Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 405: Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (25)




Đào Cúc Văn che miệng, rõ ràng khó mà tin được.
“Đỗ Nhất Minh, anh làm cái gì vậy?” Trái tim cô bỗng nhiên co thắt lại, đồng tử bỗng mở rộng.
“Không phải em đi rồi sao, về sau việc của Đỗ Nhất Minh này, không liên quan tới em.”
Anh không quay đầu, giọng nói vô cùng lạnh lùng cương quyết, không nghi ngờ gì nữa, đây là hành động không chút lí trí vô cùng nguy hiểm.
Đào Cúc Vân thấy anh tiếp tục tiến lên phía trước, mực nước đã cao hơn bắp chân anh, nhưng Đỗ Nhất Minh lại không hề có ý định dừng lại.
Đỗ Nhất Minh đã từng lừa cô, không phải chỉ một hai lần, những lần đùa ác của anh cũng đã có tiếng. Vì vậy Đào Cúc Vân có chút nghi ngờ, bây giờ Đỗ Nhất Minh thế này là muốn dùng khổ nhục kế với cô, đang ép cô mềm lòng sao?
Nhưng nếu lần này là thật thì sao, Đỗ Nhất Minh thật sự nguy hiểm đến tính mạng thì sao?
Không, không, Đào Cúc Vân cô không thể mềm lòng, làm gì có ai không thèm để ý đến tính mạng mình chứ, anh ta là đang lừa cô thôi!
Đào Cúc Vân nắm chặt tay, ánh mắt lo lắng, sâu thẳng nơi ánh mắt như đang khơi lên từng đợt sóng lớn.
Trong đầu Đào Cúc Vân đang có hai luồng ý kiến tranh đấu kịch liệt, nhưng chỉ trong vẻn vẹn chớp mắt, Đào Cúc Vân lần nữa tỉnh người, phát hiện mực nước đang ngang đến bụng Đỗ Nhất Minh.
Đào Cúc Vân không dám lên tiếng, cô vô cùng rõ bây giờ mỗi lời cô nói ra đều vô cùng quan trọng, cô phải thận trọng suy nghĩ, để bản thân tránh đưa ra những phán đoán sai lầm.
Đi, hoặc là ở lại?
Không thể tiếp tục do dự, thiếu quyết đoán nữa.
Đỗ Nhất Minh nhắm mắt, đã bắt đầu không nghe thấy tiếng động phía sau, tiếng bước chân cũng càng ngày càng xa.
Đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm!
Đào Cúc Vân, em thật sự chưa từng thích tôi, yêu tôi sao?
Trái tim anh khô héo, lạnh lẽo đến nơi đáy lòng.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân bốc lên đan xen với hơi lạnh trong lòng khiến anh khó thở, nhịp tim nặng nề như bỗng dừng lại.
Anh làm đến nửa sống nửa chết như này, nếu bây giờ lại đi lên, thật sự là quá mất mặt đàn ông rồi, mất cả tôn nghiêm cuối cùng, nếu đã đặt cược hết vào lúc này, thì nên dũng cảm tiếp tục!
Ngay lúc lồng ngực Đỗ Nhất Minh chìm vào khoảng không gian tối tăm, một vòng tay ấm áp đột ngột ôm lấy anh từ phía sau, trái tim như đã dừng lại lúc nãy bỗng như cây khô gặp nước, nặng nề kích động, cứ như dòng điện 10 nghìn volt đang chạy xuyên anh.
“Đỗ Nhất Minh, sao anh lúc nào cũng ép em?”
Phía sau truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi vo ve xen lẫn với một chút phiền muộn, bất lực.
Khuôn mặt đau buồn như muốn chết của Đỗ Nhất Minh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sâu trong ánh mắt tái nhợt hiện ra những tia sáng lấp lánh, so với mặt trời kia còn sáng hơn.
“Tôi không phải ép em, chỉ là không muốn em dễ dàng bỏ qua một người tốt như Đỗ Nhất Minh tôi.”
Đỗ Nhất Minh không ngại dát vàng lên mặt, đôi môi lạnh lẽo run lên, đến giọng nói cũng vậy.
Mới chỉ xuống vài giây, Đào Cúc Vân đã cảm thấy không ổn. Thật lạnh, lạnh quá, Đỗ Nhất Minh anh ta thật sự là lấy mạng sống ra làm trò đùa! Anh ta đúng là tên điên!
“Đừng nói nữa, chúng ta mau lên bờ thôi!”
Đào Cúc Vân nói nhanh, đôi môi tím tái vì lạnh.
Sau khi ngâm mình trong nước, quần áo liền dính nặng vào người, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, Đỗ Nhất Minh tay nắm chặt vào Đào Cúc Vân, hai người nhanh chóng đi lên bờ.
Hai đôi chân bước đi tê dại như cái máy đã vượt khỏi tầm kiểm soát của đại não.
Nhưng so với vẻ mặt vô cùng u uất, bất đắc dĩ của Đào Cúc Vân, Đỗ Nhất Minh lại vô cùng vui vẻ, đến khi hài người ra khỏi vùng nước, ngã xuống mặt cát, khóe miệng anh liền nở một nụ cười.
Hai người như rơi vào hôn mê tạm thời.
Bên tai Đào Cúc Vân nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào.
“Chuyện gì vậy, hai người họ là tự tử vì tình sao?”
“Mau gọi 115 đi, hai người họ hình như là ngất đi rồi.”
“Trời lạnh như vậy… không đúng, hai người họ còn thở, nửa người trên không ướt, vẫn là mau chóng đưa vào phòng phòng điều hòa ấm.
Đào Cúc Vân mới xuống nước chưa lâu như Đỗ Nhất Minh, nên cũng tỉnh nhanh hơn.
Cô phát hiện bản thân nằm trong một căn phòng lạ lẫm, nằm trên sàn nhà, phía dưới lót một lớp bông dày ấm áp, quần áo trên người cũng được thay hết, Đào Cúc Vân vừa nãy còn cảm thấy như đôi chân đã lìa khỏi người, thở phào nhẹ nhõm.
Còn động đậy được, còn có cảm giá.
Cô bỗng nhiên hoàn hồn, nghĩ tới Đỗ Nhất Minh, liền xoay người một chút. Người nằm bên trái đúng là Đỗ Nhất Minh, anh vẫn chưa tỉnh.
Không khí ấm áp từ điều hòa phả ra, cô như mới trở về từ cửa âm phủ, Đào Cúc Vân mỗi hơi thở đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Đó hẳn là âm thanh khi cô bị hôn mê lúc nãy, những người dân gần đó đã đến cứu bọn họ.
Không lâu sau, Đỗ Nhất Minh vô thức gọi: “Đào Cúc Vân…Đào Cúc Vân”
“Tôi đây, tôi ở đây.”
Đào Cúc Vân vội vã đáp lại, nghiêng người qua, bắt lấy cánh tay đang bất an động đậy của anh ta, trên mặt lộ ra nụ cười có chút không đành lòng.
Trán Đỗ Nhất Minh nóng ran, dày đặc một lớp mồ hôi, giống như đang bị ác mộng hút vào, đột nhiên bừng tỉnh, cả thân dưới run dậy, đôi mắt đột nhiên mở to.
Đỗ Nhất Minh cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng tìm thấy nơi phát ra âm thanh, Đào Cúc Vân đang hoảng loạn thật sự xuất hiện trước mắt anh.
“Tôi cứ nghĩ em bỏ đi rồi.” Giọng nói như chứa đựng vô số uất ức, sợ hãi, run rẩy khó mà nói hết.
Không biết vì sao, lúc này vẻ mặt anh lại vô cùng thuần khiết, không chút phòng bị, cổ họng Đào Cúc Vân có chút chua xót, ánh mắt cũng tức tối khó chịu, rõ ràng tính khí Đỗ Nhất Minh trẻ con đến cực điểm, cũng ấu trĩ đến cực điểm, lại dưng dưng mà đánh trúng vào điểm yếu đuối nhất của cô.
Đào Cúc Vân tức giận nói: “Đỗ Nhất Minh, anh đúng là nhẫn nại, anh có bao giờ nghĩ đến nếu anh xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ áy náy đến mức nào không, gia đình anh chẳng lẽ lại không tìm tôi đòi mạng sao? Anh đúng là quá ích kỷ rồi, chỉ nghĩ đến bản thân mình.”
Đỗ Nhất Minh ngẩn người, nghiêm túc nghĩ đến lời nói của cô, hai má chợt nóng ra, đến mang tai cũng đỏ bừng: “Tôi…tôi xin lỗi…”
“Xin lỗi mà có tác dụng, vậy cần cảnh sát làm gì?”
Đào Cúc Vân không muốn cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khác thường.
Đỗ Nhất Minh cứ nghĩ rằng bản thân sau khi thoát khỏi cõi chết, Đào Cúc Vân sẽ chấp nhận mình, cũng không uổng phí bản thân một phen lao lực, không tiếc nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc đó, anh đã nghĩ đến lùi bước, nghĩ đến đôi chân mềm nhũn của mình.
Đây là lần anh đánh cược lớn nhất, nếu thua thì mọi chuyện đều kết thúc, nếu thắng…nhưng anh lại không hề nghĩ đến có thể có kết quả thứ ba.
“Vậy em muốn anh làm thế nào, lần sau, hay là anh tìm một nơi nào khác, nơi xa xôi em không nhìn thấy anh, rồi tự sát?”
“Đỗ Nhất Minh, anh có phải có bệnh rồi không? Tôi đang tốt thế này, anh nhất định phải treo tôi chết trên một cành cây sao?”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, gầm thét, tranh luận.
Thấy cuộc cãi vã quanh co một hồi lại trở về điểm xuất phát, sự hy sinh của Đỗ Nhất Minh gần như uổng phí mất hết.
“Đúng!”
Đỗ Nhất Minh không chớp mắt đáp lại, hung dữ nói: “Ông đây đời này quyết phải lấy được em, tôi không cần biết là ông trời phản đối, hay Thần Phật ngăn cản, đều cút xép cho tôi!”
Đỗ Nhất Minh hùng hồn nói.
Khiến lòng Đào Cúc Vân bỗng lại ầm ầm sóng dậy, sóng gió bất chợt bành trướng từ thổi đến tim cô!
Nếu nói là dao động, một chút cũng không quá đáng.
Cô không biết một người đàn ông rơi vào lưới tình sao lại điên cuồng đến vậy, anh ta điên cuồng gào thét, nhớ đến bản thân đã bị cảm động trước những thước phim tình cảm, giờ đây, đáy mắt cô đã đầy nước mắt.
Thật sự, có những lúc, không cách nào khống chế được.
Đỗ Nhất Minh vẫn còn đang thấp thỏm lo âu, sao vẻ mặt của Đào Cúc Vân lại như thế, khiến anh bên này cứ như đang tuyên thệ, cứ như đang đóng kịch một mình vậy, ít nhiều gì cũng phản ứng chút chứ, nói gì chút chứ.
Nhưng, một giây sau, Đào Cúc Vân bỗng lao đến, tìm kiếm môi anh và nặng nề hôn vào.
Nội tâm cô quá kích động rồi, căn bản không cách nào bình tĩnh lại được, nghĩ đến cái gì liền làm luôn, loạn đến không kìm nổi, ngược lại, một Đỗ Nhất Minh phong lưu, sự đời gì cũng đã trải qua bỗng nhiên không biết làm sao, cứ như trở thành một đứa trẻ con cái gì cũng không biết.
Ánh mắt cô dần dần rơi xuống, chầm chậm rơi trên má Đỗ Nhất Minh.
Không khí nóng từ điều hòa thổi ra xung quanh tạo ra một sự tương phản rõ ràng.
Môi của cô có chút khô nứt, hai người không khác mấy, có chút lộm cộm, nhưng lại vô cùng ngọt ngào.
Nhưng, Đào Cúc Vân chợt bừng tỉnh, lập tức hoàn hồn, vội vàng rời khỏi ngực Đỗ Nhất Minh, trở về trị trí lúc nãy.
Không sai, cô đúng là đã chủ động hôn Đỗ Nhất Minh rồi.
Đây đúng là điều to gan nhất mà cô đã làm trong cuộc đời! Đúng là không cần mặt mũi, không biết xấu hổ mà!
Sự ngượng ngùng bùng lên trong đầu cô, mặt mũi đều nóng ran như phát sốt.
“Em là ý gì vậy, Đào Cúc Vân, em nói rõ đi chứ?” Đỗ Nhất Minh hoàn hồn, tìm thấy giọng điệu của mình, dường như còn có chút cảm giác đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Có điều, người nào đó da mặt vô cùng dày, mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Em là giở trò lưu manh à?
Lông mi Đào Cúc Vân bỗng rung lên, có chút bối rối.
Đỗ Nhất Minh tiếp tục nói: “Cho dù là giở trò lưu manh cũng nên là tôi với em chứ, vậy mới công bằng!”
Gặp qua người da mặt dày, cũng chưa gặp qua người nào da mặt dày đến vậy.
Đỗ Nhất Minh không nói hai lời, ôm lấy Đào Cúc Vân, áp vào trong ngực, không chút do dự trực tiếp hôn xuống.
Đó là điều anh trăn trở suốt bao ngày nay, bởi vì mong mà không thể có được, nội tâm càng thêm dày vò.
Khó khăn lắm mới đợi được Đào Cúc Vân hồi tâm chuyển ý, Đỗ Nhất Minh trong lòng vô cùng vui vẻ, sớm đã không còn lời nào có thể diễn tả được, chỉ có một nụ hôn mới có thể khiến đối phương cảm nhận được sự chân thành, tràn đầy nhiệt huyết của anh.
Đỗ Nhất Minh vốn là một cao thủ trong việc hôn, mà Đào Cúc Vân lại liên tục muốn rút lui, cả quá trình vô cùng thiếu không khí.
Chưa từng nghĩ đến hôn lại là một việc tốn sức thế này, cứ như một bài kiểm tra sức chứa của phổi.
Chính vào lúc Đào Cúc Vân như muốn nghẹt thở, cửa bỗng có tiếng cọt kẹt mở ra, một giọng nói vang lên: “Cô gái, cậu thanh niên, hai người…”
Lời nói sau đó căn bản không che được ý cười: “Ngại quá, hai người tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Đào Cúc Vân kích động đẩy Đỗ Nhất Minh ra, đã quá trễ rồi, đã bị người ta nhìn thấy cả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.