Ngay sau đó, Trần Khả Như kinh hãi nhìn thấy lỗ máu trên đầu luật sư, tanh tách chảy, lập tức ngã xuống.
Lê Hoàng Việt ôm chặt cô, bởi vì người nổ súng là tay chân của bốn cổ đông lớn, bọn họ không cần phải tự tay làm chuyện như giết người, hơn nữa bọn họ xuất thần từ băng đảng, lăn lộn chém giết, chuyện trước mắt bình thừa như cơm bữa.
Trần Khả Như lo lắng nhìn Trương Phước Thành, cho dù tai ông không hoạt động tốt, chắc chắn có thể nghe được tiếng súng. Đôi mắt đục ngầu của ông càng lồi ra, trong mắt mang theo chút bất lực, hoặc là đã sớm tính đến trường hợp này.
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy ông luật sư này là người vô tội, mặc dù phần thưởng rất lớn nhưng không đáng để trả giá bằng mạng sống của mình.
Ngay trước mặt mọi người, bọn họ xé tờ di chúc A4 thành từng mảnh.
Trần Khả Như cười lạnh, Trương Phước Thành không phải đồ ngốc, ông ấy biết bản chất bọn họ, sao không để lại chiêu sau, có lẽ ông không chỉ tìm một luật sư đâu.
Nếu ông ấy hoàn toàn không có khả năng phòng vệ, thì bây giờ đã ho sặc sụa rồi, chứ không phải bình tĩnh nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt.
"Mợ Lê, thứ cho tôi nói thẳng, nhà họ Lê giàu có phồn thịnh. Tương đối mà nói, tập đoàn MTP chẳng là gì cả. Chuyện di chúc, chuyện chúng tôi làm xem như chưa từng xảy ra..."
Một người trong đó có ý muốn diễn vai phản diện, thuộc hạ của ông ta đã nhanh chóng dọn dẹp tử thi và sàn nhà sạch sẽ, cứ như bảo xí xóa tất cả đều tốt cho mọi người. Chỉ có điều, Trần Khả Như rất khó chịu, giết gà dọa khỉ à, cấm cô xen vào chuyện người khác sao, đe dọa cô đúng không, nếu không làm theo những gì bọn họ nói thì hai người không có đường chứ gì...
Lê Hoàng Việt siết chặt tay cô, để cô dựa vào lồng ngực anh, cánh tay anh nhất định rất đáng để dựa vào.
Trần Khả Như lập tức hiểu ý của đối phương, sắc mặt lạnh lùng, uy lực nói: "Bốn chú, vì thể diện của cha tôi, tôi sẽ gọi mấy người là chú. Chúng ta không phải lần đầu gặp nhau, cũng biết rõ tình hình của nhau. Tôi vốn là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Á Châu, dùng câu giàu nứt đố đổ vách cũng chưa hình dung hết được. Cho nên lần này tới, tôi thực sự không hứng thú với tập đoàn MTP, nhưng... "
Cô đột nhiên thay đổi chủ đề, chỉ cảm thấy lời nói nghiêm khắc khiến kẻ khác giận đến nghiến răng: "Các chú cậy mạnh bức người khiến tôi rất khó chịu, cho nên dù sau đó mấy người có muốn đàm phán hay thỉnh cầu, tôi nhất định phải lấy tập đoàn MTP và di chúc của cha tôi."
"Con ranh con, mày thích chết đúng không?"
"Hai đứa mày đang ở trên địa bàn của chúng tao, nếu chủ tịch tập đoàn Á Châu, phu nhân tổng giám đốc chết..."
"..."
Bốn đại cổ đông hung thần ác sát, hoàn toàn lộ ra vẻ mặt tham lam, hung tàn, hơn nữa ở cửa biệt thự có người của bọn họ, hiện tại quả thực bất lợi cho hai người.
Trần Khả Như còn chưa kịp nói, Lê Hoàng Việt lạnh giọng đe dọa: "Ai dám!"
Cho dù từ đầu đến chân đều không nói gì, bốn cổ đông lớn đều sợ Lê Hoàng Việt, khí thế bức người, không có gan dám coi khinh.
"Lê Hoàng Việt, chúng tôi làm thế cũng chỉ vì tiền đồ của tập đoàn, dù sao mọi người cũng vất vả cực nhọc gây dựng nên... Chuyện này cũng không phải tuyệt đối, vẫn còn cơ hội thương lượng, chỉ cần hai người chủ động từ bỏ, chúng ta có thể sống yên ổn, mọi người đều vui vẻ, tại sao phải tranh đến tôi sống anh chết, cuối cùng hai bên cùng thiệt?"
Vốn toàn tỉ mỉ chọn lời hay ý đẹp để nói, dù sao cũng làm thế, lịch sự cũng chẳng ích gì.
Giọng nói của Lê Hoàng Việt trầm như nước: "Tôi thì không thành vấn đề, nhưng vì vợ tôi đã nói, tôi phải tôn trọng ý kiến của cô ấy."
"Lê Hoàng Việt - thế nên ý chúng mày là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt chứ gì?"
"Chờ xem."
Không phải Trần Khả Như không có chút lo lắng chút nào, nhưng Lê Hoàng Việt tín nhiệm cô, cô có thể không kiêng dè gì mà dùng, cho dù trời có sập xuống, anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm.
Trong nháy mắt, âm thanh vũ khí, tiếng súng giao nhau vang lên trong không khí.
Bầu không khí tụ lại.
Lê Hoàng Việt bảo vệ Trần Khả Như, tuy như vậy, khi họng súng đen ngòm bắn ra, ít nhiều lòng Trần Khả Như vẫn hồi hộp.
Lê Hoàng Việt dẫn theo rất nhiều vệ sĩ chuyên biệt, nhưng bọn họ đều ở bên ngoài biệt thự, nước xa không cứu được lửa gần.
"Chúng tôi đã cho mấy người cơ hội. Lão đại, chúng tôi không muốn làm đến mức quyết tuyệt. Trước kia Lương Huy muốn biển thủ tập đoàn MTP, làm ra mấy trò bẩn thỉu, chúng tôi không đồng ý, vì nể mặt ngài. Chúng tôi đi theo ngài bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao... Tập đoàn MTP không được như trước, hai năm nay khá hơn một chút... "
Bốn cổ đông lớn, cứ không ngừng tôi một câu anh một câu, chẳng qua là tìm một cái cớ hợp lý hơn cho những ham muốn ích kỷ của bản thân, Trương Phước Thành dứt khoát nhắm mắt lại, nhìn không muốn nhìn, nghe cũng không nghe tiếp
Trần Khả Như chán ngấy, chỉ nghe thấy một người trong số họ ra lệnh: "Làm đi."
Dù sao bọn họ cũng cảm thấy sau khi chết sẽ xử lý thi thể thần không biết quỷ không hay, tập đoàn Á Châu gia không tìm được tổng giám đốc, còn phải lo xem ai sẽ ngồi vào vị trí này, dù sao Đà Nẵng cũng xa Hồ Chí Minh, không tìm thấy thi thể, chỉ có thể báo mất tích mà thôi.
"Khoan đã."
Lê Hoàng Việt cất giọng nói, rõ ràng là một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, nhưng lại lộ ra khí chất sát phạt, quả quyết, và nham hiểm, chững chạc không hợp với tuổi của anh.
Ngay sau đó, Trần Khả Như anh nói mấy địa chỉ, vừa nói xong, sắc mặt của bốn vị cổ đông tái nhợt như tờ giấy, sát khí cứ thế rớt thẳng.
Hóa ra là Lê Hoàng Việt đang nói về địa chỉ nhà của bốn cổ đông lớn, trường của con cái bọn họ, v.v.
Không biết sao anh khi công bố di chúc, bốn kẻ bọn họ sẽ gây khó, đã phái người canh chừng trước cho nhà bốn người, chính để đề phòng tình huống hiện tại.
Lê Hoàng Việt nhướng mày, tà tà nhếch môi, hờ hững nói: "Nếu như không tin, hiện tại có thể gọi điện thoại về nhà, có thể tìm được manh mối gì đó, hoặc lập tức cút ra khỏi phòng cho tôi. Tôi sẽ gọi điện bảo bọn họ dừng lại. Ngay khi các người có ý định giết người, tôi đã ra lệnh cho cấp dưới bí mật giết người, còn một giờ đồng hồ nữa là hành động.
Dứt lời, anh phóng khoáng lưu loát kiểm tra đồng hồ đeo tay: "Năm mươi phút, các ngươi còn có mười phút, muốn dùng mạng đổi mạng sao?"
Lúc Lê Hoàng Việt nói, cả bốn người đều toát mồ hôi hột.
Bọn họ đã đến tuổi này, suy nghĩ cũng không khác Trương Phước Thành mấy. Đương nhiên, gia đình quan trọng hơn, cân nhắc thiệt hơn, câu trả lời nhanh chóng được đưa ra. Dù sao Lê Hoàng Việt cũng không có ý định lưới rách cá chết, vậy nên lùi một bước, người khôn giữ mình, không vội.
Ánh mắt của bốn người giao nhau giữa không trung một lúc, dường như đã hạ quyết tâm, một người trong số đó nói: "Được, giám đốc Việt, hôm nay bốn người chúng tôi thất bại tâm phục khẩu phục, sau này chúng tôi nhất định sẽ không gây phiền phức nữa. Hoan nghênh mợ Lê bất kỳ lúc nào đến tiếp quản tập đoàn MTP."
"Chờ một chút."
Vốn dĩ để bọn họ nói ra lời này đã rất hiếm thấy, nhưng Trần Khả Như hô lên, mọi người đều hiểu dù là Lê Hoàng Việt hay Trần Khả Như, đều không phải hạng dễ đối phó.
"Xin hỏi mợ Lê có gì phân phó?"
Trần Khả Như thở dài: "Phân phó thì không dám nhận, chúng ta đã đạt được thỏa thuận ở đây, nhưng luật sư là người vô tội, lại phải chết oan uổng..."
Lương y như từ mẫu, cô ấy kính trọng mọi sinh mệnh. Đặc biệt là những người vô tội.
Sắc mặt bốn người kia đại biến, Trần Khả Như thoải mái, hào phóng, trái lại bọn họ cảm thấy cô cố ý làm bọn họ khó chịu. Cả bốn hứa sẽ bồi thường cho gia đình luật sư một khoản đáng kể.
Sự việc tưởng như đã được giải quyết ổn thỏa, sau khi bốn người ra khỏi phòng, Trương Phước Thành ho không ngừng, mà không phải ho đơn thuần, Trần Khả Như thấy rất nhiều máu, đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Trương Phước Thành biết rõ mình phân chia tài sản thừa kế theo cách này, mấy nguyên lão bên dưới chắc chắn sẽ không phục. Nhưng có Lê Hoàng Việt bên cạnh Trần Khả Như, cho nên ông ấy dứt khoát quyết định. Ông giao tập đoàn MTP cho Trần Khả Như, nhưng thực ra là cho Lê Hoàng Việt.
"Cha... "
Trần Khả Như thấy ông thế này, thật sự không ổn.
Ánh mắt Trương Phước Thành bình tĩnh, cũng có ít oán giận.
Hai cha con không nói chuyện được, cũng không cần nói chuyện, chỉ nghe mấy tiếng súng lại lần nữa rung chuyển biệt thự, ngay cả tiếng hét cũng bị chặn lại trong cổ họng.
Lại xảy ra chuyện gì nữa?
Trần Khả Như cảm thấy khó hiểu, không phải đã đạt được thỏa thuận sao? Chẳng nhẽ bốn cổ đông đổi ý?
"Em ở đây, đừng nhúc nhích, anh đi xem một chút."
Lê Hoàng Việt trấn an, ánh mắt nặng nề, vừa đi vừa lấy ra khẩu súng lục tinh xảo giấu ở thắt lưng, cả người toát ra vẻ sát khí.
"Đừng."
Trần Khả Như nắm lấy tay Lê Hoàng Việt, ngăn anh đi mất. Cô nói một cách nghiêm túc: "Em muốn đi cùng anh."
"... Được."
Sau khi Lê Hoàng Việt nhìn chăm chú vào mắt cô một lúc, anh do dự nhưng kiên quyết đáp lại.
Đến mức này, Trần Khả Như cảm thấy không có gì có thể chia cắt họ, ngay cả cái chết. Cô bất kể còn cần tìm con, còn cần nuôi dạy con,...
Vào thời khắc sinh tử, người đàn ông trước mặt cô mới là quan trọng nhất.
Trần Khả Như phát hiện cuối cùng cô cũng có thể đặt con và Lê Hoàng Việt vào vị trí quan trọng như nhau, ít nhất là công bằng với Lê Hoàng Việt hơn chút.
Cô theo sát Lê Hoàng Việt, hai người bước xuống cầu thang, thấy trong phòng khách máu khắp nơi nơi, Trần Khả Như lộ ra thần sắc phức tạp và bi thương.
Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, có bốn vị cổ đông lớn vừa mới vô cùng phách lối, có quản gia và người hầu của biệt thự, trước đó đều là người sống, sinh mạng con người sự quá ngắn ngủi. Trong mắt sát thủ và kẻ xấu, việc lấy mạng người chỉ là chuyện trong phút chốc.
Lê Hoàng Việt đã gọi trước cho vệ sĩ bên ngoài, bọn họ ở ngoài bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh. Điều duy nhất Trần Khả Như thấy may mắn là Minh Khôi không có ở đây, nếu thằng bé ở đây, nghe thấy tiếng súng sẽ khiến nó sợ đến phát khóc, thứ hai, thằng bé khóc sẽ khiến người lớn tâm phiền ý loạn.
Đúng như dự đoán, sáu, bảy người đi ra khỏi chỗ tối, hầu như mặc quân phục rằn ri, cầm súng, ánh mắt dữ tợn. Kẻ cầm đầu đội mũ, mặt ẩn trong bóng tối, thật sự không thấy rõ.
"Anh là ai?"
Chỉ có điều, Trần Khả Như có một cảm giác quen thuộc.