Nếu nói Trần Khả Như là cô gái có vẻ đẹp tự nhiên nhất là, vậy thì Lê Hoàng Việt chính là hình mẫu của đàn ông khi phẫu thuật.
Chuyên viên trang điểm chỉ tùy tùy tiện tiện đùa nghịch ở trên mặt anh một chút, nét sắc sảo vốn có càng phát ra vẻ quyến rũ nam tính, mấy nhân viên nữ ở gần đó không nhịn được cả đám đỏ mặt tim đập thình thịch.
Nhưng ánh mắt anh vẫn cứ lạnh lùng sắc bén, cảm giác áp đảo và kiêu căng trên người khiến người ta không dám nhìn gần.
“Tổng giám đốc Lê, chúng ta lừa bà chủ như vậy, lỡ cô ấy phát hiện ra thì có tức giận hay không?”
Lê Chí Cường thấy trước mắt không có ai, lo sợ không yên tâm hỏi.
Hôm nay để tạo hình phù hợp với chủ đề quảng cáo, cho nên Lê Hoàng Việt vừa mới thay một bộ vest không cà vạt màu đen, anh đang cài cúc áo.
Anh ngước mắt lên, tựa như không có việc gì hỏi: “Tôi lừa cô ấy khi nào?”
Lê Chí Cường: “……”
Đồ mặt dày vô liêm sỉ, anh ta chỉ phục tổng giám đốc Lê nhà mình.
“Tất cả đều là cô ấy tự nguyện.”
“……”
Từ lúc bắt đầu, khí Lê Chí Cường nhắc tới quảng cáo với Trần Khả Như thì đã bắt đầu lập kế hoạch này.
Đương nhiên Lê Hoàng Việt có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu với Trần Khả Như, kết quả cuối cùng, cô sẽ đồng ý, nhưng, chưa chắc là cam tâm tình nguyện.
Nhưng mọi người diễn theo tổng giám đốc Lê một vở kịch thật thật giả giả, có mấy người cảm kích, có vài người không hiểu rõ trực tiếp bị lôi vào…… Càng về sau, tất cả đều cứ diễn ra tự nhiên như vậy, Trần Khả Như chủ động xin ra trận, Lê Hoàng Việt trước sau vẫn ra vẻ, lạt mềm buộc chặt, dáng vẻ trông như cố gắng làm.
Thực tế thì sao, anh mới là con sói đuôi to xấu bụng nhất! Trần Khả Như dẫm lên cái bẫy anh nhẹ nhàng thiết kế ra, từng bước đi vào.
Không những thế, còn xấu xa lợi dụng Đàm Thu Trang, hơn nữa còn không tiếc cho người động tay động tay ở trên bông dặm phấn của cô ta, thần không biết quỷ không hay.
Chiêu này của tổng giám đốc Lê thực sự quá âm hiểm!
Lê Chí Cường vừa yêu vừa hận vừa bội phục tổng giám đốc Lê, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng cho tương lai của vợ tổng giám đốc.
“Lê Chí Cường, người làm chuyện lớn không câu nệ chi tiết nhỏ, sau này đừng nhắc tới loại chuyện này nữa.”
“Vâng, tổng giám đốc Lê.”
Lê Chí Cường thu lại tâm tư vui đùa, toàn bộ khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Trong khoảng thời gian này biểu hiện của tổng giám đốc Lê bình dị gần gũi, anh ta suýt chút nữa thì quên mất, tổng giám đốc Lê chưa bao giờ tốt bụng và đáng tin, đối mặt với cô chủ thì xấu bụng thủ đoạn, với những người khác thì không chừa cho lối thoát, đơn giản thô bạo.
Thành phố giải trí Aurora chọn phong cách Việt Nam kết hợp với kiến trúc Phương Tây, đạo diễn và tổ kế hoạch định để hai người chụp một bộ ảnh quảng cáo trước tường thành, đương nhiên, ý của mọi người là chụp xong trong vòng hai ngày là tốt nhất, nếu không thời gian thật sự quá gấp gáp.
Cửa chính Thành phố giải trí Aurora màu son kết hợp với tường thành cổ đại, đấu củng mái cong, lầu gác làm bằng ngọc đẹp, có đặc điểm truyền thống của đất nước. Đương nhiên cửa phía nam và cửa phía bắc khác của Tây Môn lại là mấy kiểu hiện đại hoá hoặc là nhiều loại phong cách Baroque khác.
Khi Trần Khả Như thay một bộ sườn xám màu đỏ thắm từ phòng trang điểm đi ra, ánh mắt một đám người xung quanh đều phát ra ánh sáng.
Phần lớn đàn ông, đôi mắt đều nhìn đăm đăm.
Mái tóc xoăn ban đầu của Trần Khả Như được tạo kiểu, cố định ở sau đầu, dưới ánh mắt, hiện ra một ánh sáng đen bóng dịu dàng, sườn xám màu đỏ kết hợp với dáng người mảnh khảnh càng tăng lên sự quyến rũ.
Mái tóc đen, gương mặt trắng tuyết tinh tế, áo đỏ, hình thành một sự tương phản rõ rệt, tựa như bông hoa hải đường loá mắt bức người, gọi là nghiêng nước nghiêng thành, Tây Thi Điêu Thuyền, cũng chỉ như vậy.
Thật là đẹp!
Quá đẹp!
Xung quanh phát ra từng tiếng kinh ngạc và khen ngợi.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: Vợ của tổng giám đốc không đi đóng phim điện ảnh, đúng là một sự tiếc nuối to lớn của giới điện ảnh!
Cuối cùng, vẫn là đạo diễn khôi phục lại bình thường, hắng giọng nói: “Đều đứng ngốc ra đấy làm gì, mỗi người vào vị trí của mình, nên chuẩn bị ánh sáng thì chuẩn bị ánh sáng, nên chuẩn bị đạo cụ thì đi chuẩn bị đạo cụ, nên làm gì thì làm việc đó……”
Mọi người nhao nhao hoàn hồn lại, nếu còn tiếp tục nhìn, nhỡ đâu tổng giám đốc Lê ghen tuông quá mức thì lại không ổn.
Nhưng đã quá muộn rồi.
“Lại đây.”
Sự kinh ngạc chợt loé lên trong mắt Lê Hoàng Việt rồi biến mất, thay thế vào đó chính là thâm trầm, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo một tia không vui rất rõ ràng.
Anh như thế này có được coi là vác đá nện vào chân mình không?
Bình thường Trần Khả Như thích mặc các loại áo sơmi hơn, che giấu toàn bộ dáng người đẹp, một khi mặc váy cắt may vừa người, đường cong lộ ra không bỏ sót chỗ nào, khuôn mặt vốn xinh đẹp, xinh đẹp động lòng người.
Cô đúng là một người phụ nữ có thể làm người ta kinh ngạc vui sướng, kết hợp với sự nhu nhược và cứng cỏi của người con gái Hải Phòng.
Ánh mắt anh không tệ.
Trần Khả Như là gương mặt đại diện thích hợp nhất với 123 entertainment.
Vẻ bề ngoài, khí chất, thân phận, chủ đề……
Trần Khả Như đi từng bước qua đó, giày cao gót không cao, bốn năm cm, dường như được thiết kế riêng cho cô, và cả bộ sườn xám có chút bó sát lại này…… Cho dù là đồ dự phòng, thì cũng quá vừa vặn với dáng người cô rồi, dù dáng người của cô và Đàm Thu Trang khác nhau và có chênh lệch.
Đang nghĩ tới Đàm Thu Trang, người phụ trách chỉ đạo trang phục quay dường như có chung một suy nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh dậm chân nói: “Hỏi sao, vừa rồi tôi cứ luôn cảm thấy Đàm Thu Trang có chỗ nào đó không đúng, thì ra là ngực cô ấy quá lớn, ngược lại căng đến mức sườn xám biến hình, mất mỹ cảm!”
Mọi người: “……”
Thì ra có đôi khi ngực lớn, cũng là một loại tội lỗi.
Nếu như Đàm Thu Trang nghe được lời này, sẽ tức đến phát khóc mất.
Trần Khả Như cười cho qua chuyện.
Làn da tinh tế xanh nhạt phủ lên bàn tay anh, bàn tay anh được chăm sóc cực tốt, loại sống trong nhung lụa này, không cảm nhận được bất cứ cái gì thô ráp, ngược lại cảm xúc cực tốt, mang theo nhiệt độ cơ thể nhè nhẹ.
Chưa bao giờ cảm nhận được.
Một cái dắt tay, lại tốt đẹp như thế, lưu luyến đến vậy.
Ở dưới sự chỉ đạo của tôt quay phim, bọn họ bày các loại POSE ra, hoặc dừng lại, hoặc đứng, hoặc ôm như có như không, hoặc liếc mắt đưa tình nhìn nhau từ xa……
Tới gần, đơn giản như thế.
Thân mật, ăn ý dị thường.
Khoảng chừng một giờ, mặt trời chiều ngả về tây, trên mặt các nhân viên đều nở nụ cười, chuyện họ để tâm nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng ổn định.
Chỉ cần ngày mai giữ nguyên tiến độ này, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Các nhân viên hoan hô nhảy nhót, chỉ thấy hai người Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đứng ở trên cổng thành cao cao, nhìn ra phương xa, giống nhe giữ nguyên tư thế này, đã lâu rồi.
Cho nên Lê Chí Cường không nhịn được ngửa đầu thúc giục một tiếng: “Tổng giám đốc Lê, có thể kết thúc công việc rồi!”
Nhưng mà, anh ta phát hiện ra, hai người này quá chuyên chú, căn bản không nghe thấy anh nói.
Ánh sáng màu vàng vàng dần dần biến mất từng chút một ở trong đám mây trắng quỷ dị, phía chân trời kia, giống như ở trước mắt, đỏ ửng toàn bộ đôi mắt.
“Nhìn từ bên này, hoàng hôn thật sự rất đẹp.” Trần Khả Như cảm khái.
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.”
Lê Hoàng Việt quay qua, phá hỏng phong cảnh nói.
Dưới ánh sáng, sườn mặt cô, mũi thẳng miệng thơm, chẳng phải là đẹp hơn?
Anh hơi hơi nghiêng người qua, hô hấp chợt trở nên dồn dập, khi đụng vào cánh môi màu đỏ, Trần Khả Như bỗng nhiên dịch ra nói: “Đúng vậy, đã trễ thế này rồi, chúng ta phải về.”
Lê Hoàng Việt vồ hụt, trong đôi mắt, viết rõ bất mãn.
Ở phía dưới.
“Mau nhìn đi, tổng giám đốc Lê hôn rồi! hôn rồi!”
“Nhưng mà hình như vợ tổng giám đốc ngại ngùng, cô nhìn đi, dáng vẻ tổng giám đốc chưa thoả mãn dục vọng!”
“……”
Tiếng bàn tán sôi nổi.
Lê Chí Cường hắng giọng nói, nghiêm túc nói: “Đều nhàn rỗi không có việc gì làm sao? Cẩn thận tổng giám đốc Lê nghe được, cẩn thận bát cơm của mình đấy!”
“Trợ lý Lê, chúng tôi không dám.”
Mấy đồng nghiệp nữ thè lưỡi, vừa dứt lời, thấy bên tai có giọng nam kích động nhiệt tình hơn kêu lên: “Hôn rồi! Hôn rồi! Tổng giám đốc Lê cưỡng hôn!”
Mọi người lập tức duỗi dài cổ, vui vẻ mà nhìn tổng giám đốc Lê khí phách cưỡng hôn, vợ tổng giám đốc giống như một con chim nhỏ nép vào người anh.
Đương nhiên, thợ chụp ảnh sao có thể bỏ qua hình ảnh tình cảm đẹp như vậy chứ, lập tức chọn một góc ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chụp lại toàn bộ.
Trần Khả Như nào có nghĩ đến, Lê Hoàng Việt chỉ nói một câu “Còn có một việc chưa làm xong, làm xong rồi lại đi.”
Sau đó giữ chặt gương mặt cô, cánh môi cực nóng đè lên trên.
Việc anh nói, thì ra là việc này.
Ở trong mắt Lê Hoàng Việt, vào lúc này ở khung cảnh này mà không làm chút gì đó, thì thật có lỗi với ngày tốt cảnh đẹp.
Trần Khả Như vốn dĩ có một chút ngượng ngùng nhưng bị sự kín kẽ và nhiệt tình của đối phương, khiến cô hoàn toàn quên mất thời gian và địa điểm.
Đáp trả một cách tự nhiên.
Trong khoang miệng, ngọt ngào tựa như muốn tràn ra ngoài.
Cho đến khi hơi thở trở nên gấp gáp nặng nề, Lê Hoàng Việt vẫn chưa thoả mãn mà dừng lại.
Lúc buông ra, tứ chi Trần Khả Như mềm như bông, suýt chút nữa té ngã.
Lê Hoàng Việt nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, cô giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Là…… Vừa rồi đứng lâu, chân bị tê……”
Cô ngại ngùng đỏ ửng cả mặt, không cách nào dùng sự bình tĩnh để che dấu.
“Phải không?”
Anh không so đo với tật xấu khẩu thị tâm phi của cô, một ngày nào đó sẽ có thể sửa được, không phải sao?
Trần Khả Như từ chối Lê Hoàng Việt ôm kiểu công chúa…… Bây giờ là ban ngày, cô cần phải duy trì tốt hình tượng vợ tổng giám đốc, đoan trang và điềm tĩnh.
“Tổng giám đốc Lê, công ty có tài liệu khẩn cấp cần anh ký……”
Lê Chí Cường nhận một cuộc điện thoại, vội vàng đi lên, rất có cảm giác phá hỏng bầu không khí.
Nghe vậy, mày kiếm của Lê Hoàng Việt hơi hơi nhăn lại, quay đầu, nói với Trần Khả Như: “Em đi xe tôi về trước?”
“Không cần, tôi có thể tự gọi xe, anh đi trước đi.”
Trần Khả Như dùng giọng điệu hiền lành và nụ cười rụt rè bên môi, lại không che dấu được sự mất mát.
Cô vẫn luôn cho rằng, trời tối thì nên đến giờ ăn cơm.
Đây không phải là định luật nhất quán sao.
Nhưng mà……
Cô là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, ánh mắt Lê Hoàng Việt càng sâu hơn, ghé sát vào cô, đặt lên trên trán cô một nụ hôn lưu luyến.
Xung quanh rất nhiều người, Trần Khả Như bị anh đột nhiên tập kích, không có một chút phản ứng.
“Em đợi ở cửa một lát, tôi gọi tài xế tới đón em.”
Dưới hoàng hôn, âm thanh của anh trầm thấp gần như không nghe thấy.
Quá mức dịu dàng!
Lê Chí Cường nhanh chóng quay lưng lại yên lặng suy nghĩ: Tổng giám đốc Lê, anh như thế này khác biệt quá lớn rồi!
Với chúng tôi thì hô to gọi nhỏ, quát mắng!
Trước kia sao anh ta lại không phát hiện ra tiềm chất trọng sắc khinh bạn của tổng giám đốc Lê chứ!
“Vâng.”
Trần Khả Như đáp lại, âm thanh nhẹ giống như muỗi vo ve.
“Buổi tối…… Chờ tôi.”
“……”
Anh nói anh đi thì đi đi, vì sao còn phải bổ sung thêm một câu mờ ám như vậy, rốt cuộc là cô về, hay là không về đây.
Mọi người xung quanh sôi trào, chờ anh? Chờ gì, là muốn tiến hành Chương trình vận động trên giường sao?
Vài phút sau, nhân viên lục tục rời đi, Trần Khả Như mới cảm nhận được vừa rồi gương mặt không nóng bỏng như vậy.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Rất xa, có một chiếc Bentley chậm rãi đi đến.
Trần Khả Như híp mắt nhìn một chút, đây hình như là xe của Lê Hoàng Việt, cho nên cô không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa ghế phụ xe ra, chui vào.