đốc Hoàng Việt muốn làm gì?"
Giám đốc Hoàng Việt?
Lê Hoàng Việt nhướng mày kiếm, thầm nghĩ, vợ đại nhân rất thích nói một đằng nghĩ một nẻo, nên làm cái gì bây giờ?
Anh thâm thúy nói: "Em đi cùng anh đến một chỗ trước, sau đó anh sẽ đưa em đến bệnh viện, thế nào?"
"Giám đốc Hoàng Việt, anh không biết mỗi lần anh cười nhếch mép lại lại đang ủ mưu sao?"
"Tới giờ anh đối với em đều không chừa thủ đoạn nào, chẳng lẽ em không biết sao?"
Trần Khả Như phát hiện bây giờ Lê Hoàng Việt quả thực quá vô lại, hai ba câu là vòng qua chủ đề không đứng đắn. Trước kia nói cái gì mà cấm dục, ngoài lạnh trong nóng, bá đạo, lạnh lùng... đều là hình tượng, vô sỉ mới là bản chất thật, há mồm là có thể buông lời tán tỉnh.
Mấy phút sau.
Trần Khả Như tới ủy ban nhân dân mới biết Lê Hoàng Việt đang có ý định khôi phục trạng thái hôn nhân với cô.
Hơn một tháng trước, Lê Hoàng Việt đã tổ chức một lễ tang long trọng cho cô, toàn bộ thành phố Đà Nẵng, thậm chí toàn quốc đều biết Trần Khả Như đã chết.
Cô đột nhiên hỏi: "Không ai biết tin tức là em chưa chết đúng không?"
"… Chắc thế."
Ba tháng đầu mang thai là thời điểm mấu chốt nhất, sau khi Lê Hoàng Việt trở về Việt Nam, công việc chồng chất như núi, Lê Hoàng Việt bận như vậy mà vẫn để ý chi tiết.
Trần Khả Như nhún vai, cười trêu ghẹo: "Không phải giống như lần trước, em lại ‘ chết’ lần nữa!"
Lê Hoàng Việt chắc chắn nói: "Không đâu!"
"Tại sao không?"
"Bởi vì Trần Khả Như sống làm người của anh, chết là ma của anh, kiếp này, kiếp sau, em không thoát được đâu."
Nụ cười của Trần Khả Như đột nhiên đóng lại, đôi mắt yêu kiều ngấn nước, oán trách nói: "... anh đúng là, đang êm đẹp nhắc đến chuyện sống chết làm gì?"
Mỗi lần cam kết, đều dùng lời thề cam đoan, những lời ngọt ngào của giám đốc Việt chẳng phân trường hợp, chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được địa điểm.
Điểm chung duy nhất là lần nào cũng làm cô cảm động.
Quả thật, như lời Lê Hoàng Việt nói, thủ tục tái hôn hôm nay được xử lý rất nhanh, chỉ có điều nhân viên nhìn thấy Trần Khả Như như gặp ma, phải mất một lúc lâu mới có phản ứng.
Ai cũng thở dài xúc động, cái chết của bà Lê như trêu người, bản lĩnh biến người sống của giám đốc Việt cũng đạt rồi.
"Được rồi, bây giờ cuối cùng em cũng là người của nhà họ Lê anh."
"... Giấy kết hôn quan trọng như vậy sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ đắc thắng của anh, Trần Khả Như mỉm cười hỏi.
Lê Hoàng Việt nói: "Chẳng nhẽ em không nhớ Mike đã nói gì khi ở nước Ý sao?"
"... Quên mất, anh ta nói cái gì?"
Lê Hoàng Việt cười nhưng không nói gì: "Đi, bà Lê, tôi đưa bà đi bệnh viện."
Sau đó,Trần Khả Như cuối cùng cũng nhớ ra Mike từng nói cô và Lê Hoàng Việt chưa tái hôn, trai chưa vợ gái chưa chồng thì có vấn đề gì, xem ra giám đốc Việt rất quan tâm đến danh phận.
Thực ra anh thực sự lo lắng.
Vì không báo trước, sự xuất hiện của Trần Khả Như khiến đám người trong bệnh viện kinh sợ. Khi cô đến đã tầm giữa trưa, lúc người ta hơi mơ màng buồn ngủ, có mấy nữ bác sĩ và y tá đang ngủ say cứ thế bị dọa tỉnh.
Trần Khả Như trực tiếp hỏi Vũ Tuyết Trang ở đâu, họ chỉ đến phòng làm việc của bác sĩ. Mở cửa ra, cô rón rén bước vào, đúng lúc mặc váy trắng.
Trái lại không cần gắng sức, Trần Khả Như nhìn thấy một cái đầu đen thui, gương mặt tròn trịa nằm trên bàn làm việc. Nhận định con bé này ăn no ngủ kỹ nên quyết định hù dọa cô ấy.
"Tuyết Trang..."
Âm thanh gì vậy?
“Ai đang gọi tôi?” Thân thể Vũ Tuyết Trang hơi run rẩy, vừa định ngẩng đầu, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ thống khổ tiếp tục kêu lên: “Vũ Tuyết Trang, là chị, chị là Trần Khả Như!
Lúc này, Vũ Tuyết Trang nghe thấy rõ ràng, mắt bắt gặp ánh mắt tươi cười của Trần Khả Như, sắc mặt trắng bệch, cả người run lên: “Mẹ ơi, chị Khả Như, oan có đầu nợ có chủ, chị chết rồi thì thôi, không cần lịch sự đến thăm em đâu. Tôi bạc mệnh, tôi không chịu nổi âm khí của chị... Chị Khả Như, chị yên tâm, tan làm em sẽ đốt tiền giấy cho chị, không, thỏi vàng, đợi đến đông chí và thanh minh năm sau, em nhất định sẽ tảo mộ cho chị... Van xin chị, bỏ qua cho em đi!"
Trần Khả Như vui vẻ: "Ồ? Em nói thật sao?"
"Đương nhiên là thật hơn cả thật!"
Vũ Tuyết Trang sợ chết khiếp, run rẩy, lại nghe thấy tiếng cười không kìm chế được của Trần Khả Như, cười khúc khích cuối cùng hóa thành cười to.