Đào Cúc Vân ngưng thần một chút, rồi cân nhắc nói: “Lý Khánh Dương, tôi đã suy nghĩ kỹ một chút, đừng ăn cơm của hai nhà vào mấy ngày nữa nữa.”
Dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng trên mặt của Lý Khánh Dương vẫn hơi thay đổi, thậm chí trong đáy mắt lơ đãng còn xuất hiện sự vỡ vụn trong chớp mắt. Mặc dù Đào Cúc Vân rất ngại, nhưng trong suy nghĩ của cô, tình cảm của cô đối với Lý Khánh Dương cũng chẳng sâu bao nhiêu.
Ngược lại, nó giống như một cuộc giao dịch giữa họ.
Dù gì Lý Khánh Dương cũng là giám đốc điều hành trong công ty của anh, nên anh luôn biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt tối thiểu là ánh mắt người ta nhìn mình, anh lại cố ý nghi ngờ hỏi: “Đào Cúc Vân, em có ý gì?”
Trong tiềm thức, anh hy vọng cho nhau một cơ hội.
Từ sau khi thất tình, người thân, bạn bè đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái, đi dạo quanh nhìn một chút, anh phát hiện Đào Cúc Vân là người vợ tương lai phù hợp nhất đối với anh, bất kể là nghề nghiệp, bề ngoài, tính cách, gia cảnh, họ đều phù hợp.
Anh hầu như cũng nhanh chóng chấp nhận Đào Cúc Vân, nhưng luôn xảy ra rủi ro trong lúc mấu chốt.
Lần trước, anh có một linh cảm kỳ lạ, người đàn ông đó dường như đang đe dọa.
Đào Cúc Vân tránh khỏi tầm mắt trực tiếp của đối phương, cô nghiêm túc nói: “Lý Khánh Dương, lời anh nói lần trước, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đã khiến anh phán đoán sai lầm trong khoảng thời gian này, làm lãng phí thời gian của anh, tôi cảm thấy rất có lỗi.”
Hai tay cô quấn vào nhau liên hồi, phản phản phục phục, lúng túng.
Vẻ mặt Lý Khánh Dương không dao động nhiều, anh bình tĩnh nói: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân là gì không?”
"..." Đào Cúc Vân nghẹn lời, cô vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đối phương. Chính là vì do bố mẹ hai bên giới thiệu, mà trước đây bản thân cô cũng đồng ý, nhưng lúc này cô đang hủy hợp đồng, đúng là tự vả.
Bất kể như thế nào, thì chuyện này là do cô không tử tế.
“Em không nói tôi cũng đã đoán rồi, là bạn trai cũ của em, anh ta trở về tìm em à?”
“Xin lỗi Lý Khánh Dương, trước đây là tôi không suy nghĩ kỹ càng, tôi coi hôn nhân thành trò đùa, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi, cha mẹ anh bên kia tôi sẽ đích thân tới cửa nói lời xin lỗi.”
Đào Cúc Vân là một cô gái lễ phép và có trách nhiệm, ý do khiến cô đồng ý hẹn hò là do cãi vã, bây giờ bọn họ đã tái hợp rồi, Lý Khánh Dương lại trở thành bàn đạp và có thể bị đuổi bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lý Khánh Dương đột nhiên cảm thấy tự giễu hoang đường.
Đào Cúc Vân nhìn cảm xúc trên mặt Lý Khánh Dương hơi thay đổi, thầm nghĩ nhất định cô đã làm cho một người đàn ông mất mặt mũi, hơn nữa lúc trước Lý Khánh Dương bị tổn thương tình cảm, ai da, cô đây là đang rắc muối vào vết thương của người ta à.
Một ngàn lời nói, ngoại trừ xin lỗi, cô dường như không có gì để nói.
Trầm mặc một lúc lâu.
Rốt cuộc Lý Khánh Dương cũng mở miệng nói: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hôn nhân thì càng vậy, chuyện kết hôn của chúng ta cũng không vội, sắp đến tết rồi...”
Lời nói của anh quá sâu sắc, Đào Cúc Vân nghe không hiểu, cô cảm thấy anh lập lờ nước đôi, không rõ ý.
“Lý Khánh Dương, anh cứ nói thẳng?”
“Nếu chúng ta không kết hôn, đừng nói với người lớn hai bên trước, được không?”
Lời nói của Lý Khánh Dương bình ổn, thế nhưng Đào Cúc Vân nghe được ý cầu xin trong đó, Lý Khánh Dương sắp ba mươi rồi, cái tuổi này ở nông thôn là đã sớm nên kết hôn, chắc anh bị người trong nhà làm phiền nhiều lắm.
“Có thể.”
“Cảm ơn.”
Đào Cúc Vân thấy mình và Lý Khánh Dương là sớm tụ sớm tan, không khắc khẩu, không oán hận, và chia tay cũng rất êm đềm.
Đào Cúc Vân vừa thở dài một hơi, không ngờ tối hôm đó Lý Khánh Dương lại gửi Zalo cho cô. Lý Khánh Dương nói, giữa em và bạn trai cũ của em hẳn là tồn tại không ít ngăn cản và mâu thuẫn, cho nên khi đó em mới có thể dứt khoát đồng ý kết giao với tôi, bất kể mấy người đã phát triển như thế nào, tôi chờ em hai tháng, để em hồi tâm chuyển ý.
Tin nhắn của Lý Khánh Dương dường như là một một gông xiềng vô hình, gài bẫy cô.
Cô không biết mình có tài đức gì, mà lại làm cho Lý Khánh Dương thận trọng chờ đợi như vậy.
Đào Cúc Vân không trả lời và xóa tin nhắn. Bởi vì cô rất rõ ràng, bất kể cuối cùng mình và Đỗ Nhất Minh có thể bên nhau hay không, cô mãi mãi cũng sẽ không kết hôn cùng Lý Khánh Dương.
Đầu tiên, điểm mấu chốt về mặt đạo đức của cô không cho phép. Cô xem như là cái thứ gì, không ai có thể chà đạp lên cảm xúc và lòng tự trọng của người khác, cũng như không đủ tư cách để coi bất cứ ai như một cái lốp dự phòng cho sự thất vọng.
Thứ hai, sau khi trải qua cô sự tàn nhẫn của một người đàn ông, cô quay đầu nhìn Lý Khánh Dương, chuyện này là một ngòi nổ, là quả bom hẹn giờ chôn chặt trong lòng Lý Khánh Dương, là vết nhơ trong cuộc đời, nói gì đến hạnh phúc sau này.
Đào Cúc Vân thấy may mắn khi đầu óc của cô phản ứng tương đối nhanh ở thời khắc mấu chốt, không gây ra nhiều chuyện mất lý trí.
Trong nhà, Đào Quốc Phong và Cao Bích Ngọc như không để ý hỏi cô, buổi tối có đi ăn cơm hẹn hò cùng Khánh Dương không? Sao cô lại trở về sớm như vậy?
Đào Cúc Vân ứng phó vụng về, không biết là lời nói của Lý Khánh Dương có tác dụng gì hay là do trong lòng cô sợ hãi, trước hết cứ chờ một đi, đợi tình cảm của cô cùng Đỗ Nhất Minh ổn định lại sau đó rồi nói.
Đỗ Nhất Minh là một người thuộc phái hành động, tất cả các loại thông tin trước khi đi ngủ, anh đều muốn trò chuyện với bạn.
Người rơi vào trong yêu đương là như vậy sao, nhìn tin nhắn có đôi khi sẽ vui trộm, mừng thầm, cười ngây ngô.
Rốt cuộc Đào Cúc Vân cũng cảm nhận được cảm giác của nữ chính khi yêu.
Ngày hôm sau thức dậy, như thường lệ, điều khác biệt là Đỗ Nhất Minh đã sớm gửi tin nhắn cho cô, nói sáng sớm anh đón cô đi làm. Đào Cúc Vân nghe vậy cũng vội vàng, xe thể thao của anh dừng ở ven đường một cách nghênh ngang như vậy, vậy chẳng phải bảy dì tám trong xóm khu chung cư đều biết sao, quá huênh hoang.
Sau đó Đỗ Nhất Minh cũng không quay lại, khi xuống lầu, Đào Cúc Vân lén lút như một tên trộm, vì cô sợ thấy xe của Đỗ Nhất Minh.
Thật vất vả mới quay lại, mà cũng không thể để lộ dưới ánh mặt trời.
Đó là bởi vì tình cảm lưu luyến không được coi trọng, tương lai không chắc chắn.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn không có xe sang, Đào Cúc Vân mới bước nhanh đến bảng chỉ dẫn trạm xe buýt.
Một chiếc Santana màu đen bấm còi với Đào Cúc Vân, Đào Cúc Vân đang buồn bực sao ở thành phố Đà Nẵng mà có Santana, ở đây không thấy nhiều xe đó lắm, nên đó thực sự là một cảnh quan bắt mắt.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Đỗ Nhất Minh, trên sống mũi cao thẳng đỡ một cặp kính râm, anh lộ ra hàm răng trắng tinh: “Cô y tá nhỏ, lên xe đi, đây là chỗ đậu xe riêng của xe buýt, lát nữa cảnh sát giao thông tới sẽ không xong mất.”
Bên cạnh có một vài người dân ở cùng khu chung cư, về cơ bản họ thuộc loại ba cô sáu bà, bác gái năm sáu chục tuổi, họ ở đây buổi sáng là vì ngoại trừ tập thể dục thì là đi chợ mua thức ăn, trong đó một bà bác còn nhiều chuyện hỏi cô: “Đào Cúc Vân, đây là bạn trai cháu à? Anh chàng này đẹp trai phết nhỉ!”
Người giới thiệu Đào Cúc Vân trước đây cũng là hàng xóm cùng khu chung cư, tất cả mọi người quen biết, cho nên đã nói chuyện bạn trai Đào Cúc Vân, và tin tức được truyền đi nhanh. Nhân đây, nhìn bạn trai cô có dáng dấp thế nào, điều kiện kinh tế ra sao, là nhất là tranh đua mọi người thích nhất nếu có con gái trong nhà.
Đào Cúc Vân bình tĩnh phủ nhận: “Là một đồng nghiệp ở bệnh viện tình cờ đi ngang qua nên dừng xe thôi ạ.”
Nghe vậy, nhiệt tình của cậu Đỗ lập tức bị dội một chậu nước lạnh trong nháy mắt.
Thế cho nên sau khi lên xe, toàn bộ tâm tình của cậu Đỗ đều khó chịu, khó chịu, rất khó chịu.
“Đồng nghiệp trong bệnh viện? Hừ hừ.”
“Đúng lúc đi ngang qua, ha ha!”
"..."
Mặc dù Đỗ Nhất Minh lái xe, nhưng trên đường đi lại có dáng vẻ trái tim đang tan thành vụn vỡ, lòng căm phẫn tột đỗ.
Đào Cúc Vân nghe vậy, khóe miệng cô chậm rãi nhếch lên, có vẻ như cô đang cười.
“Em nói một chút em xem, ngày đầu tiên làm bạn gái của người khác, lại kéo mặt mũi của bạn trai em xuống sao, Đỗ Nhất Minh anh làm mất mặt anh khi nào rồi, tốt xấu gì anh cũng là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất ở thành phố Đà Nẵng được truyền thông bầu.”
Ha ha.
Đào Cúc Vân càng vui vẻ, con mắt cô cười đến mức híp thành một đường: “Đỗ Nhất Minh, anh là trẻ con sao, sao lại thích tính toán chi li như vậy?”
“Anh? Trẻ con?”
Đỗ Nhất Minh nói: “Này em, xin em hiểu rõ ràng tình huống, tốt xấu gì anh cũng lớn hơn em năm sáu tuổi, hơn nữa về sau em sẽ biết thực lực của anh, nhìn xem rốt cuộc anh có phải là trẻ con hay không...”
Từ thực lực này là thêm dấu ngoặc kép, Đào Cúc Vân nghe hiểu nhưng cô giả vờ không biết nói sang chuyện khác: “Xe này của anh lấy được ở đâu?”
Đỗ Nhất Minh vô tội: “Không phải em nói anh đi xe thể thao quá lộ liễu sao, cho nên anh mới đổi chiếc quê mùa này, nhìn phép tắc một chút, thế nào?”
Đào Cúc Vân nói: “Không tốt lắm, lẽ nào anh không biết, chiếc xe này của anh còn hạc giữa bầy gà bắt mắt hơn sao?”
“Có à?”
Đỗ Nhất Minh hờ hững nhún nhún vai: “Em không nên suy nghĩ quá nhiều, ngày mai anh có thể đổi lại một chiếc khác.”
“Đừng, dừng lại!” Đào Cúc Vân kiên quyết lắc đầu, trịnh trọng nói với Đỗ Nhất Minh: “Đầu tiên em biết cậu Minh đây thở là ra tiền, có rất nhiều tiền, rất nhiều anh em, thế nhưng, nhưng ở giai đoạn này, anh có thể cho em một chút thời gian hòa hoãn không, chúng ta đừng công khai trước.”
Đỗ Nhất Minh là người nghĩ đến cái gì là làm luôn, tuy nói phải đợi thời gian hòa hoãn, nhưng ai biết phải đến ngày tháng năm nào, trong lòng Đỗ Nhất Minh gấp gáp nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Không thể không nói, Đào Cúc Vân đã nói sự thật.
“Có phải là bày trò yêu đương ngầm không?” Đỗ Nhất Minh làm bộ lơ đãng nói: “Anh là nam không sao cả, nhưng em là nữ, nói tóm lại em sẽ tương đối chịu thiệt. Tuy nhiên loại chuyện như vậy giấy không thể gói được lửa đâu, ba mẹ em sớm muộn gì cũng biết...”
Đỗ Nhất Minh làm sao biết được thái độ của cha mẹ Đào Cúc Vân, dựa theo ý nghĩ của anh, dựa vào điều kiện, vẻ ngoài địa vị của bản thân, hẳn là người lớn sẽ rất hài lòng, hơn nữa miệng anh lại ngọt, nên không lý nào không thích anh đâu, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao, chuyện trong nửa phút là xong.
“Em đến rồi, dừng xe.”
Đỗ Nhất Minh dài dòng văn tự nói một tràng, nhưng người ta lại không cảm kích, mặt Đào Cúc Vân không thay đổi xuống xe, ngay cả một kề mặt hôn cô cũng không làm.
“Buổi tối lúc mấy giờ, anh tới đón em?” Đỗ Nhất Minh mất mát, nhưng anh vẫn phân biệt rõ chuyện chủ yếu và thứ yếu.
“Đến lúc đó sẽ liên lạc với anh.”
Đào Cúc Vân và Đỗ Nhất Minh đã hẹn hò liên tục một tuần, mỗi lần họ không về nhà ăn tối, Đào Cúc Vân vốn thầm chấp nhận đi cùng Lý Khánh Dương, cảm giác tội ác trong lòng cô tăng lên, sợ rằng nó giống như nghiện thuốc lá, uống rượu độc để giải khát, chỉ trị ngọn không trị tận gốc.
Nhưng cô không thể phủ nhận, lúc ở chung với Đỗ Nhất Minh, cô rất vui vẻ. Đỗ Nhất Minh là một người rất biết chơi, anh đã đưa cô đến những nơi thú vị khác nhau mà không do dự, hai người gần như không thể tách rời.
Có câu nói, đi ven sông, sao có thể không ướt chân.
Rốt cuộc việc Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân yêu đương vẫn bị lộ.