Vũ Tuyết Trang ngay lập tức phát hiện ra quần áo của cô ấy đã bị thay đổi, mẹ nó nữa, bên trong không mặc gì.
Hạ thể không đau đớn bất thường, hẳn là không bị xâm hại, Vũ Tuyết Trang mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, khuôn mặt tươi cười lại giăng đầy mây đen. Phương Văn Tuấn đánh ngất cô, không thể nào có chuyện không làm gì cả.
Từ đêm qua đến giờ, ít nhất đã bảy tám tiếng trôi qua.
Cô vất vả, khổ cực giữ gìn bao năm như vậy, danh dự của người con gái lại cứ thế hủy hết!
Đang lúc bác sĩ Trang tự oán tự trách thì cánh cửa mở ra, cô ấy giật mình, cuối cùng phát hiện ra người bước vào là Lê Chí Cường.
Muốn hỏi tâm trạng hiện tại của cô ấy, có chút bối rối, có chút xấu hổ, phức tạp cũng có, nhưng không có sự kích động, khẩn cấp trước đó, cô ấy thậm chí cảm thấy đối mặt cũng vô cùng khó khăn.
“Em… hôm qua đã xảy ra chuyện không hay sao?” Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao, Vũ Tuyết Trang quyết định đối diện với cuộc đời bi thảm của mình, đi thẳng vào vấn đề, đi thẳng vào chủ đề.
"Em nghĩ thế nào?"
Cẩn thận nghe xong, giọng điệu của Lê Chí Cường có chút tức giận: "Không phải anh đã nói với em, đừng ăn, uống bất kỳ cái gì mà Phương Văn Tuấn đưa cho, sao em lại..."
Cô thì hay rồi, một bàn đồ ăn, cứ chén thật đẫy, coi lời anh ta như gió.
Vũ Tuyết Trang cảm thấy dùng “muốn nói lại thôi”, "vô cùng đau đớn" cùng với "chỉ tiếc rèn thép không thành sắc" để hình dung nét mặt anh lúc này.
Cô tóm gọn lại rồi hỏi: "Vậy anh cứ nói đi, em chịu đựng được. Phương Văn Tuấn đã chụp ảnh nude của em rồi định dùng ảnh đó đe dọa anh sao? Vậy thì anh ta đã tính toán sai rồi, dù sao em và anh đau thân đến mức đó, hơn nữa anh chỉ là trợ lý của giám đốc Việt, có một số việc không thể làm chủ... Bla bla... "
Nói càng về sau, Vũ Tuyết Trang bắt đầu nói không mạch lạc, bởi vì trước khi cô ấy hôn mê, loáng thoáng nghe thấy Phương Văn Tuấn nói cởi quần áo cô gì đó, cổ họng thoáng buồn.
Nếu thật là ảnh nude, là một người phụ nữ bình thường, tất nhiên cô ấy để tâm, việc này có khác gì hiếp dâm đâu.
Không đúng, rõ ràng chụp ảnh còn nghiêm trọng hơn.
Lê Chí Cường nhìn cô chằm chằm một hồi rồi nói: “Bác sĩ Trang, đừng lo lắng, nếu ảnh nude của em bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ không bị phát tán.” Vẫn còn tinh thần nghĩ vớ vẩn và cười nhạo, chứng tỏ tinh thần rất lạc quan.
"Tại sao?"
Trên mặt Vũ Tuyết Trang không khỏi buồn rầu, ảm đạm, nghe giọng điệu đối phương, chẳng nhẽ cô ăn quơ nói quàng, thật sự nói trúng rồi? Suýt nữa thì cô òa khóc.
Lê Chí Cường giả bộ thâm sâu nói: "Bởi vì không có ngực."
"Ý anh là gì?"
Vũ Tuyết Trang vừa quẫn vừa xấu hổ, cô lẩm bẩm hồi lâu không nói thành lời, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng.
Lẽ nào có lý đó, sao có thể thế, Lê Chí Cường nói vòng nói vo thì ra giễu cợt mình ngực nhỏ, thật quá đáng, muốn rắc muối lên vết thương của mình sao!
Ngay lập tức, cô ấy bật khóc: "Hu hu... em xa xôi ngàn dặm đến gặp anh... bị người xấu lập kế... anh thì sao, anh còn hả hê trên sự đau khổ của người khác, một chút thương cảm cũng không... Nếu ảnh của em bị lộ... em sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác... đời em tàn rồi... "
Vũ Tuyết Trang khóc như trời đất sụp đổ, nước mắt lưng tròng, mũi dãi ròng ròng, tức giận lau lên người Lê Chí Cường, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.
“Anh còn chưa nói xong, Phương Văn Tuấn định làm vậy, nhưng anh đã nhanh chân chạy tới trước.” Lê Chí Cường vốn rất tức giận, cố ý trêu chọc cô ấy một phen, thấy cô khóc quá trời, trong lòng có chút không biết làm sao, tay chân cuống cả lên.
Nghe vậy, Vũ Tuyết Trang đang rơi lệ nở nụ cười: "Cho nên em không lo bị lộ ảnh?"
Lê Chí Cường gật đầu: "Ừ."
Tính cách của người phụ nữ này mới nói đã tưởng thật, đúng là khiến người khác khó lần.
Sau đó, Lê Chí Cường nói với cô ấy, Phương Văn Tuấn mạo hiểm cùng kế toán biển thủ lợi nhuận của MTP, tự cho núi cao hoàng đế xa, cho nên coi trời bằng vung. Mấy ngày anh ở đây, là vì lặng lẽ tìm kiếm chứng cứ của hắn ta, dù sao anh mới đến không quen với tình hình nội bộ công ty, chỉ có thể từ từ công phá từng đối tượng, khiến Phương Văn Tuấn phun ra số tiền mà hắn ta đã nuốt vào bụng.
Tập đoàn Á Châu và Trần Khả Như không thiếu tiền, nhưng cũng không thể cho phép loại ngụy quân tử như vậy tiếp tục hốt bạc.
Chỉ có thể nói là Vũ Tuyết Trang tới không đúng dịp, đụng phải Phương Văn Tuấn đang tức giận. Chỉ có điều, bây giờ trời quang mây tạnh, cảnh sát đã có bằng chứng chắc chắn, Phương Văn Tuấn đã vào trại giam, mấy hôm nữa sẽ bị truy tố.
Sau khi việc Phương Văn Tuấn và nhiều người của MTP phải vào tù, nội bộ nhân viên công ty gặp nguy, ngoài ra Lê Chí Cường phải đưa một nhân tài từ tập đoàn Á Châu về làm CEO của MTP, sau này hẳn không còn vấn đề gì lớn.
Mặc dù Lê Chí Cường chỉ kẻ lại hời hợt mấy câu, nhưng Vũ Tuyết Trang hoàn toàn cảm nhận được năng lực của Lê Chí Cường, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một trợ lý nhỏ, Lê Hoàng Việt rất coi trọng anh, anh có thể ở một mình phụ trách, lại không quên tình cảm của Lê Hoàng Việt, nguyện ý làm trợ thủ... Khí phách ghi lòng tạc dạ này đúng là khiến người ta rung động và cảm thấy kính nể.
Đột nhiên, Vũ Tuyết Trang cảm thấy ba chữ "trợ lý nhỏ" lăn qua lộn lại trong cổ họng, sao cũng không nói ra được.
Lê Chí Cường không nhịn được hỏi: "Em định khi nào thì trở về Đà Nẵng?"
"Em… "
Vũ Tuyết Trang lắp bắp, có chút không tự nhiên, tiếc nuối nói: "Chiều nay em phải về, hội thảo có một ngày thôi."
Cô ấy ngẩng đầu, nghĩ anh sẽ giữ cô ở lại, không ngờ mấy giây sau, cô chỉ nghe thấy một tiếng "Ồ" nhàn nhạt của Lê Chí Cường, sau đó không nói gì nữa.
Đủ loại thất vọng tụ vào lòng bác sĩ Trang.
Yêu với đương cái gì, hả, yêu với đương cái gì? Thật ra cô ấy cũng không cần gấp gáp như vậy, dù sao trạng thái mất tự nhiên đã qua, bây giờ cô ấy không có dũng khí để cưỡng hôn... Thật sự không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cô ấy có uống nhầm thuốc không?
Mẹ cô thường nói với con gái quá chủ động, sau này mà cãi nhau, người đàn ông sẽ không trân trọng.
"Vậy lúc nào anh về?"
Lê Chí Cường cau mày: "Chưa biết được..."
Có một số việc không do anh ta làm chủ, hơn nữa chuyện của Phương Văn Tuấn vẫn chưa được xử lý xong hoàn toàn, anh ta cũng phải để ý đến việc CEO kế tiếp quản lý, giao phó công việc cụ thể. . Truyện Xuyên Không
Nhìn bộ dạng của giám đốc Việt, e rằng một thời gian nữa sẽ không điều anh ta về.
Anh ta vừa mới xác định quan hệ với Vũ Tuyết Trang, là bạn trai, ở xa lại không hẹn ngày về, không khác gì yêu xa, Vũ Tuyết Trang tuy vô tư nhưng trong lòng chắc hẳn cũng không thoải mái. Hơn nữa Vũ Tuyết Trang còn có công việc, anh ta không thể mặt dày bảo cô tiếp tục ở thêm mấy ngày, thế thì quá đáng quá.
"Em thay quần áo đi, dậy rồi anh đưa em đi ăn gì đó."
"..."
Vũ Tuyết Trang rất buồn, làm gì còn tâm trạng ăn uống. Lúc thay quần áo cũng buồn bực, quần áo Lê Chí Cường mua khá vừa vặn, nhất là nội y, size rất chuẩn.
Ra khỏi phòng, cô ấy ngượng ngùng hỏi: "Ờm, quần áo em mặc hôm qua đâu rồi?"
"Cái đó à."
Vẻ mặt của Lê Chí Cường nháy mắt đông lại, sau đó trở lại vẻ vô cảm: "Trên đó dính rất nhiều bơ và dầu, nên anh vứt hộ em rồi."
Vũ Tuyết Trang: "..."
Ngay sau đó, anh ta nhanh chóng bổ sung thêm: "Em yên tâm, quần áo của là do nữ thư ký thay."
Vũ Tuyết Trang muốn nói gì đó liền dừng lại, cho dù anh thay cũng không sao... Haizz, chỉ có điều cô biết là không thể nào.
Vì Lê Chí Cường khá đứng đắn, có nề nếp, hành động quy củ, chuyện tình cảm và hôn nhân sau này đều đáng lo ngại. Cho nên sau này cô cũng không hỏi sao anh lại biết chính xác size nội y của cô, trước đây Lê Chí Cường từng mua quần áo cho phụ nữ thay giám đốc Việt, đại khái liếc mắt là biết.
Khi Vũ Tuyết Trang không để ý, khuôn mặt Lê Chí Cường hơi ửng đỏ, nhanh chóng ép mình trở lại bình thường.
Lê Chí Cường đưa cô đi ăn trưa, một bữa ăn vô vị.
Sau đó, anh ta gọi xe cho Vũ Tuyết Trang vì có việc ở công ty, tự mình rời đi.
Được rồi, cứ quay ngoắt đi, hôn tạm biệt cũng không có, Vũ Tuyết Trang sắp bị cái tên không hiểu phong tình này làm phát điên rồi.
Trong cô ấy bao nhiêu nhiệt huyết dâng trào, rành rành ra trước mặt cuối cùng phải kìm nén lại.
Trở lại thành phố Đà Nẵng, cả người Vũ Tuyết Trang đều khó ở, tâm trạng cũng rất phiền muộn. Trước đây luôn muốn ở bên Lê Chí Cường, nhưng bây giờ cô ấy là bạn gái của anh, mùi vị chẳng hề như trong tưởng tượng.
Nháy mắt mùa thu, Lê Chí Cường ở thành phố Hồ Chí Minh cả tháng.
Thỉnh thoảng gọi vài cuộc, nhưng trạng thái giữa họ ngoài trừ lúng túng ra chẳng còn gì cả.
Cô ấy lần nữa xét kỹ sự khác biệt tính cách giữa mình và Lê Chí Cường, có phải vì kỳ vọng quá cao nên khi ở bên nhau, không chịu nổi sự chênh lệch dẫn đến thất vọng cực lớn?
Chẳng biết thế nào, cô ấy lấy hết can đảm, gửi cho anh một tin nhắn trên zalo, cũng không biết anh có thấy không, anh rất bận. Nhưng nội dung rất rõ ràng, hai người tỉnh táo một chút.
Bởi vì Vũ Tuyết Trang nghĩ, để Lê Chí Cường giữ lại chút thể diện, để đối phương nhắc đến chuyện chia tay trước.
Chạng vạng tối thứ bảy, cha mẹ Vũ Tuyết Trang đưa cô ấy đi ăn tối. Bố mẹ mạnh tay, đặt một nhà hàng phương Tây đắt tiền.
Ăn thì ăn, nhưng chẳng có vị gì.
Mẹ nói một cô em của bà ở gần đây, hay bảo mọi người đến ăn luôn cho vui? Tất nhiên Vũ Tuyết Trang không phản đối. Nhưng giây tiếp theo, cô nhìn thấy một cô trạc tuổi mẹ mình đi cùng với một người đàn ông trẻ tuổi, cô liền hiểu sự mờ ám ở đây.
Chỉ có điều, sau khi ngồi mấy phút, các trưởng bối đều tìm cớ rời đi, Vũ Tuyết Trang càng chắc chắn đây là xem mắt trá hình.
Mẹ thật quá âm hiểm!
Bà ấy chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô, xem giờ cô có muốn không. Mặc dù anh chàng ngân hàng phía đối diện trông thật thà, lương thiện, ngoại hình, mặt mũi đẹp, công việc đàng hoàng nhưng cô lại không hứng thú.
"Cô Trang, nghe nói cô là bác sĩ? Khoa gì vậy?"
Chàng trai ngân hàng hiển nhiên có ấn tượng tốt về cô, kiên trì đặt câu hỏi.
Vũ Tuyết Trang Hưng chẳng có hứng lắm, trả lời: Khoa phụ sản.” Dù sao cô cũng đang định kiếm cớ chuồn đi.
Anh chàng ngân hàng: "Cô Trang bình thường thích làm gì?"
Vũ Tuyết Trang: "Giải phẫu động vật nhỏ và thi thể có tính không? Gần đây tôi muốn chuyển sang ngành pháp y, khá có tính khiêu chiến."
Anh chàng ngân hàng ho nhẹ: "... Cô Trang có một lý tưởng cao cả, rất đáng ngưỡng mộ. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể hạ quyết tâm bám trụ với nghề pháp y."
Vũ Tuyết Trang: "..."
...
"Cô Trang, tôi có ấn tượng tốt với cô, mẹ tôi và hai bác cũng rất ủng hộ chuyện của chúng ta. Cô yên tâm, cho dù cô muốn chuyển nghề hay làm việc khác, tôi đều sẽ ủng hộ cô."
Anh trai ngân hàng nói chân thành từ tận đáy lòng. Vũ Tuyết Trang lau mồ hôi lạnh, mẹ nó, khẩu vị người này quá đặc biệt, vì vậy cô ấy chỉ từ chối.
Anh chàng ngân hàng kích động nói: "Cô Trang, chúng ta hẹn hò đi."
Vũ Tuyết Trang chưa kịp nói thì một giọng nam truyền đến: "Xin lỗi anh, bác sĩ Trang đã đồng ý làm bạn gái của tôi trước rồi."
Trong nháy mắt, tim cô nhảy vụt lên.