Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 403: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (23)




“Anh có thể hỏi quan hệ bây giờ của hai người là gì không?” không nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt Lý Khánh Dương.
Nên nói như thế nào bây giờ?
Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh chưa từng có bắt đầu, vốn không có quan hệ gì cả.
“Không có quan hệ gì.” Đào Cúc Vân đáp.
Tất nhiên Lý Khánh Dương không hài lòng với câu trả lời này, anh ta chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, nghiêm nghị nói: "Đào Cúc Vân, anh nghĩ chắc em đã biết về chuyện bạn gái cũ của anh, nếu em có vấn đề gì có thể giải quyết trước, không sao hết, anh có thể chờ em."
Đào Cúc Vân hơi sửng sốt, cô không ngờ Lý Khánh Dương sẽ nói ra những lời này, khiến người khác không muốn cũng phải cảm động.
Lý Khánh Dương, anh thích tôi đến vậy sao?
Hay anh nghĩ tôi rất thích hợp làm vợ anh?
"Lý Khánh Dương, tôi muốn thú nhận với anh rằng tôi đã có một khoảng thời gian không rõ ràng với người đó nhưng đã bị bóp chết từ trong trứng nước rồi. Cũng tương tự như hoàn cảnh của anh lúc đầu, mẹ của người đó không bao giờ chấp nhận tôi. Vì vậy..."
Nghe giống như một lời giải thích nhưng lại có cảm giác chua xót và tiếc nuối.
"Em có thể nói với tôi những điều này, tôi rất vui. Sau khi sống chung, tôi cảm thấy tính cách của hai chúng ta khá hợp với nhau, sau khi kết hôn chắc chắn sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì, không cãi nhau... Nếu em thấy ổn thì mấy ngày nữa là qua năm mới rồi, đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ ăn cơm chung được không? "
Lý Khánh Dương là kiểu người đàn ông chín chắn và vững vàng, tuy không nói nhiều nhưng từng câu của anh ta đều nói vào trọng điểm, quan trọng là đầu óc anh ta có thể nhìn xa trông rộng và rất thực tế. Lý Khánh Dương đúng là là lựa chọn cho vị trí người chồng tốt nhất trong cuộc đời Đào Cúc Vân, đặc biệt rất thích hợp để chung sống, nhưng nếu muốn lãng mạn như ý muốn thì không thể.
Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, mai sau sẽ phải đối mặt với cơm áo gạo tiền, làm gì có lãng mạn mãi. Lãng mạn bao nhiêu rồi cuối cùng cũng phải trở về cuộc sống đời thường mà thôi.
Đào Cúc Vân thực sự cảm động, lý trí của cô đang kêu gào, bao trùm lấy cảm xúc. Sau ba tháng bình tĩnh lại, cô kiên quyết đè nén cảm xúc trong lòng.
Lý Khánh Dương lại nói: "Đào Cúc Vân, em đừng vội đồng ý, có thể để hai ngày nữa mới trả lời."
"... Được."
Trong lòng Đào Cúc Vân có suy nghĩ, tuy Lý Khánh Dương không gây áp lực gì, nhưng lương tâm của cô vẫn cảm thấy áy náy.
Mấy ngày nay Đào Cúc Vân lại bắt đầu mất ngủ, vì vậy cô đến bệnh viện làm thêm ca đêm. Tất nhiên cô biết nếu đồng ý để cha mẹ hai bên gặp nhau thì mọi chuyện coi như đã chắc chắn, không thể quay lại được nữa.
Đó là lý do tại sao Lý Khánh Dương yêu cầu cô suy nghĩ cẩn thận. Bởi vì Lý Khánh Dương đã từng bị tổn thương về mặt tình cảm, anh ta hy vọng mình không bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Biệt thự nhà họ Đỗ.
Phòng khách.
Một giờ sáng.
Cả người Đỗ Nhất Minh nồng nặc mùi rượu mở cửa, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng lên, mẹ anh, Phan Thanh Hương đang ngồi ở đó, vẻ mặt nghiêm túc và trầm trọng.
Đỗ Nhất Minh lắc lư đi không vững, mùi rượu xộc vào mũi Phan Thanh Hương.
“Con xem lại mình đi, dạo này trở thành bộ dạng gì rồi? Mấy giờ rồi, còn biết về nhà không?” Phan Thanh Hương không nhìn được mắng con trai mình. Đỗ Nhất Minh đã từng có một khoảng thời gian chăm chỉ làm lại từ đầu, mấy tháng gần đây lại quay về như cũ, thậm chí còn quá đáng hơn. Bà ta tức giận, khó chịu nói: "Cha nào con nấy, hai bố con muốn làm tôi tức chết sao?"
Càng nghĩ Phan Thanh Hương càng buồn muốn chết, kể từ khi mắc bệnh, tâm trạng của bà ta không được tốt lắm.
Điều đáng buồn nhất là rõ ràng bà ta nghĩ cho anh, nhưng anh chẳng cảm kích chút nào, tấm lòng của cha mẹ thật là đáng thương.
"Mẹ... Con vẫn luôn nghe lời mẹ..." Đỗ Nhất Minh ợ một hơi, khó khăn lắm mắt mới tập trung nhìn vào đuợc một điểm, cuối cùng cũng thấy rõ bóng dáng mờ ảo của Phan Thanh Hương.
"Đỗ Nhất Minh, có phải con đang trách mẹ nên mới làm trái ý mẹ đúng không? chỉ vì con hồ ly tinh đó sao?"
Phan Thanh Hương không biết cô y tá đó đã làm gì cho con trai bà ta, lớn lên không xinh đẹp, cả người nghèo nàn rách rưới, rốt cuộc là có cái gì tốt chứ.
Đỗ Nhất Minh cũng gần tỉnh rượu rồi, những lời nói của Phan Thanh Hương và thái độ khinh thường của bà ta khiến Đỗ Nhất Minh vô cùng chán ghét, vẻ mặt anh dần trở nên khó coi, giọng nói cũng trở nên tỉnh táo: "Mẹ, dù sao mẹ cũng là người có địa vị, con và Đào Cúc Vân là trai chưa vợ gái chưa chồng, sao cô ấy lại trở thành hồ ly tinh rồi, mẹ có thể công bằng tý được không?"
"Mẹ không công bằng?"
Phan Thanh Hương như bị dội một gáo nước lạnh, trợn to hai mắt, trong lòng rơi bộp xuống: "Làm loạn rồi, tôi đã làm gì sai vậy? Sao lại có thể sinh ra cái thứ khốn nạn như thế này! Con có còn coi mẹ là mẹ của con không?"
Đỗ Nhất Minh đã cố gắng hết sức để tôn trọng Phan Thanh Hương, nhưng có lẽ cảm xúc của anh đã bị dồn nén quá lâu, bây giờ bùng nổ rồi.
Nhìn thấy Đào Cúc Vân hẹn hò với người đàn ông khác, Đỗ Nhất Minh thực sự rất khó chịu. Đã rất lâu rồi anh không thích một cô gái như vậy, nhưng lại bị người lớn cấm đoán. Cứ như vậy, những bức bối và khó chịu trong lòng anh bị dồn nén ngày một lớn dần, ngày ngày hành hạ anh.
"Không muốn cãi nhau với mẹ…"
Bàn tay đang nắm chặt của Đỗ Nhất Minh cuối cùng cũng từ từ được nới lỏng, anh đút hai tay vào túi rồi uể oải đi lên cầu thang.
Phan Thanh Hương phát điên đứng ở chỗ cũ, ánh mắt đầy khó hiểu, có tức giận, thậm chí là phát cáu... chút nghi ngờ hiện lên trong mắt bà ta đã bị sự tức giận làm tan biến.
Cho dù thế nào thì bà ta cũng không thể bị chịu thua.
Chồng không nghe lời thì thôi đi, đằng này đến con trai cũng như vậy. Nếu thật sự lấy một cô con dâu mình không ưng ý về thì chẳng phải sẽ khiến bà ta bực bội rồi chết sớm sao? Bà ta chỉ có một đứa con là Nhất Minh, không thể để nó tự quyết định lung tung được.
Phan Thanh Hương không ngờ rằng lúc đầu Đỗ Nhất Minh không hề có ý nghĩ muốn kết hôn với Đào Cúc Vân, anh chỉ muốn thử một mối quan hệ nghiêm túc với cô. Chính những hành động bắt ép và độc đoán của Phan Thanh Hương đã khiến anh nhận ra được tình cảm của mình.
Những hành động sau này của Đỗ Nhất Minh đều là do bị sự cấm đoán của Phan Thanh Hương mà thành.
Đỗ Nhất Minh nôn nao trở về phòng, cả đầu choáng váng ngủ thiếp đi, nhưng cơn đau đầu cứ hành hạ khiến anh không thể ngủ được.
Anh thật sự rất buồn, mấy năm nay tính tình của Phan Thanh Hương cùng với sự thay đổi của Đỗ Trí Quốc càng ngày càng đáng sợ, rất khó để kiểm soát.
Sáng hôm sau, Đỗ Lan Anh tới rủ anh đi ăn trưa.
“Đỗ Lan Anh, em tìm được việc chưa?” Đỗ Nhất Minh sờ sờ đầu vẫn còn choáng váng, liếc mắt nhìn em gái.
Đỗ Lan Anh rất đáng thương, tuy rằng ở nhà Phan Thanh Hương không ngược đãi, nhưng cũng không hề quan tâm đến cô ta, Đỗ Trí Quốc lại không ở nhà. Nếu không phải quan hệ giữa cô ta và Đỗ Nhất Minh rất tốt thì cô ta sẽ cảm thấy rất lạc lõng.
"Cũng ổn, em biết anh đang không vui, đi giải sầu một lúc, thế nào?"
"Được."
Đỗ Lan Anh rủ Đỗ Nhất Minh đi đến một quán ăn mới mở. Quán mới sửa sang lại nên phong cách và không khí rất tốt, khách cũng khá đông. Hai anh em chọn một chỗ ngồi ngoài trời, nhìn xuống tầng dưới là khung cảnh những tòa nhà cao tầng hiện đại và xe cộ qua lại bất tận.
Đỗ Nhất Minh không nghi ngờ gì về mục đích của Đỗ Lan Anh, nhưng trong lúc trò chuyện, Đỗ Lan Anh đã gặp một bạn học cũ. Điều đáng nói là Đỗ Trí Quốc rất coi trọng thể diện nên cả con trai và con gái của ông ta đều học ở trường danh tiếng. Vì vậy thân phận bạn học cũ của Đỗ Lan Anh chắc chắn là không hề đơn giản. Cách nói chuyện và cách cư xử của cô gái tên Nguyễn Lan Quỳnh này rất có giáo dưỡng và phép tắc, hoàn toàn có thể nhìn ra cô ta được dạy dỗ rất tốt, cách ăn mặc của cô ta cũng rất sang trọng... Cho đến khi ngồi lại với nhau, Nguyễn Lan Quỳnh không biết là vô tình hay cố ý mà bắt chuyện với Đỗ Nhất Minh, anh mới nhận ra đây là một buổi xem mắt.
Điểm mấu chốt của vấn đề là Nguyễn Lan Quỳnh có ấn tượng khá tốt về anh.
Thật là kì lạ, lẽ nào mọi người vẫn chưa nghe những lời bình luận về Đỗ Nhất Minh sao? sao vẫn có một em gái rộng lượng như thế này!
Trước khi rời đi, Nguyễn Lan Quỳnh nói: "Quạ trên đời này đều có một màu đen, tại sao tôi lại không chọn một con đẹp hơn chứ?"
Chỉ còn lại Đỗ Nhất Minh và Đỗ Lan Anh, đây là lần đầu tiên Đỗ Nhất Minh lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt anh không vui: "Đỗ Lan Anh, em có quan hệ tốt như vậy với Phan Thanh Hương từ khi nào vậy? Em bắt đầu trở thành kẻ phản bội thay bà ấy rồi?" "
Đỗ Lan Anh lè lưỡi: "Anh đang nói cái gì vậy, sao em nghe không hiểu gì cả?"
Sắc mặt Đỗ Nhất Minh vẫn không tốt như cũ, anh gần như chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, nụ cười nhẹ nhàng thường ngày dường như đã biến mất trên khuôn mặt anh từ lâu. Thậm chí mấy tháng trước trong lúc ăn chơi trác táng thì trông anh cũng rất giả tạo, mắt dường như không hề có ý cười.
"Đừng giả bộ nữa, em dám nói Nguyễn Lan Quỳnh này không phải do Phan Thanh Hương tìm được không? Còn dám nói là không thông đồng với bà ấy?" Đỗ Nhất Minh vốn muốn nhẫn nhịn Phan Thanh Hương, nhưng lần này bà ta thật sự đã vượt qua giới hạn của anh. Phan Thanh Hương thật quá quắt, thậm chí còn lôi kéo cả Đỗ Lan Anh.
Đỗ Lan Anh bị ánh mắt của anh trai dọa sợ, cô ta thở dốc, muốn giải thích cũng không giải thích được.
Đôi mắt hoa đào của anh nhìn xuống, ánh mắt sắc bén và cương nghị, giọng nói xen lẫn sự tức giận: "Em quay về nói với bà ấy, đừng ép anh, nếu quá đáng quá thì việc gì anh cũng có thể làm. Anh không phải con rối của Phan Thanh Hương, mặc bà ấy điều khiển!"
"Anh..."
Đỗ Lan Anh nhìn Đỗ Nhất Minh rời đi, ở phía sau gọi theo mấy tiếng, anh không có phản ứng gì. Trong lòng cô ta cực kì hối hận, sớm biết sẽ phản tác dụng như thế này thì cô ta chắc chắn không đồng ý với Phan Thanh Hương.
Sau khi Đỗ Nhất Minh rời khỏi nhà hàng, cả người vừa khó chịu và tức giận. người mất hết lý trí thì sẽ làm gì?
Chắc chắn là làm chuyện bốc đồng.
Trong lúc bốc đồng, anh trực tiếp lái một chiếc xe thể thao đi đến khoa Phụ sản của Bệnh viện Đa khoa An Tâm. Đầu tiên, anh đến phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa Minh khoa phụ sản, sau đó tìm được Đào Cúc Vân đang khử trùng cho bệnh nhân, không nói lời nào trực tiếp kéo người đi.
"Đỗ Nhất Minh, anh làm gì vậy, buông ra! Tôi đang làm việc!" Đào Cúc Vân vùng ra, nhưng cô không đấu lại sức của Đỗ Nhất Minh, cứ như vậy giống như gà con bị đại bàng kéo đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.