Lê Hoàng Việt hơi kinh ngạc, nhưng không có ý từ chối.
Chẳng mấy khi được hưởng thụ lộc ân của mỹ nhân.
Bình thường Trần Khả Như thường thích nhắm mắt, chỉ trách khoảng cách bàn quá xa, vị trí không đúng. Khi cô mở mắt ra, mắt Lê Hoàng Việt mang ý cười rơi vào đôi mắt trong veo của cô.
Đôi mi dày, dài, lúc chớp mắt cực kỳ mê người.
Rượu không say, người tự say, mắt Trần Khả Như lộ vẻ quyến luyến.
"Xin lỗi, thưa anh chị, thức ăn anh chị gọi đã mang lên đủ rồi ạ."
Bên cạnh có tiếng loong coong, người phục vụ không hiểu chuyện đột nhiên xuất hiện, làm bầu không khí ngọt ngào của hai người trở nên lúng túng.Trần Khả Như đam lao thì phải theo lao, hai tay cùng hai má bắt đầu nóng lên, buông không xong mà giữ cũng chẳng được, mất mặt quá!
Cô đột nhiên trở nhanh trí: "Anh đừng nhúc nhích, trong mắt anh có thứ gì đó, em thổi giúp anh."
Dứt lời, làm bộ thổi phù phù lên mặt người nào đó, khóe miệng Lê Hoàng Việt Thành khẽ cong, trong mắt mang theo ý cười.
Người phụ nữ này đúng là rất để ý thể diện.
Nhìn thấy người ngoài rời đi, Trần Khả Như thở ra một hơi, định bỏ tay ra, nhưng bị Lê Hoàng Việt bắt lấy, không cách nào chạy thoát.
"Anh làm gì thế?"
Trần Khả Như bình thường sẽ dễ xấu hổ như này, cô đặc biệt không thích Lê Hoàng Việt làm xằng làm bậy ở nơi công cộng, đây là điều cấm kỵ của cô.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt ngưng lại hỏi: "Câu này phải là anh hỏi em mới đúng chứ?"
Lúc anh nói, hơi nóng thổi tới, vô cớ sinh ra mấy phần mờ ám, như gió xuân mơn mơn khuôn mặt, khiến lòng rạo rực.
Hai má Trần Khả Như nóng lên, chính lúc đang muôn hồng nghìn tía, cúi đầu nhanh chóng hôn lên đôi môi kiều diễm, ướt át, độ nóng nhẹ nhàng quấn quýt nhau khiến Trần Khả Như cảm giác như bị điện giật.
Dừng lại!
"Không được, ăn đi."
Trần Khả Như dừng sự mập mờ lúc này, ý tứ trêu chọc của giám đốc Việt rất rõ ràng, nhưng.. thời điểm này thật sự không ổn.
Lê Hoàng Việt bất mãn nghĩ: Rõ ràng là em trêu chọc anh trước, nhưng dừng lại cũng là em.
Trần Khả Như không hề cảm thấy lương tâm cắn rứt vì làm việc đầu voi đuôi chuột. Hai người gần như ăn sắp xong, Lê Hoàng Việt đưa cô đến bệnh viện, anh hiểu tâm trạng của cô, dù sao thì tình trạng của hai đứa trẻ cũng đã ổn định, chỉ vài ngày nữa sẽ được ra ngoài.
"Đi xem chút rồi về ngủ."
"Được."
Bài tập hàng ngày của Trần Khả Như ít như vậy, cô vốn dĩ rất siêng năng, nhưng ai ngờ, trong lồng ấp ban đầu đặt hai đứa trẻ, giờ chỉ còn lại một.
Một đứa nữa đi đâu rồi?
"Có ai không, Tuyết Trang!"
Lòng Trần Khả Như đột nhiên lạnh đi, cô hét lớn một tiếng, Vũ Tuyết Trang đang ở phòng làm việc cách đó không xa, trên hành lang có rất nhiều người, cô ấy nghe thấy vội vàng chạy đến.
"Sao vậy? Chị Khả Như, em còn chưa ăn no đây này."
Vũ Tuyết Trang chẳng hiểu ra làm sao, nhưng thấy biểu hiện của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như rất kỳ lạ, đặc biệt là trên mặt giám đốc Việt như phủ sương đen, toàn thể phủ không khí nghiêm túc.
Trần Khả Như khẩn trương hỏi: "Có ai bế đứa nhỏ đi không? Hay là kiểm tra đi, tắm rửa, có hay không?"
Vũ Tuyết Trang lau khóe miệng, cười khan một tiếng: "Sao có thể, em đã giao việc rồi, người của khoa phụ sản chúng ta chắc chắn sẽ không làm thế."
Vừa dứt lời, cô ấy lập tức chạy vào kiểm tra, tình huống gì đây? Chẳng lẽ đứa trẻ mất tích? Sắc mặt Vũ Tuyết Trang ngay lập tức trở nên sợ lại khó coi!
Nghe câu trả lời của Vũ Tuyết Trang, Trần Khả Như cảm thấy trái tim ấm áp của mình như đông cứng lại.
Rõ ràng mới nhìn thấy ánh mặt trời lập tức lại bị bóng đen che phủ.
Ngay sau đó, tất cả mọi người lùng sục tìm đứa trẻ. Lê Hoàng Việt trực tiếp mang theo Trần Khả Như đi kiểm tra máy quay phòng giữ ấm. Trước khi ăn cơm, Trần Khả Như vẫn còn thấy hai đứa trẻ, hai tiếng sau đã có người bế đi!
Kẻ đó là ai? Là trả thù hay tống tiền hay đơn giản là muốn lấy con của người khác? Còn chuyện như mua bán trẻ em, Trần Khả Như thậm chí không dám nghĩ đến.
Lê Hoàng Việt từ đầu đến cuối đều nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của cô, nếu không có anh ở bên cạnh, Trần Khả Như cảm thấy mình không trụ nổi mất. Đả kích và thử thách liên tiếp đến với bọn họ quá máu chó lại quá drama.
Xem ra có người không muốn có sống tốt lên, có lẽ là liên quan đến tập đoàn Á Châu, người có của cải, nhất định có sói đói rình xung quanh.
"Đừng sốt ruột, sức khỏe con gái giống những đứa trẻ sơ sinh bình thường, nhất định sẽ an toàn trở về."
Lê Hoàng Việt một bên an ủi cô, một bên cẩn thận xem xét cảnh quay. Trần Khả Như cũng cậu nguyện đi cầu nguyện lại cả trăm ngàn lần. Lê Hoàng Việt không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng trước đây tình trạng của con trai anh không tốt lắm, nên mọi người quan tâm thằng bé nhiều hơn.
Lúc đầu, Trần Khả Như không muốn hiểu tại sao đối phương lại bắt con gái mình, sau này muốn hiểu thì phát hiện ban đầu mình quá ngu ngốc, đã bỏ sót một manh mối quý giá.
"Tìm thấy rồi!"
Từ màn hình giám sát, hóa ra một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đã bế bé gái đi, bên kia ngụy trang tốt đến mức khó có thể nhận dạng được cô bé, dù có giao cho cảnh sát thì chuyên gia máy tính cũng chưa chắc làm rõ mặt của nghi phạm, cho thấy người đó rất thận trọng, lên kế hoạch cẩn thận.
Biển người mênh mông, muốn giấu một đứa trẻ quá dễ dàng.
Cảnh sát lập tức cử người đến bệnh viện điều tra, vẫn chưa xác định được danh tính nghi phạm, treo giải truy nã, tra xem từng thứ trong một phạm vi là những phương pháp tìm kiếm vừa thô sơ vừa không linh hoạt khiến công việc của cảnh sát vô cùng khó khăn.
Đội trưởng Dư đã ra lệnh thiết lập các trạm kiểm tra an ninh tương tự tại các ngã tư khác nhau, nhưng Trần Khả Như lờ mờ cảm thấy mọi việc sẽ không suôn sẻ như vậy. Đối phương trăm phương ngàn kế cố tình giả làm nhân viên y tế, nhất định đã chuẩn bị xong đường lui
Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, bọn họ nếu trực tiếp làm con cô bị thương thì phải làm sao?
Cả khuôn mặt Trần Khả Như viết đầy lo lắng, bất an, cô không thể kiềm chế những ưu phiền trong lòng, không nhịn được toàn thân run rẩy. Lê Hoàng Việt giữ lấy người cô, nói: "Bà xã, nếu bọn họ không làm gì khi ở trong bệnh viện, chứng tỏ bé con chúng ta đi có mưu đồ khác, chỉ cần có ý đồ, nhất định sẽ liên hệ với chúng ta."
Không ai ngờ được lại có kẻ bạo gan làm chuyện như thế này trong bệnh viện. Bây giờ, ngoài cố giữ tỉnh táo, không có cách nào tốt hơn.
Tình trạng cảnh giới khắp thành phố này kéo dài hơn một tuần, đến khi con trai có thể xuất viện vẫn không có tiến triển gì.
Con trai và con gái của Trần Khả Như có làn da trắng hơn những đứa trẻ sơ sinh bình thường, khả năng nhận diện cực cao.
Tại sao không một xíu đầu mối cũng không có, hoặc không là đầu mối giả. Trong quá trình truy tìm bé, cảnh sát đã phá được băng nhóm lớn chuyên bắt cóc, mua bán trẻ em và giải cứu nhiều em bé khiến mọi người thêm yên vui.
Hôm nay là ngày con trai chính thức qua khỏi cơn nguy kịch, mọi người trong nhà họ Lê đều nén nỗi buồn, ngay cả Nguyễn Phương Thanh đang ôm cháu trai cũng ủ ê, mặc dù thích cháu trai nhưng cháu gái bị trộm, bà cũng lo lắng. Hy vọng có thể tìm thấy con bé.
Trần Khả Như bị sinh non, thêm vào đó đứa trẻ sống trong lồng ấp hơn một tháng, căn bản không có sữa nên con trai về cũng chỉ chỉ uống sữa bột. Nguyễn Phương Thanh đã mời thím Nguyệt có kinh nghiệm tới giúp chăm sóc đứa trẻ. Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh dứt khoát chuyển từ nhà họ Lê đến biệt thự Di Linh để tiện trông nom đứa trẻ
Lập tức, biệt thự Di Linh trở nên sống động.
Con gái bị bắt mất, nhưng cuộc vẫn phải tiếp tục sống, cho dù Trần Khả Như có chấp nhận hay không, tình hình hiện tại sẽ không thay đổi.
Cô đếm ngày từng ngày, nhưng tại sao bọn bắt cóc không hề liên lạc với họ? Tại sao?
Ngay khi Lê Hoàng Việt trở về nhà, Trần Khả Như đã nóng lòng muốn hỏi tin tức, cô không dám liên lạc với đội trưởng Dư, người ta là đội trưởng đội cảnh sát, ngày nào cô cũng gọi chắc sẽ thấy cô phiền phức.
Lê Hoàng Việt nói: "Không có tin tức chính là tốt nhất. Con gái của chúng mình sẽ kiên cường và khỏe mạnh như em, miễn là chúng mình không bỏ cuộc."
Anh nhẹ nhàng đặt lên trán Trần Khả Như một nụ hôn, là an ủi, cũng đang tự an ủi.
Con cái và vợ đều quan trọng như nhau.
Cô tránh né Lê Hoàng Việt tình cảm, nghiêm nghị nói: "Hoàng Việt, mấy hôm nay em đang suy nghĩ một số chuyện, ngoại trừ những người đã chết, anh có thể nhớ những người khác có đụng chạm với chúng ta không?"
Mục đích của đối phương kiên quyết, không phải bắt cóc tống tiền, cũng không trực tiếp tìm cách trả thù, cho nên... cô suy đoán: "Là một phương thức trả thù?"
"Đụng chạm? Phương thức trả thù?"
Ánh mắt sâu thẳm của Lê Hoàng Việt ẩn chứa một chút tán thành, đi sâu theo suy nghĩ của cô, nói có sách, mách có chứng: "Chỉ có đàn bà mới trả thù bằng cách chia lìa máu mủ ruột thịt!"
Đàn bà?
Trần Khả Như phải thừa nhận trước đây cô còn nghi ngờ công chúa nước Y chính là nữ hoàng hiện tại, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu có bế thì cũng phải bế bé trai đi chứ, mà chẳng lẽ bà ấy không sợ bị trả thù sao?
Cô suy tưởng tới rất nhiều đối tượng, có thể là cô vừa mới sinh con, trí nhớ kém dần, không nhớ được từng chuyện đã xảy ra.
Là đàn bà làm!
Người đàn bà này là ai?
Trong lòng Lê Hoàng Việt suy đoán đại khái, sau một hồi lập tức yêu cầu Lê Chí Cường điều tra xem có người bạn gái tin đồn nào trước đây của anh, không sợ chết từng mờ tới bệnh viện!
Nếu để cho anh ta biết là ai làm, dù có róc xương lọc thịt, xử tử lăng trì cũng không ngoa!
Hai người đang khẩn trương nói chuyện trong phòng ngủ, chị Hoa ngoài cửa hét lên: "Cậu chủ, mợ chủ, bà chủ bảo hai người đi xuống".
"Được."
Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như chấn chỉnh cảm xúc. Khi họ đi xuống lầu, bầu không khí trong phòng khách rất nồng, Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh trêu chọc đứa bé. Không hiểu vì sao, Trần Khả Như sợ ôm con trai mình, khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của cậu sẽ không tự chủ nhớ đến con gái mình, trước đó còn chưa ôm bé, hôn bé... Lê Hoàng Việt nhìn thấy vậy, liền ôm chặt lấy vai cô.
Lê Hoàng Long ân cần nói: "Hoàng Việt, Khả Như, hai đứa đến thật đúng lúc. Hai ông bà già này đã nghĩ ra một vài cái tên cho bé, các con chọn vài cái đi."
"Cha mẹ nói thử nghe thử xem."
"..."
Vốn bầu không khí đang rất tuyệt vời, Trần Khả Như không có ý định phá hủy nó. Cô chỉ tận lực nén sự khó chịu trong lồng ngực mình xuống. Cô biết con gái mình bị đánh cắp, không phải chỉ có mình cô khó chịu, mọi người đều cố gắng che giấu cảm xúc tiêu cực, cũng vì chiều theo cô.
Lê Hoàng Việt đều tương đối hài lòng với mấy cái tên mà hai ông bà đặt cho, xoay người nhẹ giọng hỏi: "Bà xã, em quyết định đi."