Sau khi Trần Khả Như cẩn thận bón một ít nước cho Phan Xuân Mai uống, Phan Xuân Mai trong vòng tay của Phan Huỳnh Đông dần dần tỉnh dậy.
Dưới hàng lông mi cong cong là những tia nước đang nhanh lên, Xuân Mai ứa nước mắt nói: “Chị Trần Khả Như, em không hề cố ý đâu, chú đó vô cùng hung dữ, chị đừng đi theo chú đó được không, em rất muốn chị trở thành mẹ của em…hic hic…”
Phan Xuân Mai vừa nói, nước mắt của cô bé như những hạt đậu to lăn dài trên má.
Trong tình huống này, Trần Khả Như không thể giấu nổi vẻ xúc động.
Trong ánh mắt của Trần Khả Như có chút không đành lòng, miệng ấm úng, chẳng thể nói nên lời. Nhưng cô biết bản thân không thể đồng ý, càng không đủ tư cách.
Lê Hoàng Việt nghe vậy thì vô cùng ghen tị với đứa nhỏ. Đứa trẻ này nhìn thì trong sáng vô hại nhưng mưu mô thâm sâu, lợi dụng sự yếu đuối của mình giả vờ đáng thương nhằm chiếm được tình cảm của Trần Khả Như ngu ngốc đó!
Lại còn nói hung dữ? Có chỗ nào hung dữ chứ?
Phan Huỳnh Đông cau mày nói: “Phan Xuân Mai, không phải ba đã từng nói sao? Không được đưa ra những yêu cầu thô lỗ như vậy với chị Trần Khả Như.”, nhưng trong lòng lại như chứa đầy một vị đắng.
“Ba, con nghe lời ba nhưng chị Trần Khả Như cũng rất muốn thích ở bên cạnh Xuân Mai…” Phan Xuân Mai nghẹn ngào nhưng vẻ mặt có một chút gì đó ngoan cố.
“Lại đây!”
Lê Hoàng Việt chịu không nổi, cố kìm giọng nói.
Trần Khả Như câm như hến như thể sợ anh ta nói ra điều gì đó.
Thái độ này….
Gương mặt Lê Hoàng Việt tối sầm lại, nói nhỏ, “Phan Huỳnh Đông, tôi thật sự coi thường anh rồi, lợi dụng con gái mình giả bộ đáng thương, anh muốn tìm mẹ kế cho con gái anh, tốt nhất là hãy đợi đến lúc tôi và cô ấy ly hôn đã! Bây giờ, anh chính là đang mơ mộng hão huyền đó!”
“Hic…ba…”
Phan Xuân Mai nghe một xong liền hiểu ra rằng hóa ra chị Trần Khả Như và cái chú xấu xa đó vốn dĩ là một cặp, liền òa lên khóc.
Tiếng khóc này thật như thể trái tim tan vỡ nhưng cũng chẳng thể làm cách khác được.
Tiếng khóc ồn ào đó lọt vào tai Lê Hoàng Việt.
Đứa trẻ hồi nhỏ vô cùng đáng yêu này tại sao lớn lên lại có thể đáng ghét đến vậy chứ.
Lê Hoàng Việt nhìn thấy Trần Khả Như không hề nhúc nhích rồi đột ngột đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngưng tụ một tầng sương mù, lạnh lùng nói: “Lê Hoàng Việt, những phiền phức không đáng có do anh gây ra nên kết thúc ở đây được rồi đấy! Có một đứa trẻ vô tội ở đây! Làm ơn trước khi nói hãy suy nghĩ đến cảm nhận của đứa trẻnày!”
Trần Khả Như, cô dám có thái độ hung hăng như vậy chất vấn dạy dỗ anh!
Qua lắm rồi mà!
Lê Hoàng Việt cau mày, hai mắt toát lên sự giận dữ như có một cỗ máy đang quay cuồng…bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn chết mọi người!
Trần Khả Như biết được thái độ của Lê Hoàng Việt lúc bây giờ liền quay người nói xin lỗi với Phan Huỳnh Đông: “Phan Huỳnh Đông, xin lỗi, cảm phiền anh đưa Xuân Mai về nhà trước, ở đây chẳng giúp gì được cho Xuân Mai lại còn khiến nó tổn thương. Về bên phía nhà trường, tôi sẽ đi giải thích…”
“Không cần đâu. Chuyện nhà trường, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi. Khả Như, làm phiền cô rồi.” Vẻ mặt Phan Huỳnh Đông cũng hiện lên sự tội lỗi.
Sự bốc đồng và độc đoán của Lê Hoàng Việt cùng phần dịu dàng, mềm dịu của Phan Huỳnh Đông thực sự đã gây nên một cơn bão trong tim của tim của Trần Khả Như.
Mặc dù anh ấy thật sự rất tốt nhưng lại không phải thứ cô muốn.
Mặc dù anh ta rất tệ nhưng cô lại không nỡ rời xa.
“Thay tôi gửi lời xin lỗi đến Xuân Mai nhé.”
Trần Khả Như cảm thấy không thể đối mặt với Phan Xuân Mai, tuy đứa trẻ còn nhỏ nhưng cũng dần dần hiểu chuyện rồi vì vậy cô nên sớm nõi rõ với đứa bé để tránh trường hợp khó nhìn mặt nhau.
Phan Xuân Mai trong tay của Phan Huỳnh Đông khóc không thành tiếng, nức na nức nở, ánh mắt liến tục nhìn về phía Trần Khả Như không rời.
“Trần Khả Như, cô nói chuyện như không nỡ rời xa với người đàn ông khác thế này, thực sự là như muốn khiến tôi tức chết đây mà!”
Lê Hoàng Việt thô lỗ không thèm nói một lời nắm lấy cổ tay Trần Khả Như kéo ra ngoài.
Càng nghĩ càng tức!
Nếu như Phan Huỳnh Đông giống như cái tên Tống Quốc Minh kia, biểu lộ rõ ràng dã tâm của mình thì cứ đánh nhau một trận là được, nhưng anh ta đã muốn lại còn ngại. Thật đúng là cái đũa dư trong mâm cơm gia đình người khác!
Muốn làm tổn hại anh ta cũng không được! Thật làm người ta bực chết mà!
Trần Khả Như mệt mỏi, lông mày thả lỏng, nhưng răng lại nghiến chặt, cô ấy giống như một tờ giấy mỏng, bị hai bên lôi kéo đến sắp rách.
Phan Huỳnh Đông đứng lặng nhìn theo bóng lưng của hai người một hồi lâu.
Như những lần trước đây.
Tâm trạng Phan Huỳnh Đông lúc nay không thể bình tĩnh được nữa. Anh vốn nghĩ rằng chỉ cần anh chậm rãi sẽ đợi được một cơ hội, bởi vì anh ta hiểu rõ nếu như không có Lê Hoàng Việt, bác sĩ Trần cuối cùng chắc chắn sẽ đón nhận anh ta. Thực sự Lê Hoàng Việt nói không hề sai, Xuân Maichính là điểm mấu chốt để khiến Trần Khả Như rung động.
Trong đôi mắt và con tim của anh ta như đang trào dâng một nỗi buồn, ngay mẹ của Phan Xuân Mai – tình đầu của anh, anh cũng không quan tâm nhiều đến như vậy.
“Ba! Chị Trần Khả Như sẽ không đến chơi với con nữa sao?”
Phan Xuân Mai đã ngừng khóc nhưng trong cổ họng như vẫn đang còn khóc, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, thực sự rất đau lòng.
Trẻ con chính là như thế, đặc biết là né gái, những lúc đau buồn và sợ hãi là muốn khóc.
Trong cái nhìn xa xăm của Phan Huỳnh Đông, nhìn bầu trời, non nước luôn biến đổi theo từng giây, anh ta tự tin nói; “Không đâu, Phan Xuân Mai, cái chú xấu xa đó mãi mãi không hiểu được phải trân trọng cô ấy. Chắc chắn sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đợi được chị Khả Như.”
“Vâng, ba.”
Phan Xuân Mai gật gật đầu, có chút khó hiểu nhưng lại tin tưởng vô điều kiện.
Lê Hoàng Việt chưa có chỗ để phát hỏa chỉ có thể kéo tay của cô gái ngu ngốc ấy, hai người dẫn nhau về phía cổng trường.
Võ Anh Thư đợi một lúc lâu, chẳng dễ dàng gì mới gặp được Lê Hoàng Việt, vội vàng đuổi theo anh ta “A…tổng giám đốc Lê…”
Ai ngờ, Lê Hoàng Việt đến liếc một cái cũng không thèm nhìn, chỉ kéo tay của Trần Khả Như lướt qua cô ta. Vẻ mặt như âm u, lạnh lùng nói: “ Đi ra!”
Hai chữ “đi ra” đối với con gái mà nói quả thật là sẽ khiến người đó buồn vô cùng.
Người ta không chỉ ghét mà còn chẳng coi bạn ra gì.
Sự nhiệt tình của Võ Anh Thư bỗng dưng nguội lạnh, khuôn mặt thanh tú ấy đột nhiên đỏ bừng cáu gắt.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta có ý tốt muốn cho Lê Hoàng Việt một con đường, chính là để thuận tiện dạy dỗTrần Khả Như, ai ngờ Lê Hoàng Việt lật mặt, lợi dùng cô ta xong rồi thì đá cô ta đi…thật vô lý…lồng ngực cô như lửa đốt.
Trần Khả Như thì có gì tốt, tại sao ai cũng muốn cô ta!
Ánh mắt cô ta như rắn độc nhìn chằm chằm vào Trần Khả Như cho đến khi họ lên một chiếc Land Rover màu đen và rồi đi mất.
Trần Khả Như, một ngày nào đó, tôi sẽ hạ bệ cô! Chức phó viện trưởng coi như tôi không nhận được thì cũng khống đến lượt loại rẻ tiền như cô.
Sau đó, cô ta lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Alo, cô Đàm Thu Trangđúng không, tôi là VõAnh Thư, cô đừng vội cúp máy, lần hợp tác trước của tôi với cô tuy không thành cũng có thể tính là ký kết ngầm vậy, bởi vì chúng tacó chung một kẻ thù.
“Nói đi, cô có kế hoạch gì?”
Ở đầu máy bên kia, Đàm Thu Trangcó chút thấp thỏm, mấy ngày gần đây cô bận lo việc điều trị da bị mẫn cảm và kiện cáo nên cơ thể của cô bây giờ thực sự rất mệt mỏi.
Nhưng vị trí người đại diện bay đến tay Trần Khả Như thì làm sao cô ta không hận, không tức.
Cô Đàm, nếu như cô đã bị Trần Khả Như đàn áp đến chân tường, chỉ có thể dùng phương pháp ác liệt hơn mới có cơ hội trở mình! Chỉ là phải xem lá gan của cô Đàm đây có đủ lớn hay không thôi!”
Võ Anh Thư tiếp tục nói khẽ.
“Gặp nhau rồi nói chuyện.”
“Được, tôi sẽ trở về thành phố Đà Nẵng sớm.”
…
Trần Khả Như không cần biết xe mới của Lê Hoàng Việt ở đâu, hay là họ Lê ở thành phố Hải Phòng cũng có công ty chi nhánh, chỉ là cái xe tốc độ một trăm hai mươi kilimet trên giờ này cũng khiến cô toát mồ hôi hột và sợ hãi.
Trên đường phố của thành phố, người qua người lại, một chiếc Land Rover như đang bay trên mặt đất.
“Dừng xe! Lập tức dừng xe lại!”
Tiếng còi này nối tiếp tiếng còi sau vang lên.
Đó là cảnh sát giao thông ở ngã tư.
Đi xe vượt quá tốc độ, hai vị cảnh sát giao thông nhanh chóng tuýp còi đuổi phía sau.
Lê Hoàng Việt chẳng thèm quan tâm, vẫn làm theo điều mình muốn.
“Lê Hoàng Việt! Anh điên rồi! Mau dừng xe!”
Ai biết rằng tín hiệu đèn giao thông liệu có còn may mắn như thế nữa không, nếu như là màu xanh, Trần Khả Như cũng không dám nghĩ nữa.
“Bác sĩ Trần không phải không sợ trời chẳng sợ đất sao, đến việc quát tôi em còn không sợ, lại còn sợ tốc độ?”Lê Hoàng Việt nói một cách châm biếm.
Trần Khả Như theo bản năng nay nắm lấy tay vịn, sắc mặt tái lại, toàn thân quay cuồng, mím chặt môi.
Cô ấy sợ độ cao và tốc độ nhanh.
Việc phản bác anh ta một cách không sợ hãi với việc không thể vượt qua nỗi sợ chẳng có gì liên quan đến nhau cả.
Lê Hoàng Việt bỗng nhiên nhận ra, anh ta chính là muốn chừng phạt cô ấy, chừng phạt cô áy không nghe lời.
Anh ta bực bội điều khiển vô lăng, nhấn ga hết cỡ. Tuy nhiên, anh ta còn chừng mực, để tránh đèn xanh nên đã rẽ vào đường cao tốc.
Mở cửa kính của xe, gió thổi vi vu.
Cảm giác ngồi trên xe giống như là rơi tự do hoặc là nhảy Bungee vậy.
Cô ấy lạnh ớn người.
Không biết từ bao giờ, Lê Hoàng Việt cuối cùng đã chịu dừng xe rồi.
Thái độ của Lê Hoàng Việt giống như một đứa trẻ muốn dành lấy phần thắng, anh ta bất mãn, anh ta muốn trút bỏ hết sự bực mình của mình.
Anh ta vì Trần Khả Như mà buông bỏ hết những công việc quan trọng, đi từ An Khánh đến Hải Phòng, nhìn thấy cô ấy được người khác gọi là mẹ, lại còn cùng người khác tràn đầy hạnh phúc, lẽ nào anh ta không được bực sao?
Một cô gái, chỉ vì chồng cô ta chiều cô ta nên cô ta cũng không cần phải để ý tới thể diện của chồng cô ta sao?
Lê Hoàng Việt phân tích, biện minh về hành động của anh ta, quay mặt lại đã thấy Trần Khả Như đã nhắm mắt mơ màng, tựa đầu yếu ớt vào cửa xe, sự ngang bướng lúc trước của cô bây giờ hoàn toàn biến mất.
Nước da nhợt nhạt của cô khiến anh ta vô cùng lo lắng.
“Trần Khả Như, đừng nghĩ giả vờ đáng thương sẽ được tôi tha thứ cho hành động của em.”
Đôi mắt Lê Hoàng Việt chuyển động, đôi môi và biểu cảm vẫn mím chặt, duy trì trạng thái kiêu ngạo và cao ngạo.