Bên trong, mấy bác sĩ và y tá đã vây quanh đó: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có ai bị thương à?”
Mọi người cứ xôn xao hết cả lên, cứ người này một lời, người kia lại một câu.
Mí mắt của Đào Cúc Vân cứ liên tục giật giật dữ dội, trong lòng có một linh cảm mơ hồ nào đấy không được tốt đẹp cho lắm.
Trưởng thôn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đường núi ở đây vốn đã hẹp rồi, lại còn có mưa to xuống làm lầy lội hết cả, tầm nhìn thì thấp. Một chiếc xe vì có thể do không chú ý mà chạy với tốc độ quá nhanh nên đã xảy ra tai nạn.”
Một chiếc xe địa hình đã va chạm cùng với một xe buýt đưa đón học sinh tiểu học. Để tránh được chiếc xe buýt của trường học, chiếc xe địa hình kia đã bẻ lái rồi tông phải cạnh núi gần đó rồi lật ngửa. Nơi xảy ra tai nạn gần bên này cho nên trưởng thôn nhận được điện thoại kêu cứu đã vội vàng chạy đến đây gọi xe cứu thương tới cứu người.
“Vậy thì còn chần chừ gì nữa. Lưu Thảo, Tuyết Trang và hai người còn lại kia nữa, lập tức lên đường ngay!”
Bác sĩ Tuấn, người phụ trách cho đội ngũ y tế của bệnh viện số một nghiêm túc mà phân việc. Mặc dù mọi người đều chưa từng ra ngoài để làm mấy hoạt động như cứu hộ này, nhưng các hoạt động cứu người trong bệnh viện thì họ làm hàng ngày rồi. Mấy bác sĩ nam đương nhiên là phải đi đầu tiên.
“Bác sĩ Tuấn, tôi cũng đi.”
Đào Cúc Vân do dự một lát rồi nói chắc nịch. Sau khi nhận được sự đồng ý, Đào Cúc Vân nhanh chóng chạy qua màn mưa mà lên cửa sau của xe cứu thương.
Cao Hoa rất khó chịu. Sao tự nhiên Đào Cúc Vân lại tích cực như vậy chứ? Nhưng trời đang mưa to như vậy, lại còn đi cứu người, ngay cả ô cũng không che được hết đâu, cô ta cùng không muốn cả người mình ướt như chuột lột đâu.
Giờ phút này trong lòng của Đào Cúc Vân đang nóng như lửa đốt.
Cái nơi vùng sâu vùng xa này sao lại có xe địa hình cơ chứ?
Cô chỉ biết Đỗ Nhất Minh có một chiếc xe địa hình, nghe nói giá trị tầm mấy tỉ thì phải. Nói thật là Đào Cúc Vân không có hiểu biết về xe cho lắm, cô không quan tâm nhiều đến mấy chiếc xe này. Cô chỉ là một người trong giai cấp cây cỏ thôi, hoàn toàn không hiểu được xã hội thượng lưu bọn họ.
Đỗ Nhất Minh lái xe đi được tầm nửa tiếng rồi… Chắc chắn là anh!
Những ngón tay của Đào Cúc Vân cứ đan đi đan lại vào nhau, nỗi lo lắng trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn. Nếu không phải vì cô nói nặng lời với anh như vậy thì Đỗ Nhất Minh sẽ không tức giận mà lái xe đi trong mưa. Nhất định là tâm tình của anh ta không tốt chút nào cả… Chẳng may mà anh ta có chuyện gì, vậy gì cô chính là người có tội!
Y tá ngồi bên cạnh kì lạ hỏi cô: “Đào Cúc Vân à, cô có cần làm quá vậy không? Làm sao mà trông cô như sắp khóc đến nơi rồi vậy?” Ai không biết còn tưởng trên xe buýt kia có người thân của Đào Cúc Vân mất.
“Không có gì, tôi đang lo lắng cho mấy đứa trẻ mà thôi.”
Đào Cúc Vân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Trước đó trưởng thôn đã nói, xe buýt của trường học không bị lật, chỉ có lốp xe bị lún ở đường núi, không đi lên được, hơn nữa mưa còn quá lớn khiến họ không thể thoát ra ngoài được, vì mấy đứa trẻ sợ hãi nên lái xe và giáo viên trong xe đang an ủi, chờ xe cứu hộ đến.
“Ừm, chỉ trách cái xe địa kia không ra gì. Trời đang mưa như vậy mà vẫn không chịu chạy xe chậm lại một chút! Xe thì không phanh lại kịp, hại người rồi hại cả mình!” Y tá nhỏ tức giận mà nói.
Đào Cúc Vân không nghe lọt một lời nào cả. Tầm mắt của cô dừng ở một không gian mù mịt ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập sự lo lắng, từng tiếng còi của xe cấp cứu như đang dày vò cô. Sau nửa tiếng phải lo lắng chờ đợi, cuối cùng xe cứu thương cũng đã tới chỗ kia.
Ngay khi vừa xuống xe, một chiếc xe cứu hộ khác cũng đến nơi. Lái xe và các em học sinh trên xe buýt đã được chuyển sang xe cứu hộ, còn giáo viên kia và hai bé thì bị chút bầm tím, trầy da và vài vết thương nhẹ khác.
Đào Cúc Vân không mặc áo mưa hay gì cả mà nhảy xuống xe, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe địa hình đang gặp nạn kia.
Quả nhiên, trong cơn mưa to như trút nước kia, một chiếc xe địa hình bị lật nghiêng ra, bánh xe còn lăn lăn. Mấy người dân trong thôn đang cố gắng dùng công cụ này kia để đưa người ra ngoài qua cửa.
Chỉ là mưa quá to khiến cho tầm nhìn không tốt, cản trở rất nhiều trong công tác cứu hộ.
Trái tim của Đào Cúc Vân như đang muốn nhảy luôn ra ngoài vậy. Hai mắt của cô dần bị mưa làm mờ nhưng cô lại vẫn cứ đứng đờ ở đấy.
Đúng rồi, đúng là nó rồi, đó chính là xe của Đỗ Nhất Minh!
Cô cố gắng bước sang đấy, trên đầu bỗng xuất hiện một chiếc ô.
Một đồng nghiệp ngồi cùng xe với cô khuyên nhủ: “Đào Cúc Vân à, trời mưa to như vậy, cô đã không giúp được gì thì vào trong xe chờ trước đi.”
“Không cần đâu, tôi muốn sang đấy xem thử.”
Đào Cúc Vân nhìn có vẻ hiền lành, yếu đuối nhưng thực ra bên trong cô là một người rất cố chấp, bướng bỉnh. Chỉ là trong trong cuộc sống bình thường thì không thể hiện ra thôi.
Đồng nghiệp thấy khuyên cô không được, đành phải nhét luôn cái ô vào tay cô rồi lại vội vàng chạy vào trong xe. Động tác nhanh như vậy rồi mà tay vẫn bị ướt, nói gì đến những người ở bên ngoài khác.
Đợi một lúc sau, Đỗ Nhật mình đang bất tỉnh được cứu ra ngoài, trên đầu là cả một mảng máu đỏ tươi, bị mưa xối trôi đi, hiện ra cả khuôn mặt của anh. Mặc dù chỉ đứng từ xa thôi nhưng Đào Cúc Vân cảm thấy mình sắp không thở được nữa rồi.
Trời ạ, vết thương của Đỗ Nhất Minh rất nghiêm trọng! Đúng là anh rồi! Ngay từ đầu Đào Cúc Vân đã biết là anh mà! Sắc mặt của cô tái nhợt đi, trắng bệch như tờ giấy, không biết trên mặt là nước mắt đang tuôn rơi hay là mưa đang rơi quá nhiều.
“Nhanh nhanh, mau khiêng người vào xe cứu thương, nhanh chóng cấp cứu!”
“A! Hình như người này là bạn trai của y tá Đào Cúc Vân này! Tôi nhớ ra rồi, kia chính là xe của bạn trai cô ấy mà!”
"..."
Bên tai của Đào Cúc Vân vẫn cứ vang lên tiếng ríu rít nói chuyện, nhưng cô không chú ý nghe gì cả, bác sĩ vẫn đang làm sơ cứu cho Đỗ Nhất Minh ở bên trong.
Mặc dù anh ở gần đến như vậy nhưng cô lại không thể giúp được gì cho anh cả. Không ai có thể hiểu được tâm trạng cô trong giây phút này. Nếu Đỗ Nhất Minh đúng là bạn trai của cô thì tốt rồi. Nhưng buồn thay, trước đó cô lại nói nhiều lời không hay như vậy với anh.
“Y tá Đào Cúc Vân à, cô đừng lo lắng quá. Bác sĩ Tuấn đã kiểm tra qua cho bạn trai của cô rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng đâu. Vết thương trên đầu của anh ấy đã được nhanh chóng làm sát trùng và cầm máu, còn chân thì…” Y tá bên cạnh không dám nói tiếp nữa. Không thể trách được vì sao vừa rồi Đào Cúc Vân lại có phản ứng kì lạ như vậy. Hóa ra là vì bạn trai xảy ra chuyện.
Chân có thể là đã bị gãy xương, nhưng đồng nghiệp còn chưa kịp nói hết.
Tóc của Đào Cúc Vân bị mưa xối ướt hết, đồng nghiệp liền chu đáo mà lấy khăn đưa cho cô trước.
“Đều là lỗi của tôi…”
Mãi một lúc lâu sai, từ trong cổ họng của Đào Cúc Vân mới khe khẽ nói ra, nghe khàn khàn không rõ.
Vừa mới nói xong, những giọt nước mắt tuôn rơi liên tục như vòi mở chốt, lặng yên không một tiếng động mà chảy dài xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy mọi người không biết phải khuyên nhủ cô thế nào cả. Không phải là đã không sao rồi sao? Đã thoát được nguy hiểm tính mạng rồi, may mà chỉ có mấy vết thương nhỏ không quá nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là bình phục lại.
Hơn nữa trong vụ tai nạn lần này, Đỗ Nhất Minh, người gây ra lỗi lại là người gánh chịu hậu quả. May là những đứa trẻ trên xe buýt của trường đều không sao cả. Anh nên cầu nguyện A Di Đà Phật, về cúng bái tổ tiên đã phù hộ đi thôi.
Dọc cả đường đi ấy, Đào Cúc Vân cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Cơ bản là mọi người đều biết được Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh vừa mới cãi nhau. Đỗ Nhất Minh đã có tâm trạng không tốt rồi mà còn lái xe đi. May mắn là không gây ra tai nạn giao thông quá lớn.
Mấy đồng nghiệp cũng không biết phải khuyên nhủ Đào Cúc Vân như thế nào cả.
Đúng ra thì tai nạn giao thông xảy ra thì Đỗ Nhất Minh sẽ được chuyển lên bệnh viện trong thị trấn. Nhưng mà lo đường núi gập ghềnh, cộng thêm mưa to mãi không ngớt, nên Bác sĩ Tuấn đã nhanh chóng quyết định đưa người về thôn. Cũng may là trong thôn đều có đủ thuốc men, trang thiết bị để chữa bệnh..
Lại còn thêm áy náy của Đào Cúc Vân, làm cho ai nhìn vào cứ tưởng Đỗ Nhất Minh bị thương nghiêm trọng lắm vậy.
Trong phòng bệnh tạm thời, Đào Cúc Vân tiêm cho Đỗ Nhất Minh một mũi truyền dịch theo lời dặn của bác sĩ, còn giúp anh lau người sạch sẽ. Cuối cùng thì khuôn mặt của Đỗ Nhất Minh cũng được sạch sẽ, chỉ là vết thương trên trán khá là lớn.
Một chân của anh bị bó bột thạch cao vào, còn anh thì đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi làm xong việc, Đào Cúc Vân cảm nhận được sự mệt mỏi từ lòng bàn chân truyền lên. Thật ra Cao Hoa cũng đã chủ động hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, nhưng Đào Cúc Vân đã từ chối.
Tất cả mọi người đều biết Đỗ Nhất Minh là bạn trai của Đào Cúc Vân. Người ta cũng là y tá mà, sao có thể mượn tay người phụ nữ khác vào người bạn trai của mình được. Đây cũng là điều bình thường thôi.
Mọi người chỉ lo như vậy thì Đào Cúc Vân có vất vả quá không.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mọi người, giờ phút này có cho Đào Cúc Vân cũng chẳng làm gì nữa đâu, nghỉ ngơi thật tốt đã, cô đang khó chịu sắp chết rồi đây.
“Cái người gì đâu mà không biết phân biết tốt xấu gì cả! Không nhìn thấy người ta có lòng tốt sao!”
Khi Cao Hoa rời đi, vẻ mặt vô cùng khó chịu, sợ ghen tị trong mắt đã không thèm che dấu.
Trước mặt thì cứ giả vờ như lịch sự, thanh cao ngay thẳng lắm đấy, nhưng thật ra thì không phải là cũng giống như cô ta thôi sao, muốn bắt lấy con mồi ngon. Đỗ Nhất Minh là một miếng thịt vô cùng béo bở, nếu ở bên cạnh lúc anh ốm đau rồi khó khăn, chờ đến khi anh tỉnh lại thì không phải sẽ dễ dàng mà cảm động sao.
Đào Cúc Vân đúng thật sự là con người vô cùng mưu mô, tính toán rất kĩ lưỡng.
Cao Hoa tức chết đi được, cô ta chẳng thể làm được cái gì cả. Ai bảo người ta là danh chính ngôn thuận cơ chứ!
Đào Cúc Vân chẳng có hơi đâu mà để ý đến giọng nói oán thầm của Cao Hoa, cô chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào Đỗ Nhất Mình.
Ngoài lời xin lỗi ra, trong lòng cô còn rất nhiều điều muốn nói với Đỗ Nhất Minh.
Tình yêu giấu trong lòng, thường là thứ khó để nói ra nhất.
Cô hối hận rồi. Nếu có thể được lựa chọn, cô nhất định sẽ không từ chối anh, nói những lời gay gắt và cay nghiệt với anh như vậy nữa.
Cô có thể lừa được Đỗ Nhất Minh, nhưng sao có thể lừa dối được trái tim của chính mình.
Không biết đã ngồi đợi bao lâu, Đào Cúc Vân cũng chẳng ăn uống cẩn thận mà chỉ ăn qua loa vài miếng, hết lòng ở bên cạnh giường của Đỗ Nhất Minh. Cô rất sợ rằng khi Đỗ Nhất Minh tỉnh lại mà mình lại không ở bên cạnh.
Nửa đêm, trán của Đỗ Nhất Minh rất nóng, miệng mơ màng nói mớ.
Cô bận rộn không ngừng, liên tục chườm nước ấm lên trán của anh, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Lúc sau, khi thật sự đã quá mệt mỏi, Đào Cúc Vân không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Đỗ Nhất Minh bị cơn đau ở xương cột sống kéo tỉnh lại.
Đặc biệt là vết thương ở trên trán, đụng cái là đau cả người mà. Anh mở mắt ra liền phát hiện rằng không có chỗ nào được tự do cả. Trên chân thì bó thạch cao, trên tay thì cắm kim truyền… Anh thử nhớ lại xem có chuyện gì đã xảy ra trước đó. May mà tuy đầu còn đau nhưng vẫn tỉnh táo.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, anh chợt nhận ra là đã một ngày trôi qua rồi. Ngày hôm qua anh thật sự là hồ đồ mà. Bởi vì tầm nhìn còn không tốt nên suýt nữa đã đâm phải ô tô, nhưng anh thề là tốc độ của mình không nhanh, chắc chắn là không chạy quá tốc độ.
Ánh mắt của anh nhìn xuống, thấy một cái đầu đen xuất hiện ở bên cạnh giường.
Từ tầm mắt của Đỗ Nhất Minh, có thể thấy rõ được sườn mặt của người kia. Đó không phải là y tá nhỏ Đào Cúc Vân sao?