Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 329: Chúng ta có thể có thêm một đứa nữa




Trần Khả Như không cố ý để anh nhìn thấy, nhưng đã lâu không vận động kiểu này, thật sự hụt hơi, cho nên dù là tinh thần hay thể chất, mơ hồ đều không theo kịp.
Được rồi, cô thừa nhận rằng cô chẳng dùng sức mất... nhưng ai biết, nhỡ Lê Hoàng Việt không kiểm soát được, vết sẹo nứt ra thì sao? Cô là bác sĩ, cô đương nhiên hiểu rõ sự nguy cơ.
"Xấu lắm, anh đừng nhìn."
Cô cố gắng che, nhưng bị Lê Hoàng Việt giữ lại, anh càng đẩy ra, vết sẹo dài xấu xí lộ ra trong bên ngoài.
"Đừng che."
Anh cúi đầu xuống, đột nhiên thành kính... hôn?
Trần Khả Như hơi ngạc nhiên, đôi môi ẩm ướt, ấm áp của Lê Hoàng Việt cuối cùng lại đang xoa dịu những vết thương chưa lành chút một, như gió xuân hóa mưa. Thực ra, anh luôn cẩn trọng, thận trọng kiềm chế bản thân mình, động tác mềm mỏng đến mức chẳng giống anh chút nào.
Sau đó, Trần Khả Như nóng đến mức cảm động, chuyển thành cảm giác nhẹ nhàng ngọt ngào nơi cổ họng.
“Ông xã, em yêu anh.” Cô không kìm được mà nói.
Gần đây cô thường xuyên nói lời yêu thương, hoàn toàn không khống chế như trước, không biết tại sao lại thích nói mấy lời buồn nôn này, có lẽ học được từ Lê Hoàng Việt.
Bởi vì câu này của cô, Lê Hoàng Việt không còn bình tĩnh được nữa, phạm vi môi đã tách ra khỏi vị trí ban đầu, dần dần hướng lên trên...
Đêm quấn quýt, bình yên bên nhau.
Môi và tay, nóng hầm hập.
Sau bao nhiêu ngày, Trần Khả Như cuối cùng cũng có thể ngủ ngon. Ngày hôm sau, Lê Hoàng Việt thức dậy là đi thẳng đến đồn cảnh sát. Mặc dù Trần Khả Như nóng lòng thấy con gái của mình, nhưng nghĩ khác trước, mình đến đó chưa chắc đã giúp được gì.
Ở nhà với con trai, trong thời gian chờ đợi tin tức, cảm thấy bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Cả đêm qua cảnh sát đã tìm được khu Võ Anh Thư sinh sống sau khi mãn hạn tù, phát hiện bên trong không có bóng người, ít nhất một tháng không có ai ở. Có vẻ như cô ta đã sớm phòng bị, biết cảnh sát sẽ tìm tới chỗ này.
Nếu không phải chột dạ, tại sao lại chạy trốn chứ?
Dân cư Đà Nẵng giao thông hỗn tạp, cảnh sát tiến hành kiểm tra từng nhà căn bản không thực tế, phạm vi giám sát cũng không nhiều lắm. Hiện tại Võ Anh Thư là nghi phạm có khả năng nhất. Nếu cô ta cố tình muốn lẩn trốn thì việc truy tìm vẫn rất khó khăn.
Ban ngày, họ đến gặp người thân và bạn bè của Võ Anh Thư để điều tra, không thu hoạch được gì.
Đầu mối vừa có,, bây giờ dường như lại vô giá trị. Trong lúc nhất thời, vụ án lại đi vào bế tắc.
Lê Hoàng Việt thất vọng, quyết định sẽ quyên góp một khoản tiền để trang bị thiết bị giám sát cho toàn thành phố, như vậy một số thành phần tội phạm không có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Anh chỉ hối hận vì đã không làm như vậy sớm hơn!
Đội trưởng Dư đưa ra điểm khả nghi mới: "Giám đốc Việt, tôi đã xem kỹ băng ghi hình giám sát của bệnh viện. Nếu nhìn thân hình để phán đoán, không cần bàn cãi, Võ Anh Thư chính là kẻ trộm đứa trẻ, nhưng hành động của cô ta quá nhanh, quá chính xác, rõ ràng mấy năm nay cô ta đâu có làm ở bệnh viện An Tâm... "
Lê Hoàng Việt nói: "Vậy tức là cô ta có đồng phạm, đồng phạm này làm việc trong bệnh viện đa khoa An Tâm."
"Rất có thể, tôi sẽ đến bệnh viện nói chuyện và điều tra sâu hơn."
Trong viện người lắm miệng nhiều, Trần Khả Như nổi bật như vậy, người giàu có tất nhiên sẽ khiến vài kẻ lòng lòng dạ u ám, nảy sinh đố kỵ. Phụ nữ luôn đáng sợ hơn đàn ông, lòng dạ phụ nữ sản trong khoa sản càng khó lường.
Từng kẻ từng kẻ một, kẻ sau tiếp nối kẻ trước, còn thiếu sao?
Hai ngày liên tiếp, sóng yên gió lặng, một gợn sóng cũng không có.
Sự bức thiết ban đầu của Trần Khả Như giảm bớt không ít. Lỗ Tấn từng nói, “không phải ở chỗ bùng cháy lên trong trầm lặng, mà là ở chỗ diệt vong trong trầm lặng”. Cô sợ giờ không cách nào bùng nổ, vậy thì im lặng diệt vọng đi.
Suy cho cùng, cũng không thể mãi tự oán tự trách, không chỉ khiến người xung quanh lo lắng mà còn khiến kẻ thù vui sướng, chẳng phải chính là khuyến khích kẻ ác sao! Cô quyết không để cho bọn họ được như ý.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, rất nhiều người bạn càng muốn có thì khả năng đạt được càng thấp, sao có thể chuyện nào cũng hoàn mỹ chứ?
Cô nhất định phải vui lên rồi sẽ có một ngày cô gặp lại con.
Trần Khả Như dồn sự chú ý vào con trai Minh Khôi, vì Minh An mất tích nên thời gian qua cô đã không để ý đến thằng bé, cô thực sự không phải là một người mẹ tốt.
Buổi chiều, khẩu vị của Trần Khả Như rất tốt.
So với dáng vẻ bệnh rề rề trước đây, hôm nay hình như cô có chút thay đổi.
“Làm sao vậy, nhìn thấy em đã no rồi sao?” Trần Khả Như ngẩng đầu cười.
"Không có gì, ăn đi."
Lòng Lê Hoàng Việt bỗng nhiên có chút se lại, anh không xứng chức một người chồng, một người cha, mặc dù trên thực tế anh làm rất nhiều. Nhưng anh hiểu vợ mình cần gì nhất.
"Cha mẹ, bắt đầu từ hôm nay, con muốn tự mình chăm sóc Minh Khôi, được không?"
Cháu trai vốn ngủ chung với Nguyễn Phương Thanh, bởi vì Trần Khả Như thường xuyên bị mất ngủ, ngày đêm đảo lộn, trong lòng tràn ngập buồn bực… Cô thân là mẹ đứa trẻ, đã yêu cần như vậy, Nguyễn Phương Thanh tuy rằng không muốn lắm nhưng cũng không cách nào từ chối, gật đầu một cái.
Mặt Trần Khả Như dãn ra: "Cảm ơn mẹ, con sẽ chăm sóc Minh Khôi thật tốt."
Lê Hoàng Việt âm thầm quan sát những thay đổi của Trần Khả Như, biết cô quyết định để Minh An sang một bên.
Vợ anh luôn rất kiên cường.
May mắn thay, Minh Khôi là một em bé rất ngoan, rất hiếm khi khóc.
Ban đêm, Trần Khả Như đặt bé Minh Khôi lên giường lớn bên cạnh Lê Hoàng Việt, thân hình nhỏ nhắn nằm thẳng, tay chân khum lại, nhất là tay nhỏ của cậu bé, thích chụm thành quả đấm nhỏ, bỏ vào trong miệng mút.
Lâu lắm rồi mới yên lặng ở bên bé con như vậy, nhìn đôi mắt trong veo, đen láy của thằng bé, thuần khiết không tùy vết, không khỏi khiến cõi lòng an yên. Trần Khả Như nằm bên cạnh bé, gối đầu lên khuỷu tay, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và hài lòng.
Giờ cô mới phát hiện ra, chỉ cần nhìn nụ cười ngây thơ của bé con, trong lòng nghĩ đến những điều đẹp đẽ thì mây mù sẽ luôn tan biến.
Em bé nhíu nhô nói mê, nghe rất dễ thương.
Lúc Lê Hoàng Việt tắm xong, đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy cảnh hai mẹ con đang chơi đùa. Trần Khả Như gỡ quả đấm nhỏ sắp cho vào miệng của cậu bé, lúc đầu bé còn hớn hở, nhưng sau bảy tám lần đều không được cho vào miệng, mặt nhăn lại, mày nhướng lên, trực tiếp khóc toáng lên.
Trẻ con ở giai đoạn này khóc không ra nước mắt, chỉ dùng sức khóc khan.
Trần Khả Như có cảm giác như bị trúng tên. Cô chỉ đang đùa giỡn với thằng bé thôi, tính khí của thằng nhỏ này...
Hồi trước lúc Trần Khả Như làm việc ở khoa sản, toàn tiếp xúc với trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh nào cũng gần như nhăn nheo, ngủ nhiều hơn tỉnh, không cần trêu chọc, mà cục cưng của cô lớn hơn, hình như không dễ lừa.
Cục cưng càng lúc càng khóc dữ dội, Trần Khả Như vội vàng bế lên, chọc một phen, thằng nhỏ vẫn khóc.
Trần Khả Như đặt con lại lần, kiểm tra tã, bên trong sạch sẽ, không có nước tiểu. Đặc biệt phải nói đến vấn đề tã giấy, hiện nay hầu hết các bậc cha mẹ đều thích dùng tã giấy cho con, dùng loại tốt cũng chưa xong, sợ dị ứng vì dù sao tã cũng không thoáng khí.
Khi cô và mẹ chồng đi mua sắm đồ dùng cho con, họ đều mua tã có độ dày khác nhau, xem loại nào thoáng khí hơn, chỉ cần chăm chỉ thay là được.
"Không phải đi tiểu, chẳng lẽ đói rồi?"
Trần Khả Như tự lẩm bẩm vài câu, đứng dậy nhanh chóng đi pha sữa bột.
Lê Hoàng Việt đang đứng bên cửa, lắng nghe tiếng khóc của đứa trẻ, lặng lẽ, hứng thú quan sát động tác không quá quen của Trần Khả Như. Lúc đầu quả thật luống cuống chân tay. Dù sao thì kỹ năng chuyên môn của Bác sĩ Khả Như rất vững, làm việc này trông rất tức lại dễ thương. Chỉ có điều, cuối cùng cô cũng kiểm soát được, lượng sữa bột và nhiệt độ nước đều rất cẩn thận và cụ thể.
Thì ra là thằng nhỏ đói thật, vừa vớ được núm là bú một cách tận tình.
Trần Khả Như nằm nghiêng bên cạnh con, vỗ nhè nhẹ, một lớn một nhỏ đối mặt với nhau.
Lúc này, Lê Hoàng Việt lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng nằm ở bên kia giường, trước mặt là người vợ anh yêu sâu đậm và con trai.
Trần Khả Như mãi mới phát hiện ra sự tồn tại của Lê Hoàng Việt, cho đến khi cục cưng ngậm bình sữa, nhắm mắt ngủ say, cô mới cẩn thận rút bình sữa ra, đặt nó sang một bên, nhẹ nhẹ kéo thằng bé vào trong lòng, để con dính vào ngực mình.
Ngón tay cô không nhịn được, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, từng đường nét đều có chút giống với Lê Hoàng Việt, mái tóc dày, khuôn mặt tràn đầy yêu thương.
Khóe miệng Lê Hoàng Việt hơi nhếch lên.
Trần Khả Như nhẹ nói: "Anh biết không?"
"Biết gì?"
"Điều em hối tiếc nhất là không thể cho Minh Khôi bú, hình như giữa em và thằng bé rất ít tương tác.
Lê Hoàng Việt cúi người về phía trước hôn lên trán và mũi của cô... Nhưng, chỉ như vậy thôi, cũng không thỏa mãn.
Anh lưu luyến trên môi cô rất lâu, lâu đến mức có kích thích.
Dù ở thời điểm nào, ham muốn của anh dành cho cô vẫn luôn tự nhiên và mãnh liệt.
"Có muốn anh không?"
Giọng anh khàn khàn quyến rũ mê người, sự ám chỉ trong lời anh rất rõ ràng.
“Con đang ở đây.” Trong lúc mê loạn, Trần Khả Như cuối cùng cũng tìm lại một chút lý trí.
Lê Hoàng Việt dửng dưng nói: "... Chẳng liên quan, con ngủ rồi."
Ánh mắt càng thêm bịn rịn, anh lại nói: "Cho dù chưa ngủ cũng không thành vấn đề, coi như cha dạy trước cho nó."
Trán Trần Khả Như giật một cái, trợn mắt nhìn anh: "Giám đốc Việt, anh có thể nghiêm túc hơn được không? Đừng có dạy hư đứa con trai thuần khiết của tôi."
Lê Hoàng Việt và Vũ Tuyết Trang giống nhau, không đứng đắn.
Anh nhẹ nhàng bế con lên, đặt lên chiếc giường gỗ nhỏ bên cạnh rồi đắp chăn lên. Bàn tay anh lớn, Minh Khôi trung ngực anh, nhỏ bé, yếu ớt vậy đó.
Anh ôm cô từ phía sau, quấn lấy nhau nói: "Nếu em muốn, chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa".
Một câu nói nhất thời đập vào đâu đó trong máu cô, cảm xúc nơi lồng ngực trào lên, cô nhắm mắt lại, ôm lấy khuôn mặt anh, hôn lên, động tác vội vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.