Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 73: Tất cả đều kết thúc




Có lẽ là không phải đâu, Trần Khả Nhưthầm phủ nhận, mình suy nghĩ nhiều rồi.
Mọi người đều chờ đợi một tronghai vợ chồng tùy ý lên tiếng tỏ thái độ, thế nhưng lại không có, với bọn họ mà nói, một giây thời gian trôi qua, đều là một loại yên ắng bất đắc dĩ.
Bọn họ vĩnh viễn không biết tổng giám đốc Lê sẽ đưa ra quyết định gì, vận mệnh của mình sẽ như thế nào.
Rất lâu sau, Lê Hoàng Việt vui buồn không phân biệt được nói: “Cho nên, các người dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của các người, hửm! Nếu biết thân phận của bà chủ không bình thường, sao còn phải hỏi nhiều lần! Tôi cho các người một thời hạn cuối cùng, trước khi mặt trời xuống núi, cần phải có một người thích hợp, nếu không…… Lời tôi vừa nói, không phải nói giỡn với các người!”
“Chúng ta đi.”
Nói xong, Lê Hoàng Việt nắm lấy tay Trần Khả Như, dẫn cô đi.
Trần Khả Như lại chần chờ do dự bước chân, tăng lên một chút sức lực nho nhỏ phản kháng, Lê Hoàng Việt quả nhiên tức giận, thật ra trong lòng anh cũng không chọn được người thích hợp, không phải sao?
Mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt, bao gồm cả Lê Chí Cường, cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, không có người nào bình dân, và hoà hợp với dân chúng hơn vợ của tổng giám đốc!
Hơn nữa, lúc trước khi đề nghị, không phải tổng giám đốc Lê cũng không phản đối sao, sao hôm nay phản ứng lại quá kích như vậy?
Quá kỳ lạ.
Lê Chí Cường đưa mắt nhìn theo, mơ hồ nhìn thấy dưới đáy mắt tổng giám đốc Lê có một tia u ám.
Bình thường ở trong loại tình huống này, đặc biệt là dưới tình huống mọi người tay chân luống cuống, tổng giám đốc Lê sẽ không chọn cách tức giận ném xuống không làm, bỏ mặc.
Hôm nay, quá khác thường.
Nhưng mà, vợ của tổng giám đốc, chẳng lẽ cũng không thể suy nghĩ một chút sao. Dù sao cũng là nhà mình, có thể tiết kiệm khoản chi phí quảng cái rất lớn……
“Đợi đã……”
Trần Khả Như căn bản không biết mình đang nói cái gì, chỉ là, trong đôi mắt đầy tha thiết mong chờ thậm chí như là một đám mây đen, bước chân cô giống như nặng ngàn cân, dù như thế nào cũng không thể động đậy.
“Làm sao vậy?”
Đôi mắt Lê Hoàng Việt nhìn lại, không cưỡng ép cô đi lên phía trước nữa, chỉ dùng một loại ánh mắt không chút kiêng kị liếc nhìn cô, khóe mắt hơi hơi cong lên.
“Tôi cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể bàn lại.”
Trần Khả Như giống như đang đếm nhịp tim mình đập, nới lỏng giọng điệu.
Nói xong, lập tức nhận ra xung quanh mắt mình trở nên vô cùng nhiệt liệt và nóng rực.
Bác sĩ Trần thề, đời này cô chưa từng có quyết định xúc động như vậy.
“Trần Khả Như, đóng phim không đơn giản như em tưởng tượng, em chắc chắn em có thể chịu đựng được khổ sở sao? Hơn nữa, không phải ở bệnh viện vẫn còn công việc sao?”
Ngoài dự đoán, Lê Hoàng Việt không một ngụm cắn chết cô, ngược lại còn nhướng mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ nói.
Rõ ràng ánh mắt anh đang nói, Trần Khả Như, đừng làm loạn, cô không quay được.
Khuyết điểm lớn nhất của Trần Khả Như là gì, không thể khích bác.
Vừa mới vào Thành Phố Giải Trí, nhìn thấy lại là Đàm Thu Trang mà cô ghét, đã thành công kích thích cô rồi, bây giờ, còn bị Lê Hoàng Việt coi khinh. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cho nên nói, không phải trong lòng Lê Hoàng Việt cảm thấy thân phận của cô cao quý như thế nào, mà nguồn gốc là từ cảm giác không tin tưởng.
Cô đột nhiên có một loại cảm giác nghịch phản ở trong lòng.
“Đừng làm loạn, tôi đưa em về.”
Anh dỗ dành.
Nhưng Trần Khả Như nghe vậy, càng thêm khó chịu.
Đừng mà!
Phía dưới một đám người phát ra một tiếng hò hét, trái tim như xoắn lại, rất vất vả vợ giám đốc mới chịu buồn tha, sao tổng giám đốc Lê lại liên tục giội nước lã lên chứ.
“Lê Hoàng Việt, có phải từ trong đáy lòng anh cảm thấy, tôi không bằng Đàm Thu Trang?”
Trần Khả Như từng chút từng chút thoát khỏi bàn tay Lê Hoàng Việt, trong mắt cực kỳ bình tĩnh chất vấn anh.
Nhưng mà cô cảm thấy, trong lòng đã rạo rực rồi.
Được gọi là Bác sĩ Trần bình tĩnh cơ trí, lời trong lời ngoài rõ ràng có một chút sự ghen tuông.
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: Lúc trước tai tiếng của Đàm Thu Trang và tổng giám đốc Lê được truyền đi ồn ào huyên náo, đó là sự thật, rốt cuộc có mờ ám hay không, cũng không ai biết rõ. Hơn nữa, có một thời gian, Đàm Thu Trang đóng phim ở bệnh viện, còn mượn cơ hội đi giày cho cô chủ.
Tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt, quả nhiên không tệ.
Xem ra việc hôm nay tuyệt đối có cơ hội xoay chuyển.
Lê Hoàng Việt nhẫn nại giải thích: “Mỗi người có chuyên môn riêng, ở lĩnh vực của em, em đã làm vô cùng xuất sắc.”
Rõ ràng là lời hay, thậm chí là khẳng định, nhưng sao Trần Khả Như lại cảm thấy có một ngọn lửa, tăng sự xúc động của cô lên không chút kiêng nể gì lan tràn ra.
Trong lúc mọi người đều đang nín thở, ánh mắt Lê Hoàng Việt tựa như có năng lực xuyên thấu nhìn thấy nét mặt Trần Khả Như.
Ánh mắt di chuyển liền có thể thấy sự sắc bén bên trong.
Trần Khả Như lập tức giống như tỉnh táo lại, trên mặt nóng rát, sinh ra mấy phần suy nghĩ lùi bước.
Trời ạ, rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Lê Hoàng Việt nói cũng không sai, mỗi ngành có chuyên môn riêng, cô chưa từng làm, thích hợp sao.
Lê Hoàng Việt không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Lúc trước tôi đã giải thích với em, tôi và Đàm Thu Trang không có bất cứ quan hệ gì, có chút trùng hợp là vì lăng xê, có hai lần cô ta chủ động nhào vào trong ngực, nhưng mà Lê Hoàng Việt tôi dám lấy hạng mục Thành Phố Giải Trí ra thề, không chạm vào cô ta. Cho nên, em không cần chứng minh điều gì cả, hoặc là xúc động quyết định bất cứ chuyện gì.”
Không xong rồi! Hình như đều bị anh nhìn thấu.
Mặt Trần Khả Như căng ra, Lê Hoàng Việt lại hiểu rõ hết hành động vừa rồi của cô, bây giờ cô phòng thủ thật sự kém như vậy sao.
Không, cô nhất định không thừa nhận, mình ghét Đàm Thu Trang như vậy, là vì ghen Lê Hoàng Việt.
Nhưng mà, vì sao Lê Hoàng Việt bỗng nhiên giải thích với cô, không chạm vào một người phụ nữ, cũng không thay đổi được danh hiệu tên đàn ông cặn bã trong hai năm của anh.
Cho dù như thế nào, trong lòng Trần Khả Như cũng cảm thấy ngọt ngào, một đám bong bóng màu hồng phấn nhấp nhô khắp nơi.
Cảm giác tổng giám đốc Lê này trong cơn tức giận, phủ định lời cô chủ, vô hình bên trong rải rất nhiều thức ăn cho chó, trước khi mặt trời lặn, cuối cùng có người không nhịn được, người phụ trách tổ kế hoạch đánh bạo nói: “Tổng giám đốc Lê, cô chủ, thật ra, chủ đề của thành phố giải trí Aurora chúng ta là quay xung quanh mấy khái niệm gia đình, lãng mạn, hạnh phúc, hai vợ chồng anh hoàn toàn có thể cùng quay quảng cáo, tương đối có sức thuyết phục.”
Dứt lời, mọi người bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, bao gồm cả người nói chuyện, phía sau lưng bản thân anh ta, cũng vì lo lắng mà ướt đẫm một tảng lớn.
So với việc ngồi chờ chết bị tổng giám đốc Lê đuổi việc, thì không bằng chủ động ra quân, tìm kiếm một con đường sống.
Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại là một đao, chết sớm siêu sinh sớm.
Trần Khả Như giật giật cánh môi, lồng ngực dâng lên một cảm giác khác thường: Cùng quay quảng cáo?
Vì sao luôn cảm thấy đây là một sự mê hoặc động trời, một cái bẫy động trời.
Nếu cô không đồng ý, vậy thì người đứng ở bên cạnh Lê Hoàng Việt, cùng quay phim quảng cáo, chẳng phải là sẽ đổi thàng người phụ nữ khác sao.
Cô lại nóng lòng muốn thử.
Nhưng mà muốn nói, nhất định phải dũng cảm.
Lê Chí Cường phụ họa: “Tổng giám đốc Lê, tôi cảm thấy đề nghị này vô cùng tốt, mặc dù cô chủ có chút vấn đề ở phương diện kỹ thuật diễn, nhưng khí chất còn ở đó đó, hơn nữa có anh anh minh tài trí cùng diễn, tôi tin chắc hiệu quả sẽ tốt hơn ngoài dự đoán, chúng ta đã không còn thời gian và sức lực đi tìm những người khác thương lượng, chỉ còn một tuần, là khai trương rồi.”
“Trợ lý Lê nói đúng.”
“……”
Tiếng cầu xin dời non lấp biển đánh úp lại.
Cuối cùng ở dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của mọi người, Lê Hoàng Việt thuận thế đồng ý, nhưng mà vẫn nghiêm mặt nói: “Tôi nói cho các người biết, không có lần sau, không phải mỗi một lần cục diện rối rắm đều sẽ có người thu dọn cho các người, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ ạ.”
Động tác và tiếng nói đồng loạt cang lên, mang theo sự vui sướng nồng đậm bộc lộ ra.
“Bà chủ, thật tốt quá.”
Hứa vui đến phát khóc.
Thần kinh Trần Khả Như đột nhiên nhảy nhảy, hình như vừa rồi cô chỉ có ý nói là sẽ suy nghĩ, sao vào tai bọn họ, đã lập tức kết thúc tất cả rồi.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Trần Khả Như khôn khéo lý trí vẫn luôn rất muốn biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Dần dần tỉnh táo lại, luôn cảm thấy toàn bộ chuyện này giống như một tấm lưới từ trên trời rơi xuống, chờ cô bước một bước vào, giữ chắc bước chân và tất cả mọi thứ.
Nhưng mà, như vậy không khoa học.
Đàm Thu Trang dị ứng là thật, nếu không một cơ hội tốt như vậy để giúp cô ta nổi tiếng, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
Trần Khả Như nghĩ thầm, nhất định là gần đây thái độ của Lê Hoàng Việt thay đổ quá lớn, làm cho cô mơ mơ màng màng, ngay cả phán đoán cơ bản nhất cũng xảy ra vấn đề.
Nếu Lê Hoàng Việt có suy nghĩ này, trực tiếp nói thẳng với cô, có lẽ là cô sẽ đồng ý.
……
“Trần Khả Như, tôi cho em một cơ hội đổi ý, em có nguyện ý sánh vai tiếp bước cùng tôi, cùng đứng trên đỉnh vinh quang không?”
Lê Hoàng Việt bỗng nhiên nhìn cô, bên trong đôi mắt, có sự chân thành từ trước đến nay chưa từng có.
Hai tay của anh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, trong ngực, hình như có muôn vàn khe hở, Trần Khả Như ngơ ngẩn, không thể tin được nhìn anh.
Bốn mắt giao nhau.
Cô giống như thấy được lời mời chân thành của anh, càng thấy được sự quyết tâm và vẻ bễ nghễ, thậm chí là dã tâm của anh.
Đàn ông nhất định phải có dã tâm, phần dã tâm này khiến cho bọn họ có mị lực và sự quyến rũ đặc thù.
Trần Khả Như ngơ ngác gật gật đầu.
Thật ra thì cô không hề thông cảm cho những người sắp bị cuốn gói đó.
Cô khẽ nói thầm ở trong lòng: Duy lần này, thuận theo tâm nguyện.
“Tổng giám đốc Lê, bà chủ, nhân lúc mặt trời vẫn chưa xuống núi, có thể quay thử trước một chút hay không?”
Người phụ trách của mấy tổ đều nhất trí giao ca khó này cho Lê Chí Cường, dù sao ở trước mặt tổng giám đốc Lê lời nói của trợ lý Lê cũng được xem như có trọng lượng, cho nên Lê Chí Cường mạo hiểm, cắt ngang thời gian thể hiện tình cảm của hai người.
Từ khi bắt đầu đi vào Thành phố giải trí đến bây giờ là mấy tiếng đồng hồ, bọn họ không cảm thấy nhàm chán sao!
Thức ăn cho chó nóng bỏng này, mấu chốt là, khiến cho những nhân viên đang lo sợ bị đuổi việc phải làm sao bây giờ?
“Lê Chí Cường?”
Lê Hoàng Việt trầm thấp nói.
“Dạ?”
Lê Chí Cường có một loại cảm giác mưa gió sắp tới.
Chỉ thấy Lê Hoàng Việt nghiêng người, dặn dò: “Còn chờ cái gì, lập tức đưa bà chủ đi trang điểm.”
“Ồ, vâng.”
Ngay sau đó Trần Khả Như bị đẩy vào phòng trang điểm, chuyên viên trang điểm vừa kinh ngạc cảm thán làn da tinh tế của vợ tổng giám đốc, vừa hâm mộ ghen tị hận không mình không bằng.
Cô ở trong gương, chiếc mũi và đôi môi đỏ, đôi mắt ngập nước, trên gò má có một cảm giác lạnh lẽo, nhàn nhạt.
Trần Khả Như ngây ngốc, cảm thấy sau khi cô trang điểm thì trở nên xinh đẹp đến mức có mấy phần không chân thật.
Phải nói, cảm giác được yêu thương như vậy quá không chân thật.
Đến mức cả những ngày lẫn đêm sau đó, khó có thể yên tâm trằn trọc.
Bên ngoài.
“Tổng giám đốc Lê, anh cũng trang điểm một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.