Lực lượng của đối phương trông như không chút để ý, Trần Khả Như lại không thể động đậy.
“Bạn Tần, bạn có chuyện gì sao?”
Sắc mặt cô không chút vấn đề hỏi.
Tống Quốc Minh nhếch môi cười: “Chị dâu, nhẫn nhịn cả đêm để diễn, rất mệt phải không?”
Vốn dĩ cho là anh ta lương thiện vô hại, giờ phút này nhìn dáng vẻ gương mặt anh ta mỉm cười, làm Trần Khả Như cảm thấy trái tim run rẩy mấy cái.
“Tống Quốc Minh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Nếu cửa sổ giấy đã bị đâm thủng, Trần Khả Như cũng không cần giả vờ khách sáo cái gì nữa, ánh mắt trầm xuống, dùng sức hất tay anh ta ra.
“Trần Khả Như, trí nhớ của chị thật kém…… Không, là chị vốn không coi ai ra gì, mắt cao hơn đỉnh đầu, cho nên năm đó sao có thể chú ý tới loại bùn lắng như tôi chứ.” trong mắt Tống Quốc Minh hiện lên một sự tự mỉa mai nhàn nhạt.
Ngay sau đó, anh ta vươn tay ra, nét mặt đầy si mê tựa như muốn chạm vào gương mặt cô, “Tôi thích chị nhiều năm như vậy, chẳng qua là trở về chậm một chút, sao chị đã vội vã không chờ nổi mà gả chồng chứ…… Cho nên, chị và Lê Hoàng Việt ly hôn đi!”
Trần Khả Như đột nhiên lùi về phía sau một cái, tránh bàn tay trước mắt, phía sau lưng dựa vào trên cánh cửa kính lạnh như băng ở cuối hành lang, cô lạnh giọng trách mắng: “Tống Quốc Minh, cậu điên rồi! Cậu nói loại lời này, không sợ bị Lê Mỹ Hoa nghe thấy sao? Hơn nữa, cậu thích tôi, thì tôi chắc chắn phải thích cậu, đáp lại cậu sao?”
Hai đầu cánh tay dài của Tống Quốc Minh, lần lượt để ở trên cửa sổ, giam Trần Khả Như ở một góc vuông nho nhỏ.
Hô hấp của cô đột nhiên tăng nhanh, đôi mắt cứng lại, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, không phải là Tống Quốc Minh, cố ý tiếp cận Lê Mỹ Hoa chứ!
Tống Quốc Minh cười trầm thấp, hoàn toàn không có ánh mặt trước đó, thay vào chính là một luồng khí âm tà.
Anh ta thở ra, hơi thở dừng ở trên má cô, giống như mang theo một luồng khí lạnh thấu cả người: “Muốn tôi gọi điện thoại cho cô ta hay không, chị nói xem? Cô ta tin tưởng lời chị nói, hay là sẽ tin tưởng tôi, hửm?”
Trái tim Trần Khả Như từng chút từng chút lạnh lẽo, cô giống như đang bị một con rắn độc theo dõi.
Nhưng trong giọng nói của đối phương lại không chút để ý, trên thực tế chắc chắn còn bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không kiêng nể gì.
Nghĩ đến trạng thái Lê Mỹ Hoa si mê lưu luyến Tống Quốc Minh, Trần Khả Như không thể không thừa nhận, cô không đánh cược nổi.
“Trần Khả Như, tôi đã biết lâu rồi, chị là một người phụ nữ thông minh, nếu không, sao có thể bí mật kết hôn hai năm với Lê Hoàng Việt, thuận lợi bước lên vị trí vợ của tổng giám đốc chứ.” Tống Quốc Minh thấy nét mặt cô bừng tỉnh, rồi lại không thể làm gì, trong lòng rất đắc ý.
Giờ phút này, anh ta không kiêng nể gì ngắm nghía khuôn mặt cô, khiến anh ta kích động, hưng phấn không gì sánh kịp.
Ánh mắt Trần Khả Như lạnh lẽo, không giải thích điều gì.
Khiến đối phương cho rằng cô là một người phụ nữ yêu hư vinh, tình huống có thể có lợi một chứ hay không?
Thần thái sáng láng trong mắt anh ra như là tích tụ lại nhiều năm, được phóng thích ra ngoài, cố chấp nói: “Chị biết không, cho dù chị là một người phụ nữ thế nào, tình cảm của tôi dành cho chị sẽ không thay đổi. Trần Khả Như, trên thế giới này, không có người nào yêu chị hơn tôi, hiểu rõ chị hơn tôi.”
Ánh mắt Trần Khả Như ngẩn ngơ: Kẻ điên!
Một kẻ điên đột nhiên xông ra, dựa vào cái gì mà nói hiểu cô……
“Chị thích đen trắng, cho nên tất cả quần áo quần váy vóc dường như đều là hai màu này. Bữa sáng không phải bánh bao sữa đậu nành thì là bánh rán sữa đậu nành, ăn mì thích thêm hành thêm dấm, mỗi ngày sau khi tan học sẽ đi làm gia sư, cuối tuần nếu không làm gia sư, thì ở thư viện đọc sách có liên quan tới y học……”
Anh ta thuộc như lòng bàn tay, câu câu chữ chữ giống như tập luyện không biết bao nhiêu lần, khi nói chuyện, trong ánh mắt có sự kích động kỳ quái và chấp niệm.
“Nếu không phải nhà tôi có một chút chuyện, vốn dĩ là định thi đại học y với chị, tính cách của chị quái gở như vậy, có một khoảng thời gian tôi cho rằng, không có khả năng có ai đến gần trái tim chị…… Không ngờ, hình như tôi đã trở về chậm.”
Sắc mặt Trần Khả Như lại trở nên xám xịt một chút, đáy mắt cô chứa một loại khủng hoảng không biết tên.
Lê Hoàng Việt chẳng thèm để ý tới cô, khi các loại tổn thương ập đến, cô cũng không sợ hãi.
Nhưng Tống Quốc Minh ở trước mắt, lại chân chân chính chính làm cô cảm thấy sởn tóc gáy, nổi lên từng đợt da gà, cả người run run lên.
Bởi vì ——
Anh ta nói, tất cả đều thật sự có trong sinh hoạt của cô khi học trung học phổ thông.
Vậy thì, Tống Quốc Minh, ở lúc ấy, cả ngày đều theo dõi cô, mà cô lại không phát hiện ra một chút nào…… Cái loại cảm giác này, thật là đáng sợ!
“Tống Quốc Minh, cậu là tên cuồng theo dõi, biến thái!”
“Trần Khả Như, chị sợ hãi? Lá gan của chị lớn như vậy, dao phẫu thuật còn không sợ, vì sao lại sợ tôi chứ, tôi sẽ không làm tổn thương chị.”
Anh ta không cho là đúng, ngược lại còn dựa sát vào cô.
“Nhân lúc Lê Hoàng Việt chưa phát hiện, cậu bỏ cái suy nghĩ này đi, nếu không —— đừng trách tôi không cảnh cáo cậu!” Trần Khả Như lạnh lùng doạ anh ta.
Lê Hoàng Việt?
Tống Quốc Minh nheo đôi mắt lại, thật là một đối thủ khó chơi, nhưng mà……
Trần Khả Như nhân lúc anh ta suy nghĩ, từ dưới nách anh ta chui ra ngoài.
Cô bước nhanh chạy chậm, Tống Quốc Minh không đuổi theo, cô vẫn hoảng hốt như cũ.
“Trần Khả Như, tương lai chúng ta còn dài, rồi cuối cùng chị cũng sẽ là của tôi!”
m thanh ma thuật phía sau từng đợt chui vào màng tai, Trần Khả Như chạy một hơi tới trên đường cái, cho đến khi nhìn thấy xe và người đi tới đi lui trên đường, tâm trạng mới dần dần bình tĩnh hơn.
Trần Khả Như luôn luôn được gọi là người điềm tĩnh vì sao lại thất thường? Cũng không phải.
Tống Quốc Minh cho cô cảm giác nhìn thấy mà giật mình, dù cho tố chất tâm lý của Trần Khả Như cao, bên cạnh có một người đàn ông hiểu rõ cô như lòng bàn tay, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, tựa như một con rắn độc, luôn chờ đợi cơ hội, cho cô một kích trí mạng.
Câu nói cuối cùng của Tống Quốc Minh, định sẵn tâm cơ anh ta bừng bừng, bừng bừng khí thế.
Sau này sẽ gây lên một trận mưa to gió lớn, Trần Khả Như hơi hơi lo lắng!
Cô có nên nói chuyện này cho Lê Hoàng Việt hay không?
Lê Hoàng Việt có thừa yêu chiều Lê Mỹ Hoa, sẽ tin tưởng lời cô nói hay không đây?
Tống Quốc Minh cũng không phải trọng tâm trong cuộc sống của cô, cho nên ngày hôm sau khi ăn cơm trưa với Lê Hoàng Việt, cô đã lựa chọn một cách an toàn.
Ít nhất trước mắt Tống Quốc Minh sẽ không dám hành động hấp tấp, chỉ cần cô không về nhà họ Lê, cơ hội chạm mặt là rất nhỏ.
Hai người yên yên tĩnh tĩnh ăn, Lê Hoàng Việt giống như tùy ý hỏi: “Buổi chiều có ca phẫu thuật sao?”
Trần Khả Như sửng sốt một chút, “Có lẽ là không có.”
Buổi sáng sau khi tìm trưởng phòng Trần nói chuyện một lúc, trưởng phòng Trần đã sắp xếp một số công việc, nhưng số lượng công việc vẫn tương đối ít.
“Đi dạo với tôi chứ?”
Khiến Trần Khả Như kinh ngạc chính là giọng điệu của Lê Hoàng Việt, lại là nhẹ nhẹ nhàng nhàng, mang theo ý dò hỏi, cũng không giống loại sắc bén và độc đoán ngày xưa.
Trần Khả Như nhìn động tác anh ấn huyệt thái dương, đáy mắt hơi hơi nhiễm mấy phần xanh đen, rõ ràng là chưa nghỉ ngơi tốt, quan tâm nhưng không biết nên nói từ đâu.
Cô không phải một người phụ nữ chu đáo, điều tối thiểu nhất cũng không làm được.
“Buổi chiều anh không làm việc sao?”
“Đi với em.”
Anh lời ít mà ý nhiều, đôi mắt thâm thúy.
Không biết như thế nào, trái tim Trần Khả Như cảm thấy ngọt ngào, mấy ngày liên tục lo lắng, tựa như ở giờ phút này, tan thành mây khói, vật đổi sao dời.
Trần Khả Như không nghĩ ra bất cứ lý do gì để từ chối, cô rất quý trọng khoảng thời gian hai người ở chung một chỗ.
Trực tiếp lướt qua giai đoạn yêu đương với Lê Hoàng Việt, nhảy tới bước lên trên giường, vợ chồng, tuy rằng tiếc nuối, nhưng không hối hận.
Hôm nay không có Lê Chí Cường, ngược lại Trần Khả Như cảm thấy không quen.
Lê Hoàng Việt lái xe, cô ngồi ở ghế phụ điều khiển, mở cửa sổ ở ra, gió từ phía trên thổi vào rất mát mẻ.
Cuối thu mát mẻ, đúng là mùa hợp cho những chuyến đi chơi.
Mặt mặt thành phố Đà Nẵng toàn biển, nhìn được bao quát, tầm mắt rộng lớn, phong cảnh dĩ chịu.
Lái xe dọc theo bên ngoài đường cao tốc, Trần Khả Như hỏi: “Người phát ngôn kia, tìm được chưa?”
“Ừm.”
Lê Hoàng Việt không rõ ý đáp lại.
Tìm được rồi? Vậy là tốt rồi.
Cô đột nhiên quay mặt đi, “Chỗ này gần Aurora Casino không?”
“Em muốn đi?”
Lê Hoàng Việt hơi rũ mắt xuống, đột nhiên nhiễm mấy phần ánh sáng.
“Ừm.”
Kỹ thuật lái xe của Lê Hoàng Việt rất tốt, đương nhiên, có lẽ là có liên quan tới tính năng và giảm xóc của xe, hơn mười phút nhanh như điện chớp, tới Aurora Casino.
Trần Khả Như không quen thuộc khu vực này, nhưng những kiến dừng sững đột ngột từ mặt đất mọc lên, thực sự rất đồ sộ.
Cả đường đi, vốn là đoạn đường thuộc về vùng ngoại thành, lại bởi vì Aurora Casino ở đây, không được coi là phồn hoa, sau khi khai phá xong, lại loá mắt như thế, sắc thái sặc sỡ.
Đưa mắt nhìn lại, trong phạm vi tầm mắt, những cây cối cao ngất được trồng chỉnh tề xung quanh bên ngoài bức tường dài, nhất thời không nhìn thấy bờ hai bên, vẫn luôn nghe nói công trình này có quy mô tài chính khổng lồ, trước đó chưa tận mắt nhìn thấy, bạn sẽ vĩnh viễn không thể biết hết được sự nguy nga đồ sộ của nó.
Lê Hoàng Việt muốn trút hết toàn bộ tâm huyết vào nó, điều khiến cô bội phục chính là, ngoại trừ khoản vay ngân hàng, Sau khi tập đoàn Á Châu đầu tư, thì không có bất cứ tin tức tiêu cực gì về tài chính, tác phong tiêu tiền như nước của Lê Hoàng Việt chưa bao giờ thay đổi.
“Em biết mảnh đất này, trước kia là gì không?” Anh hơi hơi ngước nhìn, sườn mặt ở dưới ánh mặt trời, hình dáng càng thêm rõ ràng, đường cong mượt mà.
Nhưng ánh mắt anh sắc bén, khi anh ngước lên, có một loại cảm giác coi thường toát ra.
Trần Khả Như lắc đầu, “Không biết, rất ít khi qua bên này.”
Anh đột nhiên quay đầu lại, ngược với ánh đèn.
Trong chiếc bóng, đôi mắt anh sáng rực, hai đầu lông mày như nuốt núi sông, tinh thần phấn chấn. Ánh sáng trong vắt toả ở phía sau đầu, cái trán trơn bóng, đường cong tốt đẹp.
Anh mặc một bộ vest, lúc nghiêm túc, khiến trái tim người ta chấn đông ầm ầm.
Trần Khả Như nhìn đến ngây ngốc.
Nếu ngành cô học là nhiếp ảnh hoặc là mỹ thuật, vậy thì tốt rồi.
“Nghĩa trang.”
Khoé miệng anh hơi nhếch lên, không hề cố kỵ nói.
Trần Khả Nhưnhất thời khó có thể tiếp nhận sự chênh lệch này, vậy mà lại là nghĩa trang?
Lê Hoàng Việt là ai chứ! Quả thực quá mạo hiểm!
Nhưng mà không phải người kinh doanh đều như vậy sao, có gan mạo hiểm, sự thật chứng minh, biến sự suy tàn thành điều kỳ, sau khi đã suy nghĩ và loại bỏ tất cả ý kiến, thành công của anh, bây giờ chỉ kém một bước.
Quan sát lần lượt từ những người qua đường xung quanh, cùng với độ chú ý ở trong nước, thật sự đúng.
Cô không nói câu nào, anh cũng không cố tình giải thích điều gì, đã thuyết phục được người ta.
“Đi.”
Bàn tay Lê Hoàng Việt dắt lấy bàn tay cô.
Trong lòng bàn tay, quanh quẩn độ ấm của anh, cùng với mạch đập sống động.
Trước mắt, rốt cuộc cô cũng ý thức được, người đàn ông này sắp nở rộ ra ánh sáng loá mắt hơn ở trên kim tự tháp.
- --
Airora Casino còn chưa chính thức khai trương, cho nên người rảnh rỗi cũng không được đi vào.
“Chào tổng giám đốc Lê, chào bà chủ!”
Cửa chính có mấy người bảo vệ, cung cung kính kính cùng hô lên.
Vừa mới đi vào, lông mày Trần Khả Như hơi hơi nhăn lại.
Sao lại là cô ta?
Đàm Thu Trang mặc sườn xám thướt tha, trang điểm kỹ càng, lại còn đang chụp ảnh……