Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 72: Xa tận chân trời gần ngay trước mắt




Cô ta bày đủ loại POSE, khẽ cắn đôi môi đỏ, quyến rũ chết người.
Ánh đèn flash của camera xung quang không ngừng chớp nháy, đạo diễn và nhân viên, xếp thành nửa vòng tròn.
Vốn dĩ Lê Chí Cường ở một bên trông coi, vừa nhìn thấy hai người, nhanh chóng đi lên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc: “Tổng giám đốc Lê, sao anh lại tới đây?”
“Đi dạo một chút.” Tầm mắt anh nghiêng một cái, đúng là đưa về phía Đàm Thu Trang kia, “Tiến hành thế nào rồi?”
“Vẫn thuận lợi, nếu nhanh chóng, ngày mai sau khi chụp xong là có thể làm poster lớn và ngoài lề……” Lê Chí Cường chưa nói, có phải hai ngày trước tổng giám đốc Lê tính toán, cuối cùng chon ra Đàm Thu Trang. Ở trong nước, mức độ nổi tiếng của cô ta không đạt tiêu chuẩn, cho dù là quan tâm tới nghệ sĩ dưới trướng, nhưng cũng không nhất định phải là cô ta chứ.
Hơn nữa, Đàm Thu Trang cũng không được coi là nổi bật trong số những người nổi tiếng trong nước, lấy thân phận người Trung Quốc, mới có được một ít mức độ chú ý. Sau khi quay về, tuy rằng mượn tai tiếng của Lê Hoàng Việt, bùng nổ một chút nho nhỏ, nhưng gương mặt kia phẫu thuật đến mức không thể nhận ra, mỗi khi nhìn ống kính, lại là mấy phần lạnh lùng, cứng nhắc.
Mang khuôn mặt hiện đại hoá này, mặc sườn xám làm đại diện cho nhãn hàng, không cảm thấy rất không hài hòa sao?
“Mau chóng lên đi.”
Lê Hoàng Việt tựa như đã mất kiên nhẫn.
Thì ra Đàm Thu Trang là gương mặt đại diện cho Aurora Casino, có lẽ là do một số ân oán hoặc nhiều hoặc ít trước đó, giờ phút này Trần Khả Như cảm thấy rất không được tự nhiên.
Dù có nhìn như thế nào, vẫn thấy Đàm Thu Trang không vừa mắt.
Có lẽ là Lê Hoàng Việt không chọn được người nào khác tốt hơn.
“Tất cả các thiết bị bên trong đã được kiểm tra trùng tu và thí nghiệm an toàn, tất cả đều có thể chơi thử.”
Lê Hoàng Việt túm lấy cô, Trần Khả Như lấy lại tinh thần, gật gật đầu, thu ánh mắt dừng ở trên người Đàm Thu Trang lại.
Thật ra toàn bộ Aurora Casino, phần chơi thú vị nhất chính là thiên đường mạo hiểm.
Nhưng Trần Khả Như cảm thấy, loại trò chơi bánh xe quay, tàu lượn siêu tốc, vật rơi tự do vẫn nên thôi đi……
“Đàm Thu Trang, có thể cười có cảm xúc thêm một chút hay không! Trang điểm dày quá, nhân viên trang điểm, trang điểm cho cô ấy một lần nữa!”
Đạo diễn xem hết video và ảnh chụp của buổi sáng, cả người đều không thoả mãn, bắt đầu nổi bão, ông ta là một người cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ, hơn nữa tập đoàn Á Châu phái người của bộ phận kế hoạch tới, tỏ rõ ý giám sát, điều kiện nhân vật chính không đáp ứng được, vài phút lại làm ông ta phát điên.
“Đạo diễn, ông có ý gì, tôi không có cảm xúc chỗ nào!”
Đàm Thu Trang không phải người nhãn nhịn, đặc biệt là khi nhận hạng mục này của Lê Hoàng Việt, tự nhiên giá trị con người tăng gấp bội, một đạo diễn nho nhỏ mà cũng dám hạ thấp cô ta ờ trước mặt mọi người, như vậy mà nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!
Đôi mắt đẹp của cô ta trừng to, nếu không phải trợ lý béo ngăn cản, thật sự phải lý luận với đạo diễn một trận.
Trợ lý béo kéo cô ta đến một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thu Trang, xin bớt giận, xin bớt giận! Đừng chấp nhặt với những người đó, chỉ cần quay xong quảng cáo này, mức độ nổi tiếng của em sẽ trực tiếp tăng lên đến mức nhà nhà đều biết tới, thậm chí còn chiếm một vị trí nhỏ ở quốc tế, các loại quảng cáo sẽ tìm đến…… Nhịn một chút, nhẫn nhịn thêm mấy ngày là xong rồi!”
Gương mặt Đàm Thu Trang hoà hoãn lại, nét mặt vẫn có một chút tức giận, hình ảnh vừa rồi người phụ nữ Trần Khả Như kia và Lê Hoàng Việt nắm tay nhau thể hiện tình cảm, chọc đôi mắt cô ta đau đớn, càng phải nén một cơn giận mà từ trước đến nay chưa từng có. Mặc dù đã nhiều ngày như vậy, dù sao cũng đón nhận sự thật này rồi.
Trần Khả Như, cuối cùng Thu Trang tôi sẽ đứng trên đỉnh, sẽ không để cô đắc ý mãi như vậy!
Chỉ cần tôi thành minh tinh nổi tiếng, là có thể làm Lê Hoàng Việt phải lau mắt mà nhìn tôi……
Nghĩ đến đây, khuôn mặt vốn đang tức giận khôi phục lại thành cười nhạt một lần nữa, tâm trạng cũng rất tốt, dịu dàng ngoan ngoãn ngồi ở một bên ghế, mặc cho chuyên viên trang điểm trang điểm lại.
“Ai nha!”
Vốn dĩ tất cả đều đang tốt đẹp, đột nhiên, chuyên viên trang điểm thét chói tai một tiếng.
Đàm Thu Trang không vui mở to mắt: “Làm sao vậy, làm người ta sợ chết đi được!”
Nét mặt chuyên viên trang điểm kinh ngạc, chỉ vào mặt cô ta lắp bắp nói: “Cô Đàm, cô…… Mặt của cô!”
“Mặt tôi làm sao vậy?”
Đàm Thu Trang xem thường nói, đúng lúc này, tất cả các nhân viên đều chậm rãi nhìn sang, một đám ghé sát vào, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc, bao gồm cả trợ lý của cô ta, miệng và cơ thể run rẩy.
Nhìn thấy quỷ sao!
Đàm Thu Trang nghi ngờ giật lấy gương, khi nhìn thấy rõ gương mặt của mình, “A!” Một tiếng thét phá vỡ một phía chân trời Aurora Casino.
“Mặt của tôi! Mặt của tôi sao lại biến thành như vậy!”
Đàm Thu Trang thét một tiếng rồi ném chiếc gương đi, mảnh vỡ nhỏ lập tức văng khắp nơi, các nhân viên xung quanh đột nhiên hoảng sợ, không ai dám tới gần.
Cô ta xách cổ áo chuyên viên trang điểm, đôi mắt trừng to, chỉ thấy gương mặt vốn trắng nõn của cô ta, từng nốt đỏ chi chít giống như núi nhỏ nhô lên, phối hợp với cảm xúc kích động của cô ta, nhìn gần, lại có vài phần dữ tợn đáng sợ.
“Cô…… Cô Đàm, tôi không biết…… Cô buông tôi ra trước đã……”
“Có phải cô muốn hại tôi hay không…… Mặt của tôi bị huỷ hoại……”
“……”
Bên này quá ầm ĩ, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như chưa đi xa, Lê Chí Cường vội vàng chạy tới, “Tổng giám đốc Lê, đã…… đã xảy ra chuyện rồi!”
Trần Khả Như kinh ngạc nhìn anh ta một cái, có lẽ là có liên quan tới tiếng kêu bén nhọn vừa rồi kia.
Bên trong đôi mắt lập loè của Lê Hoàng Việt xẹt qua một tia sáng, ngay sau đó anh nghiêm nghị nói: “Lê Chí Cường, cậu đi theo tôi bao lâu rồi, hấp tấp bộp chộp.”
Mặt Lê Chí Cường đỏ lên, đầu hơi cúi thấp, anh ta sửa sang lại sợi tóc bay lên và quần áo, thay đổi giọng, nói: “Tổng giám đốc Lê, gương mặt đại diện Đàm Thu Trang, đã xảy ra chuyện rồi, khuôn mặt cô ta bị biến dạng!”
Ở trong mắt Lê Chí Cường, đây chính là chuyện động trời!
“Đưa đi bệnh viện chưa?”
Sắc mặt Lê Hoàng Việt hơi thay đổi, nặng nề hỏi.
Từ bên trong nắm tay, Trần Khả Như cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Lê Hoàng Việt đang dao động, cùng với vẻ mặt của anh, tuy rằng không nhìn thấy rõ…… Nhưng cô biết, nhất định là anh đang lo lắng.
Dù sao người này cũng là anh tuyển chọn ngàn vạn lần. Tuy là lúc trước Trần Khả Như vẫn luôn cảm thấy không hài lòng.
“Đàm Thu Trang còn đang ầm ĩ, nói là có người muốn hại cô ta……”
Lê Chí Cường muốn nói lại thôi, đụng tới loại phụ nữ chơi xấu nhưng có không lý trí này, nhân viên không có cách nào.
“Đi thôi.”
Lê Hoàng Việt đi được nửa bước, phát hiện Trần Khả Như vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, anh nhíu mày, hỏi: “Muốn đi cùng, hay là tự mình đi dạo?”
Dưới ánh mặt trời, nhưng thấy đôi mắt của anh thật sâu, cả người thiếu đi sự lạnh lẽo lúc ban đầu, khuôn mặt đẹp trai chân thật, Trần Khả Như gật đầu: “Vâng.”
Không có Lê Hoàng Việt, đi dạo một mình, có ý gì chứ.
Anh đứng ở chỗ nào, chỗ đó chính là phong cảnh chói mắt nhất.
Trần Khả Như phát hiện, bản thân mình ở trước mặt anh càng ngày càng ngoan ngoãn, Lê Hoàng Việt trước kia cùng loại tình cảnh đối lập này, xa xôi giống như là chuyện kiếp trước.
Cảm giác bọn họ nắm tay nhau, đối với cô mà nói giống như đang yêu đương.
Bước chân của anh cực nhanh, rất nặng nề.
Trần Khả Như ‘chân ngắn nhỏ’ cần phải bước nhanh hơn bước rộng chân hơn anh, mới có thể theo kịp tốc độ của anh.
Cho nên, trong lòng Lê Hoàng Việt rất lo lắng phải không?
Lúc ba người nhanh chóng đi vào, Đàm Thu Trang ồn ào nhốn nháo đã được đưa lên xe, xung quanh hỗn loạn.
Thợ quay phim hỏi: “Đạo diễn, phải làm sao đây?”
Đạo diễn vò đầu thành ổ gà, bực bội réo lên: “Chụp, chụp cái rắm ấy, người cũng không có! Tôi thấy lần này gương mặt của Đàm Thu Trang cũng phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại bình thường, đến lúc đó Aurora cũng khai trương, căn bản là không kịp nữa!”
“Nếu không thử photoshop xem?”
“Poster quảng cáo đương nhiên là được, còn video quảng cáo và cả ngày khai trương thì phải làm sao? Việc này không xong, không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn tổng giám đốc Lê sẽ trách.” Người phụ trách tổ PR sắp phát khóc.
“Không phải tổng giám đốc Lê cũng tới đây sao, có lẽ anh ấy cũng biết chuyện này là trường hợp đột phát……”
“Tổng giám đốc Lê tới cũng vô dụng, tổng giám đốc Lê là ông chủ, chẳng lẽ sẽ hạ thấp địa vị của mình để quay quảng cáo sao?”
“……”
Toàn bộ tổ kế hoạch và tổ quản lý cùng một tổ PR đều rơi vào bên trong một đám mây u ám.
Trong lúc nhất thời, tiếng bàn tán nối tiếp nhau nổi lên, mồm năm miệng mười, mọi người xôn xao.
Lê Hoàng Việt vừa xuất hiện, mọi người không hẹn mà cùng yên lặng, nếu nói vừa rồi chỉ là u ám, thì lúc này chính là mây đen giăng đầy.
“Tổng giám đốc Lê!”
“……”
Mấy người phụ trách phái một người đại diện báo cáo lại toàn bộ sự việc, trong lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, cúi đầu, lạnh đến phát run, căn bản không dám liếc mắt nhìn nét mặt nghiêm trọng của BOSS bọn họ một cái.
Giây tiếp theo, quả nhiên Lê Hoàng Việt nổi bão, ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Công ty trả cho các người lương cao, chẳng lẽ gặp một chút trường hợp đột phát, là muốn gọi tôi tới giải quyết giúp các người, các người không có bất cứ biện pháp khắc phục hay ứng phó gì sao! Vậy thì công ty nuôi cả một đám người như vậy có ích lợi gì! Tốt hơn hết là cút đi nhân lúc còn sớm!”
Mấy người phụ trách cúi người, đứng ở trước mặt anh, cơ thể người nào cũng run run, thấp thỏm lo âu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một hơi.
Trần Khả Như không phải chưa từng thấy anh tức giận, chỉ là, đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng cũng cảm thấy áp lực.
Sau khi Lê Chí Cường nhận được một cuộc điện thoại, tới gần Lê Hoàng Việt nói: “Tổng giám đốc Lê, vừa mới bệnh viện gọi điện thoại tới đây, Đàm Thu Trang bị dị ứng cấp tính, muốn gương mặt khôi phục lại bình thường, ít nhất phải nửa tháng……”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lê Hoàng Việt càng thêm âm trầm, anh đè thấp thanh âm, nói: “Các người nói cho tôi biết, bây giờ còn có người nào có thể thay thế Đàm Thu Trang! Lập tức đi tìm cho tôi, nếu không đuổi việc toàn bộ!”
Đám người phía dưới, càng thêm thấp thỏm lo âu.
Một người trong đó dường như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: “Tổng giám đốc Lê, tôi có một ý tưởng, lúc trước cũng đã nhắc tới, thật ra, có một người khác thích hợp hơn Đàm Thu Trang, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là vợ của tổng giám đốc. Chỉ là thân phận của cô ấy cao quý, chúng tôi không dám xúc phạm.”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lê, tôi cũng cảm thấy khí chất của bà chủ không có ai thích hợp hơn!”
“Đúng vậy, vợ của tổng giám đốc xinh đẹp tự nhiên hơn Đàm Thu Trang nhiều!”
“……”
Trong lúc nhất thời, mọi người không hẹn mà cùng tập chung nhìn lên trên người Trần Khả Như.
Tuy là đầy những từ ngữ khen ngợi, nhưng đôi mắt Trần Khả Như vẫn mở to ra như cũ, ngẩng đầu liếc liếc khuôn mặt không có biểu cảm cùng ánh mắt thâm trầm của Lê Hoàng Việt, rồi nhìn lại sang từng đôi mắt đầy mong đợi kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, những người này trăm miệng một lời, sao lại giống như đã diễn tập với nhau trước đó rồi vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.