Cô vô cùng kinh ngạc nhưng ngoan ngoãn không giãy ra, quanh chóp mũi nồng đậm hơi thở nam giới của anh, có lẽ phảng phất một chút mùi mồ hôi, là ôm cô mà mệt sao?
Bác sĩ Trần nghi hoặc, đâu phải hôi lắm, cô nhìn Lê Hoàng Việt thầm nghĩ trong đầu, chung quy vẫn tốt, vô cùng ưu tú.
Âm thanh ồn ào ngăn cách ở bên ngoài, cô nghe không rõ lắm.
''Tổng giám đốc Lê, xin nói một chút!''
''...''
Một loạt micro của phóng viên đưa ra trước mặt, Lê Chí Cường đã hết sức ngăn lại tạo thành lối cho Lê Hoàng Việt đi, mặt đầy mồ hôi nhưng không thể nào ngăn cản đám phóng viên như mèo thấy mỡ.
Tiêu đề ''người phụ nữ của Lê Hoàng Việt'' nếu đăng lên mạng xã hội chắc chắn là đề tài bùng nổ..
''Các vị xin nhường một chút, xin không chen lấn, Tổng giám đốc Lê chúng tôi không nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào hết!'' Hét khàn cả cổ nhưng vẫn vô ích, bây giờ Lê Hoàng Việt một bước cũng khó đi, anh bị bao vây trong đám chó săn tin.
Lê Chí Cường đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng không ổn, Tổng giám đốc Lê chắc chắc quở trách anh ta làm việc không chu toàn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta gây ra chuyện rắc rối như vậy, hiện tại muốn lấy điện thoại ra gọi hỗ trợ cũng khó... đến cùng phải làm thế nào.
Sắc mặt Lê Hoàng Việt ngày càng đen, ngày càng dọa người, Lê Chí Cường nóng lòng như đang đưa thân vào chảo dầu nóng.
Lúc này, Lê Hoàng Việt đột nhiên lên tiếng: '' Tất cả im lặng một chút!''
Anh thật sự túc giận, Trần Khả Như trong ngực anh hơi run, âm thanh vang dội từ đỉnh đầu phát ra giống như vua chúa nhìn bàn dân thiên hạ bằng nửa con mắt.
Đủ để người bình thường phát run.
Âm thanh ồn ào chỉ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lê Chí Cường thở dài dài một hơi, cảm thấy lực chen lấn đám phóng viên giảm đi một chút, yên tĩnh chỉ tạm thời được vài giây xong lại bắt đầu bàn tán xì xào.
Giọng nói Lê Hoàng Việt trầm xuống, âm thanh sắc bén lần nữa vang lên:''Tôi Lê Hoàng Việt ghét nhất đám chó san các người, đối với hàng vi các người bây giờ tôi có thể gọi cảnh sát đưa mấy người về sở chơi vài ngày cũng không khó.''
Từng câu từng chữ đầy ý uy hiếp.
Ánh mắt anh lạnh như băng, không chút che dấu vẻ chán ghét trong mắt.
Đám phóng viên chỉ trong chốc lát tự ý thức lui về sau tạo thành lối đi.
Lê Chí Cường nhìn đám người như vậy là biết cậy mạnh. Ai bảo họ không được như Tổng giám đốc Lê, đương nhiên là tự động mà rời.
Trần Khả Như cảm thấy không khí không còn ngột ngạt và bí bách như vừa nãy nữa, cô âm thầm dùng sức bám chặt tay hơn, ban nãy cô thấy hơi mỏi, giờ đây tay cô buông khỏi cô Lê Hoàng Việt rồi chuyển xuống ôm lấy lưng anh
Tính cách ngang ngược của Lê Hoàng Việt làm tim người khác rối loạn.
''Cô, tới đây.''
Mọi người còn đang nghĩ Lê Hoàng Việt nhất định sẽ rời đi ngay nhưng anh lại gọi một phóng viên nữ đeo kính đứng gần.
''Tôi?''.Phóng viên nữ kia chỉ mũi mình, đột nhiên có cảm giác vui như trúng sổ số.
''Ừ, cầm micro theo.''
Lê Hoàng Việt tiết kiệm chữ, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua cô ta.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Phóng viên nữ rùng mình nhưng vẫn run rẩy đưa micro tới.Mẹ ơi! Mọi người đồn là Lê Hoàng Việt ngang ngược đào hoa phong lưu, lại không biết thương hoa tiếc ngọc. Đây chính là tổng giám đốc lạnh lùng sao?
Anh ta bảo vệ người con gái trong ngực một cách thật trong công khai như vậy là ý gì?
Phóng viên nữ liếc nhìn, gãi mũi, che chở thật tốt, chẳng nhìn thấy mặt mũi như nào.
Lưng Lê Hoàng Việt thẳng tắp, Khuôn mặt không biểu cảm lạnh lùng như pho tượng điêu khắc tinh tế.
''Vì không ngăn cản được các người, tôi chỉ nói một lần, đây là bác sĩ đẹp nhất trong miệng các người, cũng chính là vợ của Lê Hoàng Việt tôi, chúng tôi kết hôn từ hai tuần trước.''
Giọng của Lê Hoàng Việt du dương làm tất cả những người có mặt khiếp sợ.
Trời ạ!
Nữ bác sĩ trong ngực Tổng giám đốc Lê là vợ cưới hỏi đoàng hoàng của Lê Hoàng Việt.
Một tin khiến bàn dân thiên hạ bùng nổ.
Bên ngoài đồn Lê Hoàng Việt không thích vợ mình cho nên sau khí kết hôn chuyện xấu không ngừng phát tán, hôn nay người này, mai người khác, phải ôm trái ấp, nhưng vợ anh chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, mọi người không ngừng suy đoán cuối cùng tổng kết thành vợ Tổng giám đốc Lê vô cùng xấu xí... Bây giờ Lê Hoàng Việt mở miệng đính chính và bảo vệ cô hết mức.
Nếu không yêu vợ mình, Lê Hoàng Việt sao có thể liều mạng chạy lên lầu cứu người.
...
Dư luận bùng nổ.
Mặc dù theo Lê Hoàng Việt làm trợ lý đã lâu nhưng Lê Chí Cường vẫn kinh ngạc, Tổng giám đốc Lê thế mà thừa nhận! Hơn nữa không có dự tính trước, anh vẫn cho là Tổng giám đốc Lê đối với bà chủ trong vòng hai tháng qua hẳn không có tình cảm mãnh liệt đến vậy.
Nhưng ua một cảnh trên sân thượng, lại một cảnh trước mắt, mấy tháng qua anh thanh tâm quả dục..., có lẽ đã biết được đáp án của mình.
Hốc mắt Lê Chí Cường có chút ướt, trước kia anh luôn cảm thấy Tổng giám đốc Lê không phải một người đàn ông bạc tình, nguyên nhân do là anh ta giải thích sai.
Tổng giám đốc Lê ở cùng bà chủ thật là đẹp.
Hai người rõ ràng thích nhau, rất quan tâm nhưng tính cách lại rất quật cường không chịu thua,để bên nhau có chút gian nan.
''Còn vấn đề gì nữa?''
Lê Hoàng Việt nhìn phóng viên nữ hỏi.
Tuy là nói nhưng gần như là gầm nói cho tất cả người ở đấy nghe.
''Không...không có.''Phóng viên nữ lắp bắp đáp, vì khí thế Tổng giám đốc Lê vô cùng to lớn khiến cô ta hoàn toàn bại trận một cách thảm hại.
''Vậy xin nhường lối.''
''A... vâng.''
Ngay lúc này, xung quanh im lặng
Lê Chí Cường đi theo sau Lê Hoàng Việt thoát khỏi đám người phóng viên.
Nội tâm Trần Khả Như không ngừng dậy sóng, gò má áp sát ngực nghe rõ tiếng tim đập, cô véo da thịt dưới bắp đùi xác thục xem mình có đang nằm mơ.
Mỗi câu, mỗi chữ Lê Hoàng Việt nói cô nhớ rõ rành rành. Thậm chí còn không ngừng cứ lặp đi lặp lạitrong đầu chiếm lấy suy nghĩ của cô.
Cuối cùng lại động lòng.
Cả người lâng lâng như đang mơ.
Nếu là mơ, chỉ mong giấc mơ này không bao giờ tỉnh.
Cho đến khi cả người ngồi trên xe, cảm xúc lạnh lẽo của da ghế làm cô bừng tỉnh ảo giác phiêu bạt như trên mây.
Trần Khả Như, mày không thể mất mặt như vậy.
Anh ta chỉ tuyên bố cô là vợ anh trước mọi người ở thành phố Đà Nẵng mà thôi.
Chỉ vậy thôi, không hơn không kém....
Nhưng đây là chuyện động trời.
Cô bây giờ vô cùng vui mừng.
''Trần Khả Như, cô bây giờ hẳn rất vui vẻ?''
''Hả...''
Giọng nói Lê Hoàng Việt đột ngột vang lên, Trần Khả Như ngẩng đầu liền cảm thấy mặt mình đỏ lên, không cần soi gương cũng biết hiện giờ cô mừng thầm bao nhiêu, si mê đến nhừng nào.
''Tôi không...'' Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt sắc bén của Lê Hoàng Việt quét qua, cô cười ha hả.
''Cô muốn chối?''
Khéo miệng Lê Hoàng Việt hơi cong lên "Mới vừa rồi cô như con mèo nhỏ, nắm chặt tay tôi không chịu buông.''
''Tôi..''
Trần Khả Như liếc Lê Chí Cường ngồi lái xe phía trước đang duy trì tư thế mắt điếc tai ngơ tập trung lái xe, tâm tình cô như thẹn quá hóa giận, Lê Hoàng Việt có phải có tật xấu mặc người ngoài ngồi cùng trong xe mà xem như không, cứ ngang hiên đừa giỡn cô đúng không.
Chẳng lẽ cô thích bị Lê Hoàng Việt đùa giỡn.
Khuôn mặt khẽ biến đổi, cô giãy dụa che dấu, " Đó là phản ứng của người bình thường.'' Sắc mặt hơi mất tự nhiên, hô hấp rối loạn.
''Dừng xe.''
Lê Hoàng Việt đột nhiên nói.
Tài xế nghe vậy nhanh chóng dừng xe sát ven đừng.
''Hai người xuống xe trước.''
''...''
Tình hình này là thế nào? Trần Khả Như không nhìn raLê Hoàng Việt có ý gì
Thấy tài xế có lời muốn nói lại thôi, Lê Hoàng Việt liếc nhìn một cái, "Chuyện gì, nói?''
''Ông chủ, chúng tôi đi chỗ khác hay đứng chờ bên cạnh?” Tài xế do dự nhưng vẫn căn răng nói.
Hai mắt Lê Hoàng Việt rất sâu, không kiên nhẫn nói:''Chờ.''
Lê Chí Cường và tài xế dùng ánh mắt trao đổi, trong đó có chút ý nghĩ bỉ ổi. Ban ngày ban mặt dừng xe bên đường làm một ít chuyện vẫn động có vẻ hơi quá đáng.
Bác sĩ Trần cũng nhìn ra bọn họ nghĩ gì, đều là do Lê Hoàng Việt chơi xe chấn với Trần Khả Hângiờ trong đầu họ hơi không thuần khiết.
''Được rồi, hiện tại không có ai, nói đi?''
''Không có ai là ý gì?''Trần Khả Như chậm chạp nghĩ, rốt cuộc là Lê Hoàng Việt cho bọn họ xuống xe để tránh cho việc cô ngượng ngùng à?
''Trần Khả Như, vì cái gì mà không thừa nhận, là vì cô từng tính toán tôi, nên sợ tôi làm tất cả vì trả thù sao.''
Anh bổng nhiên cúi người gần, một chiêu nhưng lần nào cũng dùng tốt. vô cùng hấp dẫn.
Trần Khả Như bị ép tới một góc, cố sức ngửa đầu rầu rĩ nói, "Chuyện hai năm trước, không phải tôi tính kế anh, mặc kệ anh tin hay không nhưng tôi chưa bao giờ chột dạ.''
''Trần Khả Như, cô yêu tôi, muốn bò lên giường tôi, đây là sai lầm mà cô cùng những người phụ nữ kia phạm phải nhưng tôi không để ý, hiểu chứ?''
Hai mắt anh sáng lên, từng li từng lí xuyên qua tim cô.
Trần Khả Như cố chấp hỏi,"Lê Hoàng Việt, anh muốn ở cùng tôi, hòa thuận sống chung ư?''
Cô không hỏi, anh yêu tôi ư? Vì Lê Hoàng Việt quá phức tạp, trong lòng anh nghĩ gì cô không hiểu được. Ai biết anh ta nói yêu hôm nay, mai lại nói chia tay, ai có thể cam đoan.
Nếu chỉ là tình cảm oanh liệt một thời gian ngắn không bằng cứ bình đạm mà lâu dài.
''Tôi nói rồi, tôi thích cô.''
Anh kéo tay cô, không cho cô kháng cự cầm lấy, áp lên vị trí trái tim.
Anh bá đạo, anh muốn gì nhất quyết phải có được, bất kể dùng cách gì.
Hai mắt cô dịu dàng như nước, sáng long lanh, trong mắt chỉ có mỗi hình dáng anh.
''Được.''
Ngoài ý muốn, khéo miệng cô hơi nhếch lên.
Lê Hoàng Việt còn nghĩ cô tiếp tục mạnh miệng.
Không nghĩ rằng, cô là người rất dứt khoát trong chuyện này.
Trần Khả Như ngẩng đầu, cánh môi vô tình quét qua môi anh, như chuồn chuồn lướt qua.
Chỉ trong nháy mắt rồi nhanh chóng rụt cổ lại.
''Tôi có việc, đi trước.''
Bác sĩ Trần hôn trộm được, mang theo tâm tình bất ổn phức tạp, chạy nhanh ra khỏi xe.